“Nếu như anh không cho ra ánh sáng, cô cắn ngược anh một cái anh mới hết đường chối cãi, kết quả, hiện tại không ai cho anh cái tư tín này.”
Đường tổng xưa nay thờ phụng, người nào dùng biện pháp gì đối phó.
Hạ Thần Hi yếu yếu dựng thẳng lên một cây ngón cái, “Anh cường, Đường Bạch Dạ , anh quá thất đức.”
“Là các cô quá đáng ghét , anh Đường Bạch Dạ cho dù muốn nữ nhân, cứ như vậy bụng đói ăn quàng, chạy đến trên người giáp ất nhỏ bé là ai ta cũng không biết? Rụng giá trị con người, tự rước lấy nhục liền chẳng trách người khác thủ đoạn độc ác vô tình.”
Hạ Thần Hi cười, khẽ lắc đầu.
Nhưng không đúng việc này có cái gì đánh giá.
“Hạ Thần Hi, em yên tâm thoải mái như thế cùng anh nói ta tình yêu, một điểm chú ý cũng không có?” Đường Bạch Dạ hơi có chút không vui.
Cô là rất quan tâm trí, còn là quá bình tĩnh .
Vậy mà một điểm chú ý cũng không có.
Thật là không có thiên lý.
Bởi vậy, anh nhiều bi kịch a.
Cô không quan tâm, đã nói lên cô một chút cũng không thích anh.
Hạ Thần Hi nói, “Em dù cho chú ý, lại có thể thế nào, nói ra, thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông, đừng ngốc, mấy chuyện hư hỏng trước đây của anh liên quan gì tới em, em có thể đến quản anh sao?”
“Một chút ghen cũng không có?”
“Không.”
“Hừ, em rốt cuộc có thích anh hay không?” Đường Bạch Dạ giận, ấu trĩ hô lên những lời này, Hạ Thần Hi bật cười, “Đây là một vấn đề, anh cảm thấy thế nào?”
Đường Bạch Dạ một cước đá hướng cô, Hạ Thần Hi cười to, Đường tổng ấu trĩ như thế, ta sẽ cười chết ngươi .
“Em trước đây nếu dám như vậy, anh đem những người đàn đông kia tới xử lý.”(ý xử lý những ng theo đuổi HTH)
Hạ Thần Hi cười, “Anh đang nhắc nhở em, em muốn đem toàn bộ phụ nữ của anh vứt ra biển sao?”
Đường tổng hừ một tiếng, không nói lời nào, Hạ Thần Hi đột nhiên có chút động kinh hỏi, “Tiêu Tề đâu?”
Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm xuống, nhìn Hạ Thần Hi, cô cố ý có phải hay không?
Hạ Thần Hi không tránh Đường Bạch Dạ , đây là sự thực tồn tại.
Cô không nhớ, không đại biểu không phát sinh.
“Em không nhớ anh ta, anh có thể khoan hồng độ lượng không có việc gì phát sinh.” Đường Bạch Dạ vốn muốn nói, anh muốn giết Tiêu Tề, chuyện sớm hay muộn, nhưng mà, anh lại muốn, nói như vậy, Hạ Thần Hi chỉ sợ sẽ không rất cao hứng.
Quên đi, anh còn là đừng mất hứng .
Hạ Thần Hi cười mà qua, sờ sờ đầu Đường tổng, “Thật ngoan, em quá cảm động.”
“Đã cảm động, buổi tối liền chủ động một chút.”
Hạ Thần Hi quyết đoán đem đầu xoay qua xem mặt trời lặn.
Mặt trời chậm rãi xuống ở ngoài khơi, trong trời đất không còn tia sáng, nhưng trời vẫn sáng (ý chỉ ánh đèn). Đêm thành phố B luôn luôn khuya mới tới, mặt trời xuống núi, bầu trời đa sắc màu.
Mặt trời xuống núi, nhìn người cũng chậm chậm tản, người chín giờ mười giờ mới có thể đến. Lúc này bãi biển, không có người, Hạ Thần Hi nằm không muốn động.
Đường Bạch Dạ cười hỏi, “Có đói bụng không?”
“Buổi chiều ăn nhiều, không đói, anh đói bụng sao?”
“Không đói.”
“Kia lại nằm một hồi.” Hạ Thần Hi nói, mặt trời xuống núi, gió đêm từ từ, không khí lại tốt, cô cuối cùng cũng hưởng thụ đến lạc thú bãi biển ngày nghỉ.
Đường Bạch Dạ theo cô, cùng nhau nằm, Hạ Thần Hi không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi treo một nụ cười mền mại, ý cười Đường Bạch Dạ cũng trở nên mềm mại, nghĩ đến vấn đề bọn họ vừa bạn luận.
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, thế sự khó liệu.