MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Đột nhiên nghe thấy Hạ Thần Hi chính là An Kỳ là người đã giết chết Lâm Tình, Đường Bạch Dạ căn bản sẽ mất đi lý trí, Bạch Dạ cứ như thế mà đi tìm Hạ Thần Hi, nếu không khống chế được bản thân tất nhiên sẽ có thương vong, con người đang trong lúc tức giận và trong lòng còn có mối thù sâu nặng với đối phương sẽ làm ra sự việc gì bản thân mình cũng không cách nào biết được.

Vân Dật nói cho Lâm Nhiên biết Hạ Thần Hi đã rời khỏi biệt thự, người của Columbia đã gọi điện thoại cho Tiêu Tề, giao dịch lần này đã được hủy bỏ sau đó tiếp tục đến Hồng Kông rồi trung chuyển sang Nhật Bản, chất có hại sẽ không vào thành phố S, lúc sau Lâm Nhiên gọi điện thoại cho Hạ Thần Hi.

Gọi hết lần này đến lần khác, điện thoại vẫn không gọi được và cũng không có người bắt máy.

Lâm Nhiên thực sự rất vội, đối với Hạ Thần Hi mà nói, tin tức này cũng là rất khó tiếp nhận được , nếu như trong lòng nhất thời nghĩ quẩn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Lâm Nhiên rơi vào thế khó xử, không biết bây giờ nên làm cái gì, hai người bọn họ thực sự là làm khó anh mà.

“ Bạch Dạ, đừng đánh nữa.” Lâm Nhiên xông tới, nắm cánh tay của Đường Bạch Dạ lại.

“Cút!” Đường Bạch Dạ như dã thú bị thương, hét lớn một tiếng, căn bản không ai có thể tới gần.

Lâm Nhiên lại cầm lấy cổ tay của anh, Vân Dật hơi nghiêng theo một bên khác nắm lấy cánh tay còn lại của anh lợi dụng kĩ xảo của võ học ngăn chặn giãy giụa của Đường Bạch Dạ, đem anh đè xuống đất, Vân Dật trầm giọng nói, “Đủ rồi, cậu điên đủ rồi, nếu lại đánh tiếp, cánh tay của cậu sẽ bị phế đi.”

Đường Bạch Dạ giãy giụa rời khỏi người bọn họ, nói: “Mở cửa, bằng không, đừng để ý tới tôi.”

Vân Dật trầm giọng nói, “Cậu cứ như vậy, ai mà dám mở cửa ra cho cậu, nếu gặp chuyện không may thì phải làm sao đây, thật ra trong lòng cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Cậu ra ngoài làm cái gì, cậu thật đúng là có thể một phát bắn chết Hạ Thần Hi sao? Cậu có từng nghĩ chưa nếu cậu giết chết Hạ Thần Hi thì con của cậu sẽ cầm súng đến bắn chết cậu rồi sau đó sẽ tự sát, một nhà ba người sẽ gặp nhau ở hoàng tuyền ?”

Đường Bạch Dạ thống khổ ôm đầu, súng lục rơi ở một bên, Lâm Nhiên nhanh tay lẹ mắt, cuống quít đoạt lấy súng lục, Lâm Nhiên nói, “ Bạch Dạ, cậu bình tĩnh một chút đi, chuyện này chỉ bằng vào lời nói từ một phía của Tiêu Tề cũng không thể nói ai là người có lỗi được.”

“Nếu đây chỉ là lời nói từ một phía của Tiêu Tề, cậu nghĩ rằng mình sẽ tin sao?” Đường Bạch Dạ hai tròng mắt đỏ hồng, “Tôi đã sớm hoài nghi Hạ Thần Hi chính là An Kỳ, nhưng không dám vạch trần, không dám điều tra, là chính tôi ngu xuẩn, và không có dũng khí đối mặt nên chỉ có thể tự lừa mình dối người về việc Thần Hi chính là An Kỳ, tôi cùng cô ấy đã gặp mặt, đã từng yêu nhau. Chính cô ấy cũng đã từng lo lắng là bản thân mình giết Lâm Tình nên không dám đáp ứng lời cầu hôn của tôi, nên đã chậm chạp không đưa ra quyết định của mình.”

“Tôi thế nào ngu như vậy, lại có thể thua ở trên người của cô ấy, tại sao lại thua ở trên người của Thần Hi, tôi thế nào lại ngu như vậy?”

Đường Bạch Dạ tự trách mình không ngớt, vừa nói vừa khóc, “Các cậu không biết tôi đáng trách bao nhiêu đâu, vì Thần Hi, tôi còn xa lánh tiểu Lâm, vì Thần Hi, tôi còn ở trước mộ phần của Lâm Tình nói xin lỗi, bảo Lâm Tình tha thứ cho tôi, tôi còn nói cho Lâm Tình biết người tôi muốn lấy là Hạ Thần Hi.”

“Nếu quả thật có thần linh thì Lâm Tình ở trên trời nhìn xuống thấy tôi nói như thế cô ấy sẽ nhiều thương tâm, sẽ khó chịu bao nhiêu, tôi sao có thể làm cho mình rơi xuống tình trạng này đây?”

“Tôi mấy năm qua dù ngày hay đêm lúc nào cũng khó yên trong lòng, năm đó vì Đường thị, tôi rất ít quan tâm đến chuyện của Đường môn nên dẫn đến sơ sót lớn mà Tiêu Tề cũng lợi dụng thời cơ này đánh chiếm Đường Môn hại chút nữa đã không giữ được tổ chức và hại nhiều anh em của tổ chức hi sinh như thế, tôi đã rất tự trách, bây giờ, tôi lại muốn cùng người con gái đã gián tiếp hại chết nhiều anh em của bang như vậy kết hôn, thật là bi kịch mà. Hằng năm vào ngày giỗ của Đường môn, các cậu bảo tôi lấy mặt mũi đâu mà đi thăm mộ bọn họ đây, lấy mặt mũi đâu mà đối mặt với người nhà của bọn họ, các cậu bảo tôi phải xử lí thế nào cho phải đây?”

Đường Bạch Dạ tiếng nói đứt quãng, như bị hạt cát lấp đầy cổ họng vô cùng khó chịu, lòng đau đớn không ngớt, vừa nghĩ tới những anh em đã chết, Đường tổng liền không cách nào tha thứ cho Hạ Thần Hi, cũng không cách nào tha thứ cho chính mình, càng không cách nào tha thứ hết thảy tất cả chuyện đã qua.

Bây giờ lại vẫn giẫm lên vết xe đổ của tám năm trước.

Tim của anh, thực sự là bị mù mà.

Hạ Thần Hi, em rốt cuộc đã cho tôi ăn cái gì?

Lâm Nhiên cùng Vân Dật trầm mặc, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Việc này, đích thực là một khúc mắt rất khó giải quyết a.

Bình luận

Truyện đang đọc