MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Editor: hạ trần

Beta: thanh huyền

Cô tuyệt đối, sẽ không để cho người khác nắm mũi dẫn đi.

Nolan thiếu tá cũng vậy, Tiêu Tề cũng vậy, mơ tưởng sẽ dắt mũi hỉ nộ ai lạc của cô.

Tiêu Tề muốn lợi dụng cô, không có khả năng.

Nolan thiếu tá nghĩ cô cùng Tiêu Tề bất hòa, lưỡng bại câu thương, cô cũng sẽ không như anh ta mong muốn.

Tiêu Tề cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng cô nhìn ra, Nolan thiếu tá cũng tuyệt đối không phải người lương thiện.

Chẳng sợ anh ta là thiếu tá chống khủng bố, cũng giống như vậy, cô không tin.

Cô chỉ tin chính mình, tuyệt đối không làm cho người ta dắt đi, cô sẽ dựa theo nguyên kế hoạch đi Marseille, tuyệt đối không bởi vì nghe thấy tin dữ của Đường Bạch Dạ liền dẹp đường hồi phủ.

Nolan thiếu tá tựa hồ thật bất ngờ, Hạ Thần Hi sẽ nói như vậy.

Anh ta hiển nhiên ngẩn ra, Tiêu Tề thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thần Hi không có tìm tòi cặn kẽ, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng cảm thấy vui mừng.

Hạ Thanh hơi nhíu mày, chị, lòng của chị đã thiên sang bách khổng, vì sao còn muốn kiên cường như thế, muốn bị người nhìn thấy chị một mặt lãnh khốc như thế, lòng của chị đang rỉ máu, chị nghĩ khóc, chị nghĩ la to, chị nhất định không muốn như vậy mà mỉm cười, đối mặt thiếu tá, mặt đối với chúng tôi.

Chị, xin lỗi, em cái gì cũng không giúp được chị.

...

Tiêu Tề choàng qua vai Hạ Thần Hi, ôm cô lên phi cơ, hắc quả phụ hung hăng chờ Hạ Thanh liếc mắt một cái, cũng lên máy bay, Hạ Thanh nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất cửa khoang, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc.

Lần từ biệt này, cô không biết lúc nào, mới có thể nhìn thấy chị của cô.

Còn lại vệ sĩ, theo Tiêu Tề hắc quả phụ cùng nhau lên máy bay, không đầy một lát, máy bay bay lên không, không có vào đêm đen sắc trung.

Trên đất trống, Nolan thiếu tá lạnh lùng cười.

Hạt giống cừu hận này, anh đã gieo xuống.

Lúc nào nở hoa kết quả, chỉ là vấn đề thời gian, anh không gấp, có rất nhiều thời gian chậm rãi chờ.

”Nolan, anh vừa nói là sự thật? Đường Bạch Dạ đã chết thật rồi?”

Nolan nhàn nhạt nói, “Tôi đã nói dối lúc nào?”

”Đường Bạch Dạ phẫu thuật rất thành công, một phát không lấy mạng của anh ta, Đường môn nhất định đề phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể đi vào, Đường Bạch Dạ sao lại đơn giản bị người hạ độc, lại càng không thể chết dễ dàng như vậy, tôi không tin.” Hạ Thanh nói ra nghi hoặc của chính mình, “Anh có phải nói dối hay không?”

”Cô tin hay không, không liên quan tới tôi.” Nolan nhàn nhạt nói, anh đang muốn mở Jeep lên xe, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh vừa nhìn điện báo, nhận điện thoại, thanh âm nhàn nhạt của Lý Hoan Tình truyền đến.

”Tôi đã ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay, hi vọng anh có thể tuân thủ hứa hẹn.”

Nolan thiếu tá nói, “Lý tiểu thư xin yên tâm, người, tôi nhất định sẽ thả.”

Lý Hoan Tình đeo điện thoại di động, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, lòng như đao cắt.

A Sinh, xin lỗi.

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất nhìn Nolan thiếu tá, mắt thấy anh ta muốn lên xe, Hạ Thanh một tay chụp lên cửa xe, ngăn Nolan thiếu tá lại, trầm giọng hỏi, “Chúng ta tiếp đến sẽ làm cái gì?”

”Đi nước A.”

Hạ Thanh nhíu mày, “Đi nước A làm cái gì?”

”Tôi tự có lý do.” Nolan thiếu tá nói, đẩy Hạ Thanh ra, lên xe, rời khỏi sân bay.

Cố Thất Thất không hiểu hỏi, “Chúng ta đi nước A làm cái gì?”

”Ai biết anh ta lại nổi điên làm gì.” Hạ Thanh nhìn xe Nolan đi xa, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lục Trăn thế nào còn chưa có đem hắn làm rụng, vô năng.!”

Cố Thất Thất đang muốn nói chuyện, đột nhiên di động chấn động, cô cầm lấy di động vừa nhìn, nhẹ giọng nói, “Thanh, thiếu tá không có nói láo, Đường Bạch Dạ đích xác chết.”

Hạ Thanh hoảng vội vàng đoạt lấy di động, vừa nhìn tin tức, hơi kinh ngạc.

”Chết?”

Bình luận

Truyện đang đọc