Editor: duong lieu
Chẳng lẽ, thực sự là ngày có chút suy nghĩ đêm có điều mộng, cô vô pháp tiêu tan việc này sao?
Chính cô cũng không biết, cô đã vô số lần nói với mình, muốn buông hạ việc này, không thể vì chuyện này, làm quan hệ của bọn họ lại trở nên không tốt, chỉ có thoải mái, cô mới có thể đạt được giải thoát, đạt được hạnh phúc.
Chẳng sợ cô đã nghĩ thông suốt, lý trí đều biết, không trách Đường Bạch Dạ, nhưng vì cái gì, trong lòng luôn luôn trầm trọng như vậy, vô pháp tiêu tan?
Ban đêm thật lạnh, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy trên người thật lạnh, nhịn không được chăm chú ôm lấy anh.
Đường Bạch Dạ hôn một cái cái trán của cô, trấn an sự bất an thấp thỏm của cô.
Hạ Thần Hi lại ngủ mơ mơ màng màng, Đường Bạch Dạ giúp cô đắp kín chăn, từ trên giường đứng dậy, đơn giản trên người bộ quần áo sơ mi, nằm đến ghế mây ban công, quán rượu ban công trồng không ít đóa hoa nhiệt đới.
Anh phảng phất đưa thân vào trong hoa hải, lại vẫn như cũ có vẻ cô đơn như vậy.
Vài tóc tán xuống, càng lộ ra mấy phần cô tịch.
Đêm lạnh như nước, tim của anh cũng lạnh như nước.
Thế giới cách cửa sổ sát đất, băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Đường Bạch Dạ hút một điếu thuốc, dựa vào ghế dựa, sương mù lượn lờ, anh hơi nhắm mắt lại, tư thái phóng túng, như chìm đắm trong loại này sương mù dày đặc trung, hưởng thụ chỉ chốc lát trầm tĩnh, anh đã có một khoảng thời gian không hút thuốc, từ khi Hạ Thần Hi rời thành phố S, anh vẫn không hút thuốc.
Nghiện thuốc lá cũng không phạm, bởi vì anh toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ tìm được cô, người một khi bận khởi đến, cái gì phiền não đều quên. Bây giờ, tìm được cô, vốn tưởng rằng có thể từ đó hạnh phúc, ai biết, để ngang giữa bọn họ, là một đạo vượt qua bất quá sinh tử hồng câu.
Hạ Thần Hi ngủ đến phân nửa, lại tỉnh lại, vừa sờ bên cạnh cái giường, đã băng lãnh, cô đứng dậy, nhìn thấy Đường Bạch Dạ ở trên ban công hút thuốc, đầu ngón tay nhất điểm hồng, sương mù lượn lờ, bạch sam quần đen Đường Bạch Dạ, như rơi xuống công tử thế gia.
Chán chường, phóng túng, lại lộ ra phong vận mê người.
Hạ Thần Hi mới ra đến, Đường Bạch Dạ liền vê diệt tàn thuốc, Hạ Thần Hi vừa nhìn cái gạt tàn thuốc, trong lòng trầm xuống, tối thiểu rút một gói thuốc lá, lòng của cô đau, cũng có chút mờ mịt, anh thế nào hút nhiều như vậy?
Là có bao nhiêu sự phiền lòng, có thể làm cho anh như vậy?
Là bởi vì cô sao?
Có phải hay không cô ở trong mộng nói cái gì, cho nên, Đường Bạch Dạ mới có thể tâm phiền như vậy, hút thuốc như vậy?
Anh cũng không yêu hút thuốc, nghiện thuốc lá cũng không tính nặng, cô nhìn thấy mà giật mình, nào có người trong khoảng thời gian ngắn như thế hút một gói thuốc lá, thân thể anh còn có muốn hay không?
"Thế nào tỉnh?"
Ban công trống trải, không khí cũng tốt, sương mù tán được mau, Hạ Thần Hi ánh mắt nặng nề nhìn Đường Bạch Dạ, ngược lại thở dài, ngồi vào trên đùi anh, ôm cổ của anh làm nũng, "Không có anh bên người, em ngủ không được."
Đường Bạch Dạ trong lòng một ngọt, thân thủ ôm chặt cô, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, thần sắc sủng nịch, "Anh cùng em ngủ."
Anh vừa muốn ôm cô đứng dậy, Hạ Thần Hi ấn lồng ngực của anh, ghế dựa cũng lớn, thể trọng cô đối với Đường Bạch Dạ mà nói, cũng không tính cái gì, "Cứ như vậy đi, có thể nhìn tinh không đâu."
Thủ đô nước A bầu trời đêm vô cùng mỹ lệ, mấy ngày hôm trước tình cảnh bi thảm tan đi, bầu trời vô cùng thanh, sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng nhu mỹ, Hạ Thần Hi vốn có chút khốn, bây giờ trái lại rất tinh thần.
Giai nhân trong ngực, anh dù cho nhiều hơn nữa phiền não, cũng đều tiêu tan.
Thời gian bọn họ cùng một chỗ nhìn sao, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đường Bạch Dạ cũng rất quý trọng, Hạ Thần Hi nói, "Về sau đừng hút thuốc."
"Cai thuốc rất khó."