MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Editor: boconganh1503

"Mẹ, mẹ có nghĩ qua sao? Giấy là không gói được lửa, ngày nào đó nếu là cha biết được chân tướng, có thể hay không đem mẹ bóp chết?"

Hạ Thần Hi thu cổ lại, "... Câm miệng!"

Này thực sự là một vấn đề.

Hạ bảo bối nói, "Mẹ, con thực sự rất thích cha."

"Biết, biết." Hạ Thần Hi phất tay một cái, "Con yêu thế nào được cái đó, đừng quên gốc gác mẹ sinh con ra là được."

"Tuân mệnh!" Đạt được cho phép, Hạ bảo bối cười đến vẻ mặt như hoa, phi thường phấn nộn ngọt ngào.

Hai mẹ con ngồi kề tai nhau nói nhỏ, Đường tổng mang theo hai hộp tiện lợi cùng một túi đồ uống trở về, còn có đồ ngọt, đưa Hạ bảo bối món bé thích nhất.

"Người đàn ông tốt chính là Đường tiên sinh, Đường tiên sinh chính là người đàn ông tốt." Hạ bảo bối chân chó ca ngợi Đường Bạch Dạ.

Hạ Thần Hi đang uống canh, một miệng phun ra, giận, "Hạ Thiên, chị còn muốn ăn cơm, không muốn nghe những lời buồn nôn như vậy?"

Đường Bạch Dạ vẻ mặt vặn vẹo, "Bảo bối nói chỗ nào buồn nôn?"

"Lời này liền phi thường buồn nôn."

"Cô không cảm thấy tôi là người đàn ông tốt sao?"

"Cho dù đàn ông trên thế giới này tuyệt chủng hết anh cũng không phải là đàn ông tốt."

...

Hạ bảo bối ở một bên ăn hộp tiện lợi của mình, uống đồ uống, xem cuộc vui bình thường nhìn cha cùng mẹ bé liếc mắt đưa tình, bé rất thích cảnh này, giống như là người một nhà.

"Bảo bối, chú muốn nếm thử tay nghề của chị con." Đường Bạch Dạ mơ ước muốn nếm thử món thịt kho tàu trong hộp tiện lợi của Hạ bảo bối.

"Đường tiên sinh, chị con không làm được, đây là con tự làm tiện lợi."

Đường Bạch Dạ nhíu mày, người có tư duy bình thường, ai cũng không ngờ đứa nhỏ bảy tuổi biết nấu ăn.

"Nhà con là con làm cơm sao?"

"Đương nhiên, con bao trọn việc nhà."

"Cô ấy làm cái gì?" Đường Bạch Dạ chỉ vào Hạ Thần Hi hỏi.

Hạ bảo bối nói, "Ăn cùng ngủ."

"Heo!" Đường Bạch Dạ không lưu tình chút nào phê phán Hạ tiểu thư, Hạ Thần Hi thói quen , thần kinh thật cường hãn, không động đậy.

Đường Bạch Dạ lại nói, "Nói là heo, thật là có điểm vũ nhục heo."

"Đường tiên sinh, anh có thể ngậm miệng."

Đường Bạch Dạ quay qua ăn thịt kho tàu, Hạ bảo bối cũng không khách khí, theo hộp cơm Đường tiên sinh cướp cánh gà, Đường Bạch Dạ khen Hạ bảo bối có tay nghề tốt, hai người anh một ngụm tôi một ngụm ăn, thân mật.

Hạ Thần Hi buồn nôn nhìn hai cha con họ, có một cảm giác oán giận giống như bị vứt bỏ.

Ăn uống no đủ chỉ còn rác, vẫn là bảo bối thu gom rác đi đổ, Hạ Thần Hi thoải mái mà nằm, nhìn trời xanh mây trắng, buồn ngủ.

"Con trai các người thật hiểu chuyện, lại rất xinh đẹp, nếu con chúng tôi có phân nửa hiểu chuyện như bé thì thật tốt." Bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp hâm mộ nói.

Hạ Thần Hi phi thường chột dạ.

Đường Bạch Dạ thập phần kiêu ngạo, khổng tước xòe đuôi, "Đứa nhỏ nhà chúng tôi từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng đều làm được, toàn năng ."

"Thực sự a?" Người phụ nữ vô cùng hâm mộ, "Bồi dưỡng thế nào?"

"Bé quá thông minh, hoàn toàn không cần bồi dưỡng, vô sự tự thông, có lẽ là bởi vì gien chúng tôi tốt." Đường Bạch Dạ nói xong mặt không đỏ tâm bất nhảy.

Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy một đám quạ từ đỉnh đầu bay qua, Đường Bạch Dạ tiên sinh, da mặt của anh so với Vạn Lý Trường Thành còn dày hơn a.

Hạ bảo bối đi đổ rác trở về, vừa lúc cũng nghe đến một câu như vậy, 囧 囧.

"Các người đúng là gien tốt, anh xem một chút, hai người rất xinh đẹp, đứa nhỏ nhìn cũng rất đẹp." Người phụ nữ cười nói.

Đường Bạch Dạ vô cùng không khiêm tốn tiếp thu ca ngợi.

Người phụ nữ kia dẫn đứa nhỏ đi chơi, Hạ Thần Hi mới nói, "Đường Bạch Dạ, anh thật không biết xấu hổ."

"Mặt của tôi đẹp tinh xảo như thế, vì sao không muốn?"

Hạ Thần Hi, "..."

Bình luận

Truyện đang đọc