MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Năm đó vừa vặn phẫu thuật, lão tiên sinh nói, “Sau này mang theo đứa nhỏ sống thật tốt, không muốn động đến tình cảm nữa, cô là con chim tự do, bầu trời rộng lớn, tình cảm cùng với trời đất, chung quy mình đầy thương tích.”

Cô cảm thấy lời nói này không đúng, lại không hỏi kỹ. Lúc đó toàn bộ tâm tư đều ở trên người Hạ bảo bối, những chuyện khác cô không để ý.

Bây giờ mới cảm thấy, tình yêu cũng không phải tốt, dính đến tình yêu muốn từ bỏ thực sự rất khó, tình yêu giống như chất độc, người bị nhiễm vĩnh viễn khắc sâu.

Chẳng sợ lý trí của ngươi nói cho ngươi biết, không nên đụng, ngươi cũng sẽ kìm lòng không đậu.

Nhất thời.

Đường Bạch Dạ nói, có tâm sự có thể nói cho anh biết, cô cái gì cũng có thể nói cho anh biết, chỉ có chuyện này không thể nói với anh, cho nên cô mới phiền não, thống khổ, lo được lo mất.

“Anh lúc nào gặp khách hàng đàm phán?” Hạ Thần Hi dời đi đề tài khác.

“Ngày mai, ngày mai đàm phán quyết định chi tiết, trên cơ bản không sai biệt lắm, thời gian còn lại anh cùng em du ngoạn, đến buổi trưa cuối tuần trở về.” Đường Bạch Dạ nói, kế hoạch rất hoàn mỹ.

Hạ Thần Hi hỏi, “Vậy anh cùng khách đàm phán, muốn em đi cùng sao?”

“Cùng đi đi, chỉ một buổi sáng không có vấn đề gì.” Đường Bạch Dạ nói, “Có một chút vấn đề chuyên ngành, anh cũng không hiểu lắm, em ở một bên nghe, nếu có vấn đề, nhắc nhở anh.”

“Em biết.” Hạ Thần Hi gật đầu, ăn xong đồ ngọt.

Cô cùng Đường Bạch Dạ nói công việc, so với nói chuyện riêng nhẹ nhõm hơn.

Thời gian dùng xong bữa tối còn sớm, Hạ Thần Hi muốn về phòng nghỉ ngơi, Đường Bạch Dạ bật cười, cô một đường ngủ qua đây , còn muốn ngủ? Anh dắt tay cô, lôi cô ra khỏi khách sạn, cười nói, “Cách bờ biển chỉ mười phút đi bộ, chúng ta tản bộ khi trở lại có thể ngủ ngon hơn.”

“Đường Bạch Dạ, em không muốn tản bộ.”

“Anh muốn.”

“Một mình anh tản bộ đi.”

Đường tổng vô sỉ nói, “Thành phố B nhiều mỹ nữ như mây, nhiệt tình như lửa, nếu không có lão bà nhìn, anh rất dễ phạm sai lầm .”

Hạ Thần Hi, “...”

Không biết xấu hổ, thấy qua không biết xấu hổ , chưa từng thấy không biết xấu hổ như thế.

Đường Bạch Dạ thấy Hạ Thần Hi không cự tuyệt, vẫn dắt tay cô, cô hơi giãy, nhưng bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, Hạ Thần Hi tùy tiện anh, Đường tổng thật muốn làm chuyện gì, cô không ngăn cản được.

Giống như anh nói anh muốn đeo bám không buông, kết quả anh thực sự đeo bám không buông. Trên cơ bản, cô không có cách nào cự tuyệt.

Nam nhân a, nếu đã vô lại, thật tình rất vô lại.

“Anh trước đây đã tới thành phố B sao?”

“Trên cơ bản, ba tháng tới một lần.” Đường Bạch Dạ nói, “Anh lúc trước đi công tác nhiều hơn, thời gian gần đây ít đi công tác trong nước, chủ yếu đi châu Âu cùng Bắc Mỹ.”

“Em làm việc trên cơ bản ít đi công tác.” Hạ Thần Hi nói.

“Em muốn dẫn bảo bối, đương nhiên không cơ hội đi công tác.”

Hạ Thần Hi cười, hơi nắm chặt tay anh, tay Đường Bạch Dạ rộng lớn, thon dài, hữu lực, nắm rất thoải mái, có cảm giác rất an toàn, Hạ Thần Hi nghĩ, mỗi cô gái đều hi vọng bạn trai hoặc lão công có bàn tay hữu lực ấm áp như thế.

Chỉ là...

Hạ Thần Hi cúi đầu, nhìn tay họ đan vào nhau, tay Đường Bạch Dạ hữu lực ấm áp, đồng thời, cũng là giết chóc quả quyết .

Cô sợ hãi.

Hai người đi một lúc, đã đến bờ biển, buổi tối ở bờ biển người tản bộ rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc