MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Editor: duong lieu

"Mất đi cô ấy, anh sẽ chán chường một khoảng thời gian, anh sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, nhưng anh rất nhanh sẽ tỉnh lại, nếu là mất đi em, anh thực sự không dám tưởng tượng, anh sẽ biến thành bộ dáng gì nữa."

"Anh tình nguyện chết ở trên tay em, anh cũng không muốn mất đi em."

...

Loại này mất đi, cùng cái loại đó mất đi, ý nghĩa là không đồng dạng như vậy.

Hạ Thần Hi rất cảm động, không ngờ Đường Bạch Dạ sẽ nói ra như thế một phen nói đến, xúc động linh hồn của cô, làm cho cô có một loại cảm giác muốn rơi lệ, Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ, anh bảo em làm sao mới tốt?

Càng lúc càng mê túc hãm sâu, nên làm cái gì bây giờ?

Cô rất sợ hãi, như vậy yêu sâu đậm một người, loại này cảm giác bị người tả hữu, rất khó chịu, rõ ràng nam nhân này cũng yêu cô, cô cũng có được anh, cô chính là không yên lòng, như vậy tự ngược, không biết là vì sao.

Không ai có thể nói cho anh biết, vì sao lại như vậy, như vậy cố chấp một người.

Chính mình hỉ nộ ai lạc, toàn là vì cô.

"Anh bây giờ, còn yêu cô ấy sao?" Hạ Thần Hi nhẹ giọng hỏi.

Bất luận cái gì một danh nữ hài tử, gặp phải chân ái, cũng sẽ không quá rộng rãi, trừ phi cô không đủ yêu thương sâu sắc, bằng không, há có thể dung được hạt cát.

"Từ thủy tới chung, người anh yêu, chỉ có em." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Có lẽ, em không phải nữ nhân đầu tiên của anh, nhưng em nhất định là nữ nhân cuối cùng của anh, kiếp này, Đường Bạch Dạ quyết không phụ em."

Hắc ám trong rạp chiếu bóng, anh nói ra trịnh trọng hứa hẹn của chính mình.

Thần Hi, đời này kiếp này, anh quyết không phụ em.

Hạ Thần Hi hơi đỏ mắt vành mắt, những lời này, Đường Bạch Dạ trước đây đã nói, lúc đó, cô ôm chờ mong tâm, tịnh không tin, cô muốn nhìn một chút, Đường Bạch Dạ rốt cuộc có thể làm được hay không anh hứa hẹn.

Cô nghĩ, anh nhất định làm không được.

Anh nhất định sẽ phụ bạc cô.

Lúc đó, cô tịnh không tín nhiệm Đường Bạch Dạ, cho nên mới phải có ý nghĩ như vậy, bây giờ nhiều lần trải qua thiên buồn, lại nghe câu này hứa hẹn, lại có bất đồng tâm tình, lần này, cô tin Đường Bạch Dạ.

Đã trải qua sinh tử, đã trải qua đau khổ, nếu không tin nữa, cô sẽ không có phải yêu Đường Bạch Dạ.

Như Đường Bạch Dạ nói, cô cũng sẽ không phụ anh.

Yêu nhau dễ, ở chung khó, nếu là đây đó tín nhiệm, ở chung kỳ thực một chút cũng không khó.

Anh kéo xuống cô, hôn lên môi của cô, nhẹ giọng nam đâu, "Thần Hi, tin anh, liền tin một lần, được không?"

Hạ Thần Hi rưng rưng gật đầu, "Được, em tin anh."

Trừ anh cùng bảo bối ra, cô còn có thể tin ai?

Đột nhiên, cô cảm giác có cái gì lạnh lẽo, trên ngón tay của cô, Hạ Thần Hi hơi cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, chỉ thấy một chiếc nhẫn quen thuộc, đeo vào trên ngón tay của mình.

Cô thất kinh, kinh ngạc nhìn Đường Bạch Dạ, "Sao có thể..."

Chiếc nhẫn này tại sao sẽ ở chỗ anh ở đây, cô cho là mình đánh rơi ở Marseille, phi thường tiếc nuối, không ngờ, vậy mà ở Đường Bạch Dạ ở đây, thực sự là quá kinh hỉ. Lúc trước không thấy nhẫn, cô còn tưởng rằng, bọn họ duyên phận hết.

"Anh đi Marseille đi tìm em, đáng tiếc em sớm một bước rời đi, anh ở trong phòng, tìm được chiếc nhẫn này, Thần Hi, em làm rơi ở Marseille, ở phòng của em, anh cũng có thể tìm trở về, em nói, chúng ta là không phải thiên nhất định phải cùng một chỗ?" Đường Bạch Dạ cười nói.

Tự tin ung dung, tìm về chiếc nhẫn này, anh cũng có tìm về lòng tin Hạ Thần Hi, bây giờ, nhẫn cùng nữ nhân đều ở bên cạnh anh, anh càng ung dung tự tin, liền tươi cười đều là hạnh phúc.

Hạ Thần Hi cảm động không ngớt, kia một lần ở Paris sân bay nhìn thấy bọn họ.

......

Bình luận

Truyện đang đọc