NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Túi nọc không nổ tanh bành, chất lỏng xanh biếc không tung tóe phun giàn giụa khắp mặt Nghiêm Tiểu Đao như dự đoán.
Động tác nuốt nước miếng khiến yết hầu Lăng Hà khẽ phập phồng, nét mặt rất bình thản dưới ánh trăng nhàn nhạt, nụ cười mang theo cảm giác hạ quyết tâm cứng cỏi, “Được thôi, anh làm đi.”
Nghiêm Tiểu Đao không ngờ Lăng Hà bằng lòng nhanh tới vậy, Lăng Hà thương hắn tới vậy… Cánh tay và tấm lưng hắn khẽ run lên, chuyện tới nước này, hắn giống hệt một thằng chíp hôi trong đêm đầu tiên động phòng, hắn xúc động, thô lỗ hôn người ta mấy cái, cảm thấy tấm lưng của Lăng Hà cũng run lên nhè nhẹ.
Hắn dùng nụ hôn sâu và động tác ve vuốt dịu dàng để xoa dịu tất cả run rẩy lẫn khó chịu trên làn da của người kia.
Hắn dùng ánh mắt ngỏ ý: Thế này được không, hay em muốn lật lại?
Lăng Hà lắc đầu, thế này được rồi.
Hai người luôn thích tư thế mặt đối mặt, không thích mặt đối lưng.

Bất kể nằm, ngồi hay đứng ôm nhau, cả hai đều muốn hưởng thụ ánh mắt đắm đuối, phóng túng rã rời của nhau.

Biểu cảm này người ngoài không thể nhìn thấy, nó là sự hưởng thụ của riêng hai người bạn đời mà thôi.
Nghiêm Tiểu Đao chống cùi trỏ đỡ lấy thân mình, dùng hơi ấm từ lồng ngực kiên nhẫn vỗ về Lăng Hà, bàn tay chậm rãi trượt xuống… Dường như hai người đồng thời già đi hai mươi tuổi, động tác chậm vài nhịp, âu yếm lề mề như một đoạn phim bị ai đó trình chiếu theo chế độ tua chậm.

Màn đấu vật tự do chẳng biết kiêng nể tràn trề vui sướng ban đầu, lúc này lại biến thành hai người thong thả giơ tay nhấc chân theo phong cách Thái Cực Quyền, nhẹ nhàng chậm rãi, địch tiến ta lùi.
Lăng Hà khẽ nhúc nhích tấm lưng, vội vã đáp trả bằng nụ hôn lên tai Tiểu Đao, khẽ nói, “Tắt đèn đi.”
Nghiêm Tiểu Đao lập tức tuân lệnh, nhanh chóng tắt chiếc đèn bàn chói mắt, lúc này Lăng Hà muốn gì hắn cũng làm.
Toàn bộ ánh sáng chợt rút lại vào trong chụp đèn, căn phòng ngủ tối tăm yên tĩnh, chỉ nghe thấy hai nhịp thở dồn dập.
Động tác của Nghiêm Tiểu Đao thêm phần hối hả, thỏa thích hôn khắp toàn thân Lăng Hà, tuần tra tới lui rồi hướng thẳng xuống dưới, hôn tới vòng eo, tới đường V-cut cực kỳ xinh đẹp, hôn lên vị trí kín đáo tuyệt diệu nhất của chàng trai lai Tây mỹ miều này.

Nghiêm Tiểu Đao vẫn rất tự tin với bản lĩnh trên giường của mình, Đao gia hàng bự dai sức lại biết cách dịu dàng săn sóc, chắc chắn sẽ khiến bạn đời no nê mãn nguyện.
Lăng Hà được Tiểu Đao hôn cũng rất thoải mái, có thể nghe thấy từng nhịp hổn hển phát ra từ lồng ngực và cuống họng y.
Lăng Hà giơ một cánh tay che kín đôi mắt, vừa giống như Tiểu Đao phục vụ quá thoải mái, lại vừa giống như đang cố gắng ngăn chặn những hình ảnh không vui thích, không dễ chịu nào đó trong ký ức.
Cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao dùng đầu gối tách hai chân Lăng Hà, Lăng Hà đột ngột hạ tay xuống, khẽ nói, “Anh bật đèn lên.”
Không đợi Nghiêm Tiểu Đao phản ứng, Lăng Hà bất ngờ trốn thoát khỏi cái ôm của hắn, thò tay bật đèn “Tách” một tiếng.
Từ bóng tối bước vào ánh sáng, lần này ánh sáng càng thêm chói chang, chẳng chút nương tình đâm thẳng vào mắt, chiếu rọi tất cả ngóc ngách trong bốn góc phòng, Lăng Hà hổn hển, âm thầm đảo mắt nhìn quanh.
“Sao thế, khó chịu hả?” Nghiêm Tiểu Đao âu yếm nhìn y.
“Không, bật đèn nhìn cho rõ thôi.” Lăng Hà lại nằm xuống, một cánh tay vắt ngang qua mặt, che kín đôi mắt.
Bật đèn mới có thể nhìn rõ và xác nhận, người trước mắt y đúng là Tiểu Đao.
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao đâm lao phải theo lao, tiến không được lùi không được, lửa lòng đã hừng hực không thể tự dập tắt.

Hắn quay cuồng xuôi ngược trong cảm giác tự hành hạ đau đớn tới cùng cực, không được giải thoát, trải nghiệm này vô cùng khốn khổ, lớp da hắn tưởng chừng như sắp nổ tung.
Nhưng hắn nhận ra Lăng Hà cũng đang rất khó chịu, một giây dài như một năm, so với thiếu niên kiêu ngạo đắc ý, hùng hồn khí phách, mạnh mẽ hăng hái khi nãy trên sô pha, lúc này y chỉ còn gượng gạo.
Vỏ gối và ga trải giường hình như đều ướt.
Nơi Lăng Hà nằm đã thấm một lớp mồ hôi lạnh, mồ hôi không ngừng loang rộng.

Nét mặt y vẫn kiên cường chống chọi, không muốn để bạn đời của mình thất vọng mất hứng.

Y thật sự rất yêu Tiếu Đao, rất muốn thỏa mãn Tiểu Đao.

Tại thời điểm ngón tay dò dẫm tiến vào nơi cần tiến, Lăng Hà bật dậy khỏi giường.
Sau lưng Lăng Hà như gắn lò xo, không thể tiếp tục nằm trên chiếc giường này, tựa hồ trên giường cắm đầy hung khí sắc nhọn, không ngừng đâm vào lưng y.
Nghiêm Tiểu Đao bị gạt sang bên cạnh, chẳng hiểu ra sao, “Đau hả?”
Lăng Hà đáp, “Không đau.”
Nọc độc không phun ra, nhưng ngay lúc mở miệng nói, cổ họng Lăng Hà đột ngột quặn thắt, yết hầu mãnh liệt giật lên!
Ngay tức khắc, Lăng Hà lõa thể vọt thẳng vào toilet bằng tốc độ chạy đua nước rút, gục xuống bồn cầu nôn mửa.

Cũng may y chạy nhanh, nên mới không nôn đầy mặt đầy người Nghiêm Tiểu Đao.
“Sao thế?” Nghiêm Tiểu Đao vội nhảy xuống giường, hoang mang ra mặt, tự nhiên cảm thấy căng thẳng và áy náy.

Đúng là hôm nay hắn vội vàng hấp tấp quá, bị người này mê hoặc tới háo sắc mất trí, cả người bứt rứt, chỉ vì ham muốn của bản thân mà ép uổng người ta quá đáng.
Lăng Hà nôn rất dữ dội, âm thanh như dốc ngược dạ dày, tất cả những gì đã ăn trong bữa tiệc tối, từ món nóng tới món nguội, đủ loại cao lương mỹ vị rực rỡ muôn màu bị nôn ra bằng sạch! Sức ăn của y lớn, nôn mửa cũng kịch liệt, đáng thương thay cho bao nhiêu rượu ngon bánh ngọt sơn hào hải vị được giám đốc Lăng đích thân chỉ định sắp xếp.
Mùi vang đỏ và champagne nồng nặc hòa cùng axit dạ dày không mấy dễ ngửi, thứ hương vị cay nồng chua xót lập tức tràn ngập trong toilet và trong hơi thở của Nghiêm Tiểu Đao, giống như con quái vật vươn ra vô số xúc tu vô hình, ngổn ngang đánh vào hai mắt hắn giữa bóng đêm tăm tối.
Nghiêm Tiểu Đao ra ngoài rót một cốc nước, cầm về đưa cho Lăng Hà, không quên giúp người này vén mái tóc dài, dùng dây buộc gọn sau gáy để tóc không vương lên mặt.
Lăng Hà súc miệng hết cốc nước đầy, ngẩng đầu vội vã nhìn hắn, khoát tay, “Không sao, tại đám yêu quái trong công ty anh cứ thi nhau mời tôi uống, đúng là hôm nay tôi uống nhiều thật!”
Nghiêm Tiểu Đao ngỡ ngàng.
Hắn quả thật không ngờ, Lăng Hà lại dùng lý do tửu lượng kém để giải thích cho sự khó xử này?
Hắn cho rằng mình đã hiểu rất rõ tại sao Lăng Hà khó chịu, kháng cự, cuối cùng dẫn tới nôn mửa dữ dội như vậy, bản thân hắn đã xót xa và hối hận khôn cùng, còn đang chuẩn bị kiểm điểm lại mình và thành khẩn xin lỗi.
Lăng Hà đòi thêm một cốc nước, súc hết thứ hương vị đắng ngắt chua xót trong khoang miệng, lại gục xuống bồn cầu nôn mửa thật lâu, nôn hết đồ ăn thì nôn tới dịch vị, cuối cùng nôn sạch tất cả những gì còn lại trong dạ dày.
Lăng Hà quấn chiếc khăn tắm lớn quanh hông, loạng choạng bước ra khỏi toilet, chùi vệt nước trên môi.
Sắc mặt Lăng Hà vẫn như thường, khóe miệng còn thấp thoáng vẻ an ủi, “Tôi không sao thật mà, uống nhiều quá, dạ dày khó chịu nên mới buồn ói thôi.

Tiểu Đao, từ nay hạn chế lúc tôi quá chén là được.”
Nghiêm Tiểu Đao đã mặc quần ngủ, bộ phận cương cứng đau đớn khi nãy đã dịu êm ngoan ngoãn, lúc này hắn cũng tỉnh hẳn khỏi cơn say, toàn thân khô ráo nguội lạnh.
Hắn không rõ Lăng Hà có biết chuyện chủ tịch Giản tìm gặp hắn mấy ngày trước, khai báo về cái “giới” khiến người ta khiếp sợ nọ, cuối cùng giao nộp “Kim Chuyên bảo điển” cho cảnh sát hay không.

Có lẽ Tiết Khiêm cũng liên hệ riêng với Lăng Hà, âm thầm tiết lộ, nhưng rốt cuộc Lăng Hà vẫn không hề đề cập tới chuyện đó, vì vậy Nghiêm Tiểu Đao cũng không nhắc đến.

Nhưng cái động thái qua loa vòng vèo né tránh chuyện cũ, chẳng biết định giấu đầu hở đuôi tới bao giờ này, đâu phải cứ vờ vĩnh ngó lơ thì chướng ngại sẽ không tồn tại nữa.
Hai người sánh vai ngồi ngắm vầng trăng ngoài cửa sổ, ánh sáng lung linh chiếu vào lồng ngực trần trụi của Lăng Hà.
Trước khi Nghiêm Tiểu Đao mở miệng, Lăng Hà đột nhiên cười nói, “Xin lỗi anh Nghiêm nha.”
“?” Nghiêm Tiểu Đao vội vàng kéo lấy Lăng Hà, thô bạo vò đầu người ta, “Em có lỗi gì với tôi đâu!”
Lăng Hà ngoài mặt nghiêm túc, giọng điệu lại châm chọc thấy rõ, “Tôi thấy anh nhịn quá, sắp điên rồi! Chuẩn bị đủ kiểu, sốt sắng nhào lên định làm, của quý đang hùng hổ chờ xung trận, cuối cùng không được làm nữa, thật lòng xin lỗi anh mà.”
Nghiêm Tiểu Đao gương cười tự giễu, “Đ*t, anh đây chỉ nhất thời sơ sảy, sai lầm chút xíu, hôm nay không làm được thì coi như xui thôi.”
Lăng Hà xõa tung mái tóc dài, nhoẻn cười chế nhạo, “Suốt ngày đ*t tới đ*t lui, anh Nghiêm đ*t ngoài mồm thành thạo quá nhỉ!”
Nghiêm Tiểu Đao tiện tay quơ cả người cả tóc vào lòng, hung hãn chà đạp, “Tôi muốn đ*t em thế đấy, em bảo tôi phải làm sao?”
Lăng Hà thong thả ngã xuống giường, đón ánh trăng ngắm nhìn Nghiêm Tiểu Đao, bâng quơ nói, “Anh yên tâm, thỉnh thoảng tôi hoa mắt chút thôi, không phải lúc nào cũng như thế.”
Nghiêm Tiểu Đao thót bụng, cục cưng à, nếu cả đời em cứ hoa mắt nôn mửa như thế thì tôi thật sự chỉ còn cách đ*t ngoài mồm thôi sao?

Hắn nhanh chóng tự hỏi tự trả lời.

Cả đời hoa mắt hắn cũng chịu, được ôm con người tuyệt diệu này trong lòng đã có hời lắm rồi, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Ánh trăng sáng bóng lành lạnh bao trùm khuôn mặt Lăng Hà, nét mặt y tràn ngập kiên định, “Tiểu Đao, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không mỏng manh yếu đuối như thế.”
Nghiêm Tiểu Đao dùng động tác gặm cắn cần cổ và bả vai Lăng Hà để che giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp chồng chất trong lòng.
Hắn đã được lĩnh giáo từ lâu, ngài Lăng mạnh mẽ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, thậm chí còn chẳng cho hắn cơ hội ôm vào lòng dịu dàng an ủi, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế nhu nhược.

Điều này lại càng khiến hắn thêm phần áy náy vì sự hạn hẹp và thứ xúc động sặc mùi tinh trùng lấp não của mình.
Hắn thô bạo kéo tuột chiếc khăn tắm quấn quanh eo Lăng Hà, gục mặt xuống hôn bụng người ta, dùng miệng vuốt ve từng đường vân cơ bụng.
Hắn hôn lại khiến Lăng Hà nhột, Lăng Hà phì cười ôm bụng lộn mèo trên giường, lập tức bị Nghiêm Tiểu Đao cắn mông… Hai người vội vã trùm chăn mà ngủ, một giấc ngủ xóa đi rất nhiều phiền muộn và buồn lo vô cớ.

Lại nói về chủ tịch Giản được cảnh sát thuận lợi mời về thẩm vấn, nhà từ thiện tiếng tăm lừng lẫy giàu nhất Lâm Loan bị bắt, tin này truyền ra, rất nhiều người không tin.

Dù sao cảnh sát cũng không có thông báo chính thức, phong tỏa mọi nguồn tin, nhiều người cho rằng chủ tịch Giản chỉ bị gọi tới phối hợp điều tra liên quan đến vấn đề kinh tế, một thời gian sau lại sóng yên biển lặng, có lẽ vẫn thoát ra được.
Lương Thông và Giản Minh Huân, thoạt nhìn hoàn toàn không có quan hệ khăng khít gì.

Khí chất và tính cách hai người trái ngược nhau, tác phong làm việc cũng một trời một vực, một người chiếm lĩnh Yên thành, một người an phận nơi bến cảng, tuy nhiên lại ngấm ngầm cấu kết thông đồng, là đôi bạn già đồng mưu đồng lõa.
Hai người quen biết đã nhiều năm, thân thiết tới mức mỗi tuần gọi điện mật đàm hai lần, mỗi tháng lén lút hẹn gặp nhau một lần.
Cùng mang thân phận dân đen tay trắng dựng nghiệp, điều mà hai người am hiểu nhất là chinh chiến sa trường và cố thủ giang sơn không hề dễ.

Không có quyền thế làm chỗ dựa kiên cố vững chắc, họ vĩnh viễn chỉ có thể mon men ngoài rìa, tìm kiếm chút cơm thừa canh cặn, rác rưởi người khác thải ra.

Muốn bứt phá thì phải băng qua chiếc cầu độc mộc chật chội dẫn tới cõi mơ ngập tràn tài phú, phải đẩy tất cả những người khác rơi xuống để bản thân mình vượt lên dẫn đầu, bọn họ cần hòn đá tạo vàng, cần công cụ giúp họ gia nhập vào “giới” nọ.
Lương Thông và Giản Minh Huân cùng lúc tìm ra “đường tắt”, cho dù con đường tắt chông gai dẫn tới phú quý này yêu cầu họ phải vất bỏ lương tâm, không từ thủ đoạn, suốt đời khoác lớp áo giả nhân giả nghĩa, làm kẻ trung gian hai mặt giữa đôi bờ thiện ác hắc bạch, lừa mình dối người, đảo lộn đạo đức, ngày ngày lo sợ, đêm đêm trằn trọc, nếu xảy ra chuyện, có lẽ chính bản thân họ sẽ bị quẳng xuống thuyền làm lá chắn hoặc bị lôi ra chịu tội đầu tiên.
Giản Minh Huân đeo bình truyền dịch ngồi trong phòng thẩm vấn, khai báo tất cả những sự việc mà Lương Thông ngoan cố không chịu khai báo.

Hai người bạn già ban đầu cưỡi chung một con thuyền cứu mạng, nay tai họa đến cũng lựa chọn hai lối thoát khác nhau.
Giản Minh Huân nói với Tiết Khiêm, “Việc sĩ quan Lục bị sát hại là do Cổ Diệu Đình lệnh Quách Triệu Bân ra tay.

Bọn chúng bắt cóc sĩ quan Lục, ép buộc không thành thì giết người diệt khẩu; giả như ép buộc thành công, nếu sĩ quan Lục khuất phục bọn chúng, giết chết Nghiêm Tiêu thì thế lực của Thích gia sẽ bị đả kích, một mũi tên trúng hai con nhạn là tốt nhất.”
Tiết Khiêm bắt lấy tin tức này, “Ý của ông là việc bắt Nghiêm Tiêu cũng được lên kế hoạch từ trước?”
Cái đầu chủ tịch Giản thoạt nhìn giống hệt trái dưa hấu vừa bị dội nước lạnh, da thịt bủng beo, mất hết thần thái ngày xưa, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng phối hợp khai báo, “Tất nhiên không thể tiện tay bắt người qua đường được, Nghiêm Tiêu không phải người qua đường bình thường, cậu ta là con nuôi của Thích Bảo Sơn, là miếng thịt trong lòng Thích Bảo Sơn kia mà!”
Tiết Khiêm đưa cho chủ tịch Giản một chiếc khăn tay sạch sẽ, dí đầu lọc thuốc xuống mặt bàn, “Hóa ra Cổ Diệu Đình ghen ghét Thích Bảo Sơn như thế sao?”
Giản Minh Huân giải thích lý do, “Bao nhiêu năm trời Thích Bảo Sơn không nghe lệnh, kiên quyết không bước chung đường, không chịu đụng vào mối làm ăn đó, rõ ràng đang tự chừa đường lui, toan tính gột sạch tội lỗi cho mình, bọn chúng cũng sợ Thích Bảo Sơn nhảy thuyền quẳng nồi trước mà!”
Kết quả, đúng là Thích Bảo Sơn nhảy thật.
Tiết Khiêm lại hỏi, “Còn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ Lăng Hà mang ra bán đấu giá thì sao?”

Giản Minh Huân đáp, “Đó là phần thưởng bạc triệu cho đám cá tươi! Mạch Doãn Lương và Lư Dịch Luân cũng có, nhưng chiếc của Lăng Hà đắt tiền nhất, cậu ta quý giá thế cơ mà!”
“Vì vậy Lăng Hà đến đây là có mục đích, để tìm các ông báo thù…” Tiết Khiêm suy luận mấu chốt vấn đề, “Lăng Hà ‘vào giới’ như thế nào? Tại sao cậu ta lưu lạc đến Yên thành? Nếu Lăng Hoàng không phải là cha ruột của Lăng Hà thì lão là gì của cậu ta?”
Giản Minh Huân đáp, “Lăng Hà bị cha ruột đưa tới Yên thành.”
Tiết Khiêm nhíu chặt lông mày, “Nghĩa là sao? Giống như cha của Mạch Doãn Lương sao, chính tay đẩy con mình vào hố lửa?”
Giản Minh Huân lắc đầu, hiếm khi biểu lộ chút đồng tình mỏng manh không trọn vẹn, “Bất hạnh thay, cả hai cha con cùng nhảy vào hố lửa.”
Đội trưởng Tiết thình lình sầm mặt.

Thẩm vấn hoàn tất, Tiết Khiêm gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Đao đầu tiên, đi thẳng vào vấn đề, “Nghiêm tổng thành thật giao vật chứng ra đây, đừng để tôi đích thân đến tận cửa nhà anh điều tra!”
Nghiêm Tiểu Đao vừa ăn cơm trưa văn phòng xong, đang đứng cạnh quầy trà sữa của cô nhân viên mũm mĩm, “Tôi giấu vật chứng gì của đội trưởng Tiết nhỉ?”
Tiết Khiêm chẳng khách sáo, “Trước lúc lâm chung, Mạch Doãn Lương lén lút tới gặp anh, đưa cho anh thứ gì?”
Nghiêm Tiểu Đao rất muốn tìm lý do thoái thác, “Quà cáp riêng tư, anh Mạch không ủy thác tôi giao cho anh.”
Tiết Khiêm buông một câu bóp chết hắn, “Vậy Mạch Doãn Lương có muốn kẻ thủ ác đứng phía sau bị lôi ra ánh sáng, tự giải oan báo thù cho chính mình không?”
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ đáp ứng, “Tối nay tôi về nhà lấy, ngày mai đưa cho anh.”
Tiết Khiêm vừa hút thuốc vừa nói, “Tôi đánh tiếng trước với Nghiêm tổng nhé, sau này anh đỡ phải trách tôi không trượng nghĩa, chúng tôi cần mời Lăng Hà đến lấy khẩu cung chi tiết và chính xác, chỉ là phối hợp điều tra bình thường thôi, anh không cần ngờ vực.”
Hễ nghe tới hai chữ “Lăng Hà”, Nghiêm Tiểu Đao lại căng thẳng đề phòng, “Khẩu cung gì? Cậu ấy liên quan gì sao?”
“Không không không, không phải liên quan kiểu đó, anh đừng lo.” Tiết Khiêm lưỡng lự hồi lâu, muốn nói lại thôi, vài ba câu qua điện thoại không thể rõ ràng được, “Giản Minh Huân khai báo rất nhiều nội tình, bao gồm cả một vụ án hình sự vô cùng nghiêm trọng, đang trong quá trình điều tra, chúng tôi cần thêm nhân chứng vật chứng.

Tôi biết Lăng Hà đang làm việc tại công ty của anh, anh thay chúng tôi chăm sóc bạn trai anh hàng ngày nhé, đi về chung lối, tốt nhất cứ như hình với bóng, đừng tách rời nhau — đây là nhiệm vụ cục trưởng giao cho anh phụ trách!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Chủ tịch Giản giao nộp nửa cuốn “Kim Chuyên bảo điển” khiến chân tướng rành rành lộ rõ, hai trong sáu thiếu niên đã không còn trên nhân thế, chết không đối chứng, Lăng Hà là nhân chứng số một còn sống, vô cùng quý giá đối với cảnh sát.

Theo quan điểm của đội trưởng Tiết, bây giờ gã nên tìm cái lư hương, mỗi ngày thắp ba nén cung phụng hầu hạ ngài Lăng, tuyệt đối không cho phép bi kịch xảy đến với Mạch Doãn Lương hoặc Dịch Hàn phát sinh lần nữa.
Tiết Khiêm dập máy, quay sang nhìn thẳng vào lãnh đạo, chờ đợi cục trưởng Bào bày mưu lập kế tuyên bố mệnh lệnh tiếp theo.
Bào Chính Uy gác tay phải lên bàn, xoa xoa ngón tay, “Tôi vẫn chưa yên tâm, cậu cũng phái người theo dõi Lăng Hà đi, càng nhiều người bảo vệ cậu ấy càng tốt, chúng ta phải đảm bảo cậu ấy an toàn tuyệt đối, sống đến cuối cùng.”
Càng tiến về phía trước càng gian nan, họ đang bước trên con đường thắt đáy như cổ chai, cực kỳ nhỏ hẹp, nguy hiểm và dễ vỡ, hiện tại không có bằng chứng, rất khó tìm được chứng cứ xác thực chứng minh những chuyện năm xưa đã từng xảy ra.

Sự quan tâm chu đáo của cục trưởng Bào khiến Nghiêm Tiểu Đao cũng âm thầm lo lắng, hắn tuân lệnh răm rắp, tan tầm đích thân lái xe chở Lăng Hà về nhà, quyết định từ mai bắt Lăng Hà chuyển đến nhà mình sống, hai người cùng đi cùng về như hình với bóng.

Hắn có thể thuê một tòa chung cư nhỏ cho phân đội của Mao Trí Tú ở ngay gần nhà, đôi bên làm hàng xóm, sang nhà nhau ăn cơm đánh mạt chược cũng tiện lợi!
Nghiêm Tiểu Đao mở két sắt trong phòng làm việc, lấy ra chiếc đồng hồ di vật ngài Mạch tặng cho hắn.
Không ngờ phản ứng đầu tiên của Lăng Hà lại rất giống Thích gia, cùng ngồi trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc cầm đồng hồ lên chăm chú quan sát, bộ dạng như muốn bới tung tất cả mọi chi tiết từ mặt kính cho tới kim đồng hồ để tìm ra bí mật ẩn giấu bên trong!
“Em từng nói bản thân chiếc đồng hồ không có cơ quan cơ mà?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi.
“Không có cơ quan thì sao Mạch Doãn Lương phải khăng khăng đưa chiếc đồng hồ này cho anh? Trước lúc lìa đời, anh ta khẩn thiết đưa nó cho anh như vậy, tức là tín nhiệm anh nên mới phó thác cho anh.” Suy nghĩ của Lăng Hà không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Tiểu Đao, đây là lẽ thường tình mà bất cứ ai cũng có thể đoán được.
Lăng Hà đặt đồng hồ xuống, lại chăm chú quan sát chiếc hộp bọc nhung màu xanh lam.
Chiếc hộp này cùng loại với chiếc được Lăng Hà mang ra đấu giá, không có gì khác biệt.

Lăng Hà nhẹ nhàng vuốt ve logo thương hiệu, sách hướng dẫn, linh kiện bảo hành trong hộp, đột nhiên nhặt lên một tấm thẻ hình vuông, “Tiểu Đao, anh có thấy tấm thẻ này hơi lạ không?”
Nghiêm Tiểu Đao lập tức ghé lại, “Lạ chỗ nào? Là thẻ bảo hành thôi mà?”
Lăng Hà chằm chằm nhìn Tiểu Đao, “Sao tôi chưa thấy tấm thẻ này bao giờ? Thương hiệu này có thẻ bảo hành sao?”
Nghiêm Tiểu Đao không khỏi hỏi lại, “Trong hộp của em không có tấm thẻ này hả?”
Lăng Hà lắc đầu, “Không.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Em chắc chứ?”
Lăng Hà tự tin đáp, “Đương nhiên là chắc! Chiếc đồng hồ đó ở trong tay tôi mười mấy năm trời, năm nào cũng mang ra vãi máu tế cờ thề không đội trời chung đồng quy vu tận với kẻ thù.


Từng ngóc ngách, từng con chữ trên đó tôi đều nhớ rõ, hộp của tôi không có tấm thẻ này.”
Nghiêm Tiểu Đao thót bụng, lập tức ngộ ra.
Hắn thật sự không ngờ cái gọi là “cơ quan” lại nằm ở đây, thậm chí hắn còn hối hận vì không đưa chiếc hộp này cho ngài Lăng sớm hơn.

Trước kia hắn đâu ngờ Lăng Hà cũng có một “phần thưởng” giống như vậy, chẳng khác gì Nguyên phi* nhà đại quan viên ban thưởng trâm hoa cho các tỷ muội, ai nằm trong danh sách cũng có phần.

(*Ý nói tới Giả Nguyên Xuân trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, chi tiết xem thêm ở đây)
Lăng Hà bật đèn bàn, dùng kính lúp tỉ mỉ ngắm nghía tấm thẻ bảo dưỡng, “Anh xem chữ viết, mực in và mép tấm thẻ này, có thể thấy chất lượng in ấn thô sơ hơn những tấm thẻ bảo hành bình thường một chút, điều này nói lên cái gì?… Tấm thẻ này chính là Mạch Doãn Lương lén in riêng, không hề xuất phát từ thương hiệu gốc, tấm thẻ này mới là manh mối dẫn đường anh ta để lại cho anh.”
Trên tấm “thẻ bảo hành” in sẵn trang web của một tiệm đồng hồ.

Từ trang web có thể tra được địa chỉ cụ thể, tiệm đồng hồ này nằm ở một trung tâm thương mại sầm uất tại đặc khu Hương Cảng.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà đáp chuyến bay đêm, lần theo địa chỉ chính xác, tìm được tiệm đồng hồ không mấy tiếng tăm lọt thỏm trong khu mua sắm khổng lồ ở vịnh Causeway.
Anh chủ tiệm trẻ tuổi đeo tai nghe ngồi sau quầy hàng, tay chân thân thể lắc lư theo điệu nhạc, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Không gian trong tiệm rực rỡ muôn màu, nhưng khách hàng thưa thớt ít ỏi.

Anh chàng cũng lười tiếp đón, chỉ thường xuyên ngước mắt lên, đánh giá dòng người lui tới qua cặp kính gọng đen rất dày.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà bôn ba sương gió không ngừng nghỉ, mồ hôi đầm đìa xông thẳng vào tiệm.
Anh chủ tiệm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao qua cặp kính!
“Xin hỏi… đây là tiệm này sao?” Nghiêm Tiểu Đao đưa tấm thẻ – thứ hắn cho rằng có thể dùng làm ám hiệu ra.
Anh chủ tiệm không hề nhấc mông, chỉ im lặng hồi lâu, vẫn tiếp tục dán mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao.
Rõ ràng anh ta đang chờ đợi một ngày Nghiêm Tiểu Đao xuất hiện, chờ đợi suốt mấy tháng rồi.
Lúc này đang vào vụ nghỉ hè, mùa du lịch lên ngôi, nhưng năm nay nhiều biến động, phong ba bão táp không ngừng nổi lên, nguồn khách từ đại lục sụt giảm nghiêm trọng, kinh doanh buôn bán ảm đạm đìu hiu.

Nếu như không phải đợi người, anh chàng đã đóng cửa trả mặt bằng, đổi sang nghề khác kiếm ăn.
Nghiêm Tiểu Đao sắp nằm bò lên quầy tới nơi, chòng chọc nhìn chàng NEET đeo kính cận, mặt mũi mơ màng như chuẩn bị giải phóng bản thân vào một thời không khác bất cứ lúc nào, hắn thành khẩn van nài, “Anh có quen anh Mạch không?… Anh có gì đó muốn đưa cho tôi phải không?”
Anh chàng lặng lẽ rút một tấm ảnh dưới quầy, sau đó xốc mũ lưỡi trai của Nghiêm Tiểu Đao lên, cẩn thận so sánh người trước mặt và người trong ảnh.
Nghiêm Tiểu Đao phát hiện anh chủ tiệm đang cầm ảnh của hắn.

Bức ảnh chụp lén khuôn mặt hắn trên du thuyền “Vân Đoan Hào”, hiển nhiên đây là chân dung của Nghiêm Tiểu Đao mà Mạch Doãn Lương đặc biệt cất giữ.
Để phòng ngừa bất trắc, anh chủ tiệm so sánh rất lâu, xong xuôi mới đứng dậy đi vào sau tiệm, lấy ra một chiếc chìa khóa két sắt, lời ít ý nhiều mà rằng, “Anh ta dặn tôi giao cho anh Nghiêm, chỉ được giao cho anh, không được giao cho bất kỳ ai khác.”
Nếu hôm nay Lăng Hà đến một mình, hiển nhiên sẽ không lấy được manh mối gì.
Trong thoáng chốc, tâm trạng Nghiêm Tiểu Đao thật khó diễn tả bằng lời, khóe mắt bỗng ngân ngấn lệ, cảm xúc ngổn ngang trăm mối tơ vò, “Anh Mạch dặn anh đưa cho tôi?”
Chủ tiệm gật đầu, chộp lấy cốc trà sữa sầu riêng bên tay, hút vài ngụm thật lớn, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn lên, “Anh Nghiêm đi nhanh đi, hoàn thành chuyện người ta giao phó, tôi thả lỏng được rồi! Chờ mấy tháng trời anh mới đến, phiền quá đi mất, cuối cùng tôi cũng được đóng cửa đi du lịch!”
Nghiêm Tiểu Đao thở dài, cúi đầu chào anh chủ tiệm, vô cùng biết ơn, chẳng những vậy còn quyết định mua thêm mấy chiếc đồng hồ cao cấp, coi như trả thù lao cho anh chàng.
Chàng NEET thờ ơ nhún vai, “Tùy anh thôi, bây giờ tôi ra cổng trung tâm thương mại dựng biển quảng cáo đây, thanh lý phá giá giảm 40%, hay là anh Nghiêm mua hết luôn đi?”
Vì vậy Nghiêm Tiểu Đao nhờ Lăng Hà tư vấn, mua cho mỗi tiểu đệ hai nhà một chiếc đồng hồ, đặc biệt chọn hai chiếc kiểu nữ hợp mốt cho Mao Trí Tú và Liễu Huệ Chân, lại chọn cho mẹ Nghiêm một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, cuối cùng ai cũng có quà từ chuyến du lịch nửa ngày tới vịnh Causeway.

Nghiêm tổng hào phóng quẹt thẻ tính tiền, sảng khoái tiêu một khoản lớn, dường như cũng muốn dùng phương thức này để đối nghịch, rửa sạch ẩn ý bất thiện từng đại diện cho chiếc đồng hồ này.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không biết rốt cuộc anh chủ tiệm này có quan hệ gì với Mạch Doãn Lương.

Dẫu sao bất kỳ ai sống trên đời cũng có vài người bạn đáng tin cậy để giao phó và ủy thác, mà hắn cũng không phụ lời nhắn nhủ trước lúc lâm chung của Mạch Doãn Lương, trải qua một con đường vòng vèo khúc khuỷu, cuối cùng hắn đã đến trước cánh cổng nặng nề này.
Vật chứng đang được lưu giữ trong két sắt của một ngân hàng nổi tiếng ở Trung Hoàn, lặng lẽ chờ đợi sự thật được làm sáng tỏ.


Bình luận

Truyện đang đọc