NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Bình minh ngày thứ hai, Khoan Tử dậy sớm chạy thể dục còn chưa mang đồ ăn sáng về, một cuộc điện thoại của Thích Bảo Sơn đã triệu hồi Nghiêm Tiểu Đao tới “vấn an buổi sáng”.
“Vấn an buổi sáng” chỉ là nói đùa, đây là thói quen đã nhiều năm qua của hai cha con, những lúc Thích gia tâm trạng vui vẻ, thấy cảnh xuân mơn mởn sắc trời đẹp tươi thì sẽ gọi Tiểu Đao đến căn biệt thự trên con đường Lâm Âm trong thành phố, nhàn nhã chọi dế tán gẫu giết thời gian.

Thích Bảo Sơn nói trong điện thoại, con đừng ăn sáng, sang chỗ ta mà ăn, ta làm riêng cho con.
Nhưng mùa xuân năm nay nhiều chuyện xảy ra quá, gặp gỡ buổi sáng thế này có vẻ không thoải mái nhẹ nhõm lắm, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác cha nuôi chắc chắn không gọi hắn tới để chọi dế hay đánh mạt chược, e rằng lại muốn nhắc đến chuyện hôm qua.
Trước khi đi, hắn vẫn nhón chân rón rén xuống tầng hầm, nhìn thấy Lăng Hà ngủ trên tấm nệm trải trong góc tường ẩm thấp.
Lăng Hà quay mặt vào tường, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, một tay vắt ngang bụng.

Nghiêm Tiểu Đao đoán chắc y đã tỉnh, nhưng không định nói chuyện với hắn.

Hắn lại gần, hôn lên thái dương Lăng Hà coi như an ủi nhung nhớ trong lòng, lại cầm tay người ta một lúc rồi mới bỏ đi.
Căn biệt thự nhỏ sơn trắng bên con đường Lâm Âm dưới nắng sớm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót hắt xuống khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao.
Sân trước lặng ngắt như tờ, chậu Quan Âm tích thủy tí tách nhỏ nước như thường lệ, chú sáo mỏ ngà thấy người quen đến thăm, ríu rít dùng giọng địa phương trầm trầm quanh năm như một gọi tên hắn, “Đảo nhi ~~~ gia ~~~”
Thích Bảo Sơn gặp Nghiêm Tiểu Đao, cùng là người giang hồ lão làng kinh nghiệm, cố gắng không đề cập tới những chuyện phiền lòng, nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, Tiểu Đao gọi một tiếng “Ba nuôi”, chuyện gì qua cũng qua rồi, còn biết làm sao được nữa?
Thích Bảo Sơn đánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Đao ngồi xuống chiếc ghế thái sư* bằng gỗ hoa lê hồng, sau đó cố tình bước lại, xốc cả áo khoác và sơ mi của hắn lên, chăm chú nhìn vết thương bên trong.
“Bôi thuốc vào là khỏi.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
“Ta cũng biết là sẽ khỏi, chỉ đâm sâu bằng cái móng tay, con chỉ múa may hù dọa ta thôi!” Thích Bảo Sơn khinh bỉ đáp.
Cha nuôi là đang hạ nấc thang cho hắn, Nghiêm Tiểu Đao xấu hổ rũ mắt toét miệng cười, cả hai cùng hiểu rõ trong lòng.
“Con đoán chắc ta sẽ xót con, nhỉ? Thói đời này, trước nay chỉ có cha xót con, chứ con có xót cha bao giờ? Gia đình nào cũng thế, con cái bất hiếu.” Thích Bảo Sơn cũng ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh chiếc bàn vuông, hai quả hạch đào bằng ngọc lách cách chuyển từ tay trái qua tay phải, nửa trêu chọc, nửa oán trách Tiểu Đao.
“Con cũng xót cha mà, từ nay sẽ không thế nữa.” Nghiêm Tiểu Đao khẽ khàng xin lỗi.
Hôm nay hình như Thích Bảo Sơn cũng cố ý làm lành, chủ động nhúng trà, pha trà cho Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao muốn hỗ trợ thì bị đẩy ra, “Tay con vụng lắm, con không biết làm đâu.”
Thích Bảo Sơn ra vẻ tình cờ, đột ngột hỏi, “Trước khi thằng nhỏ họ Mạch xảy ra chuyện, con có gặp nó không?”
Nghiêm Tiểu Đao thoáng sửng sốt, “… Có ạ, tối hôm ấy tình cờ gặp nhau.”
Thích Bảo Sơn, “Nói những chuyện gì?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Không có gì đặc biệt.”
Hai con ngươi Thích Bảo Sơn bên dưới mí mắt tỉ mỉ quan sát nét mặt Nghiêm Tiểu Đao.

Hành động này khiến Nghiêm Tiểu Đao cũng phải suy ngẫm, tại sao cha nuôi biết? Hẳn là trong cục cảnh sát cũng có tai mắt của Thích gia, chắc chắn không phải Tiết Khiêm, nhưng Thích Bảo Sơn chắc cũng biết hắn đã tới cục lấy khẩu cung.
Tất nhiên Thích Bảo Sơn phải ngờ vực, truy hỏi, “Không có gì đặc biệt thật chứ? Tiểu Đao, con đừng gạt ta, nó có cho con xem thứ gì, hoặc có cho con thứ gì không?”
Quả nhiên, Nghiêm Tiểu Đao thót bụng.
Thích Bảo Sơn vẫn chưa tỏ vẻ thúc ép, dửng dưng không biểu hiện gì mới đem lại sức đe dọa lớn nhất, một tay nâng tách trà bằng sứ lên thưởng thức, tay còn lại nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ý là: Đạo hạnh của con chỉ đến thế thôi, đừng giấu giếm nữa!
Đúng là Nghiêm Tiểu Đao vẫn mang thứ nọ theo bên người, vốn định tới một tiệm chuyên kinh doanh đồng hồ nhập khẩu trong nội thành.
Hắn miễn cưỡng im lặng lấy chiếc hộp màu lam tinh xảo trong cặp tài liệu tùy thân ra.
Gần nửa ngày sau đó, Nghiêm Tiểu Đao ngồi bên chiếc bàn gỗ hoa lê, xem cha nuôi hắn tháo đồng hồ!
Hiển nhiên Thích Bảo Sơn có chung suy nghĩ với đứa con nuôi, cho rằng chiếc đồng hồ Thụy Sĩ này giấu giếm huyền cơ nào đó, Mạch Doãn Lương đưa nó cho Nghiêm Tiểu Đao ngay đêm ấy, chắc chắn phải có ẩn ý gì sâu xa! Thích gia giữ nét mặt từng trải và chuyên chú như lâm đại địch, nhoài người trên bàn, dùng vài dụng cụ có đầu nhọn cẩn trọng tháo vỏ đồng hồ ra.
Nghiêm Tiểu Đao không ngờ cha nuôi hắn còn có tài lẻ này, chắc là hồi trẻ cũng học nghề khắp nơi để làm thuê kiếm tiền, bình thường còn thích sờ mó vài thứ máy móc công nghệ từ thời dân quốc, thích sưu tầm đồ cổ, nên cũng có chút tay nghề sửa đồng hồ.

Hắn căng thẳng tới nhộn nhạo trong lòng, ánh mắt như sắp chui vào đống linh kiện tí hon lộn xộn, sợ cha nuôi tìm được huyền cơ Mạch Doãn Lương giấu bên trong, có lẽ huyền cơ nọ chính là bí mật động trời không thể tiết lộ với người ngoài.

Hắn vẫn nhớ hôm ấy Mạch Doãn Lương quả quyết dặn dò, “Ngài phải giữ thật kỹ, đừng đưa cho ai khác”.
Thích Bảo Sơn thay cặp kính lão viền vàng, vùi đầu khám xét cực kỳ cẩn trọng, tay phải cầm đồng hồ, tay trái vặn tua vít…

Tháo tung ra một lần, tấm lưng áo vải màu xanh nhạt của Thích gia thấm ướt mồ hôi.

Cuối cùng kết luận là, chẳng tìm được gì cả, chẳng tra được gì hết.
Kết luận này khiến Nghiêm Tiểu Đao kín đáo thở phào.

Không tiết lộ bí mật cho người thứ ba tức là hắn không phụ lòng ngài Mạch; Nhưng không thể phá giải chiếc đồng hồ này tức là hắn vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của ngài Mạch.
Thích Bảo Sơn gạt mồ hôi, ráp lại đồng hồ, cũng rất miễn cưỡng trả lại cho Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao giải thích như đang tẩy não cha hắn, “Chỉ là một cái đồng hồ bình thường thôi mà.”
Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ chỉ vào hắn, “Thằng ranh này, ù ù cạc cạc mà lại cứ đào hoa!”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Thật sự không có mà.”
Thích Bảo Sơn lắc đầu, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở, “Tiểu Đao, ta hiểu cách làm người của con, con nghĩa khí, nặng lòng, chuyện gì cũng giấu giếm không nói với ta.

Nhưng lần này ba nuôi phải nhắc nhở con một câu, bất kể lúc còn sống thằng họ Mạch nói với con những gì, con đều không được để tâm.”
Con không cần để tâm.
“Hiểu ý của ta không, Tiểu Đao? Dù gì ba nuôi cũng sống lâu hơn con hai mươi năm, thật lòng muốn tốt cho con, có một số việc không nên hỏi, không nên đụng chạm.

Cậu Mạch kia đã qua đời, từ nay về sau vĩnh viễn biến mất khỏi dương thế, tiết Thanh Minh hàng năm con đốt cho nó một chậu tiền giấy là đủ tình nghĩa lắm rồi.

Con tự vạch giới hạn cho mình đi, đây là chuyện con không gánh nổi, ngàn vạn lần đừng nên dính vào!”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ gật đầu, “Con hiểu ạ.”
Thích Bảo Sơn thả lỏng, mây mù u ám tan biến, phát hiện con nuôi chắc đang đói bụng, bèn vào bếp nấu cơm trưa sớm.

Nghiêm Tiểu Đao thật sự không biết nấu cơm, vì thế cũng không làm bộ làm tịch xắn tay áo xuống bếp, những thứ hắn nấu ra đều chẳng ăn được, hai chú chó trong nhà còn ruồng bỏ hắn, đến Hùng gia cũng chẳng thèm ăn!
Tay nghề của Thích Bảo Sơn không tồi, bình thường ăn mì cũng phải là mì tự cán.

Thích gia làm một bữa mì sốt quen thuộc với các gia đình bản địa, hoa hiên vàng*, mộc nhĩ, cải thảo và đậu phụ chiên cắt hạt lựu, nấu một nồi đầy.

Một vá tôm biển lớn lột vỏ băm nhỏ thả vào kho, thêm vài giọt xì dầu lấy màu, cuối cùng trộn đều với nhau thành một nồi đầy thơm không cưỡng nổi.

Không phải ông chủ lắm tiền nào cũng thích mướn đầu bếp hay giúp việc, bình thường Thích Bảo Sơn vẫn tự nấu cơm, coi như một dạng sinh hoạt nghệ thuật, người khác làm ông ta còn khinh bỉ.
Nghiêm Tiểu Đao chỉ có thể phụ lột vỏ tôm, nhưng hắn có thể đánh chén hơn nửa nồi mì này, từ nhỏ hắn đã thích ăn mì cha nuôi làm.
Cuối cùng Thích Bảo Sơn còn biểu diễn kỹ thuật xắt rau, làm cho con trai một đĩa salad dưa chuột thái sợi và thịt*, là món nhắm vừa đặc sắc vừa ngon miệng của dân miền biển.
Thỉnh thoảng Thích gia ngước mắt đút cho con trai một miếng thịt, Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu xuống tay cha, thay vì dùng miệng đón thì chỉ lấy tay cầm, khác với trước kia há miệng ăn luôn.

Thích Bảo Sơn không lên tiếng, cũng không để ý tới hắn, khi đó cõi lòng bất giác lạnh cóng, suy cho cùng, giữa hai người đã có một lớp rào cản, hiềm khích và kiêng kị không thể dĩ hòa đã nảy sinh.

Đứa con ông ta nuôi nấng mười mấy năm cuối cùng lại thành nuôi cho người khác, sắp phải chắp tay dâng tặng người ta! Ông ta thật sự không cam lòng, nhưng ở một phương diện khác, ông ta vẫn tự coi mình là chính nhân quân tử, đặc biệt là đối với Tiểu Đao, ông ta hết lòng thương yêu nâng đỡ, nhưng tuyệt không ép buộc, còn nuôi tâm nguyện để lại gia tài cho Tiểu Đao sau khi mình lìa đời, về mặt này, người ngoài chắc chắn không thể bới móc được bất cứ khuyết điểm gì của Thích Bảo Sơn.
Nghiêm Tiểu Đao hai tay đút túi, nhàn nhã tựa vào khung cửa nhà bếp, câu được câu mất xem cha nuôi thái dưa chuột.
Người này thái rau bằng tay trái.
Thích Bảo Sơn thuận tay trái.
Điều này Nghiêm Tiểu Đao luôn biết.

Bình thường Thích gia dùng cơm, viết chữ hoặc bắt tay với các nhân vật quan trọng thường dùng tay phải, chỉ khi cầm dao làm bếp hoặc làm một số việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và chuyên tâm cao độ, ví dụ như vừa nãy tháo chiếc đồng hồ Thụy Sĩ kia, thì mới bộc lộ thói quen thuận tay trái, không sửa được.
Cùng ngày hôm đó, đội trưởng Tiết với hiệu suất làm việc cực kỳ cao và tác phong phá án như ra tiền tuyến đánh giặc đã mời Du Hạo Đông, công tử nhà họ Du về phòng họp tại cục cảnh sát.
Đãi ngộ giống với Nghiêm tổng, có trà có thuốc, không phải ngồi ghế sắt trong phòng thẩm vấn, nhưng chắc chắn không được buông tha, nhân vật chủ chốt nào cũng phải bị hỏi thăm một lần.
Tin tức Du công tử phải tới cục cảnh sát thành phố uống trà nhanh chóng đến tai các nhân sĩ thính tai tinh mắt trong giới.

Rất nhiều người âm thầm nghị luận, hành động này thật ra chính là một phát đạn tín hiệu, xì khói đỏ cho nhà họ Du.

Đội trưởng Tiết chẳng qua chỉ là người phát ngôn dẫn đầu của nha môn tri phủ mà thôi, để làm được chuyện này chắc chắn phải được chỉ điểm và gợi ý từ cấp trên, đến Tiết Khiêm còn chẳng sợ nữa, lại dám trắng trợn đụng vào quý tử nhà họ Du, trước kia ai dám?
Quả thật đêm đó Du Hạo Đông có phát sinh quan hệ thể xác với Mạch Doãn Lương, việc này đã có chiếc nhẫn và dấu vết sinh học làm bằng chứng, Du công tử có hống hách cỡ nào cũng không thể không tái mặt thừa nhận sự thật với đội trưởng Tiết.

Du công tử từ trước tới nay vẫn khinh rẻ lũ cớm như Tiết Khiêm, thỏa thích châm ngòi đốt pháo gà bay chó sủa khắp nơi, cứng đầu cố chấp, cứng mềm không ăn, cực kỳ chướng mắt, vì thế cũng không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, gặp mặt cũng chẳng thèm mời người ta điếu thuốc.

Chẳng rõ bây giờ có hối hận vì ngày xưa ngông nghênh bất cần hay không, tại sao hồi đó không đút lót cho gã Dạ Xoa nức danh ở nha môn Hình Bộ này cơ chứ!
Nhưng Du Hạo Đông vẫn tự tin rằng mình không có liên quan gì nhiều, Tiết Khiêm chỉ cố tình gây khó dễ cho gã mà thôi.
Gã chỉ đ*t Mạch Doãn Lương, thế thì đã sao, gã có giết người phóng hỏa đâu.

Tay gã không dính máu, cái chết của Mạch Doãn Lương chẳng liên quan gì đến gã.
Đội trưởng Tiết cũng biết Du Hạo Đông không phải là hung thủ hại chết Mạch Doãn Lương, vài ba chuyện đàn ông phóng túng trên giường kiểu này cũng chẳng thể làm gì quý tử nhà cây đại thụ họ Du.

Mà ngẫm lại, kể cả Du Hạo Đông có là hung thủ, thì việc định tội e rằng cũng không phải do cục cảnh sát hoặc viện kiểm sát địa phương nho nhỏ này định đoạt, vụ án này dính líu tới lợi ích đan cài của rất nhiều tai to mặt lớn.

Suy cho cùng chỉ là cân nhắc xem giữa nghi phạm và người bị hại, bên nào mạnh bên nào yếu mà thôi.
Mạch Doãn Lương xem chừng bỏ mạng vô ích rồi.
Những người thật lòng muốn minh oan cho ngài Mạch, tính ra chỉ có Tiết Khiêm ở cục cảnh sát và Nghiêm Tiểu Đao không thuộc biên chế, cùng vô số fan hâm mộ say đắm trên mạng vốn cũng chẳng quen biết gì mà thôi.

Lúc còn sống vinh quang là thế, được ví như cây rụng tiền, như pháo hoa trên biển, vừa qua đời đã lập tức bị công ty quản lý ném đi như ném chiếc giày rách, không muốn nhắc lại, sợ liên lụy vào mấy chuyện linh tinh dơ bẩn.

Đám tai to mặt lớn trong giới đâu muốn bị người ta bới móc gièm pha, sao có thể để bộ mặt thật xấu xí thậm tệ bị bóc trần?
Người nhà của Mạch Doãn Lương cũng không hợp tác, bà mẹ tuổi ngoài năm mươi vẫn còn tiếc rẻ phố làng chơi, vô công rồi nghề tiệc tùng cờ bạc, mặt mũi ra vẻ căm phẫn dữ dằn trước ống kính truyền thông, khóc chảy cả son phấn, vòng vo mãi rốt cuộc cũng chỉ là đòi tiền bồi thường.


Mấy năm nay dùng tiền con trai bán thân để trả nợ, bây giờ cây rút tiền chẳng nói chẳng rằng đột ngột tiêu tùng, nửa đời sau ai nuôi bà ta đây?
Thông tin về người “cha” trong hồ sơ của Mạch Doãn Lương hoàn toàn trống rỗng, không thể tìm được, cha ruột của anh ta chắc chắn sẽ không lộ diện minh oan cho anh ta vào lúc này, trốn tránh còn chẳng kịp.
Bởi vậy, đám công tử có liên quan là Giản Minh Tước và Du Hạo Đông, rốt cuộc cũng chỉ cần vung tiền giải hạn, giao nộp phí chôn cất cho ngài Mạch, trả nợ cờ bạc cho bà mẹ là có thể bịt miệng bà ta, chẳng mấy chốc sẽ không còn ai nhắc tới chuyện này trong giới.
Đội trưởng Tiết cực kỳ phẫn uất và không phục, thân ở cửa công nhưng có một số việc gã cũng đành bất lực, xách lũ người này về cục thẩm vấn một lần chỉ như rung cây dọa khỉ, để lũ quý tử nhà giàu hống hách chẳng coi ai ra gì này biết thế nào là giới hạn của thước đo đạo đức nằm bên trên luật pháp xã hội mà thôi.

Vụ trọng án tưởng như đã tìm ra manh mối, nhưng rất nhiều chi tiết vẫn khiến người ta rối tung rối mù, ví dụ như tại sao Mạch Doãn Lương tình cờ đến khách sạn Du công tử thường xuyên qua lại, có người cố ý hoặc vô tình phá hủy rất nhiều camera giám sát, là ai lén dẫn người này vào phòng của Lương thiếu gia và đổi chìa khóa xe của Triệu Khởi Phượng, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho Triệu phu nhân, dụ chị ta đến hiện trường… Giả sử không ai còn ý định tiếp tục đào sâu nghiên cứu thì cũng phải tóm gọn thông tin để giải trình qua loa cho công chúng, các anh hùng bàn phím sẽ không thể biết được những chi tiết khó hiểu này.
Thế nhưng, dường như có người không muốn vụ án này kết thúc theo chiều hướng đầu voi đuôi chuột như vậy.
Bước ngoặt bất ngờ xuất hiện chính vào buổi trưa ngày Du công tử được mời về đội hình sự uống trà, quả thật rất giống đôi bên đã giao hẹn trước, hơn nữa còn đặc biệt chờ tới mười hai giờ, đúng vào lúc nhân viên công ty và viên chức nhà nước vừa được nghỉ trưa, học sinh sinh viên tan học vào căng-tin dùng bữa, trên mạng bùng nổ.
Đội trưởng Tiết đang nhìn theo Du công tử xanh xao ủ dột rời khỏi phòng họp, một viên cảnh sát trẻ vội vã túm lấy gã, kinh hoảng báo cáo, “Đội trưởng Tiết, trên mạng đang bùng nổ, rất nhiều trang web đồng thời upload video, em em em thử mở ra xem, chính là cảnh ấy của gã họ Du và Mạch Doãn Lương bị người ta quay được!”
Tiết Khiêm cũng không dám tin, chuyện đêm đó bị người nào quay được? Còn dám tung lên mạng?
Đại đội cảnh sát trong văn phòng lập tức ùa ra như chim vỡ tổ, mỗi người ôm một chiếc máy tính sục sạo tìm đoạn video nọ, vừa xem vừa há hốc miệng trân trối.

Có người quên chỉnh âm lượng, tiếng nước lép nhép và tiếng hổn hển điếc tai vọng ra khiến rất nhiều người khó chịu buồn nôn.

Đội phó Phương là kiểu đàn ông chính trực cả về tính cách lẫn tính hướng, buồn nôn tới mức quẳng bàn phím không xem nữa, suất cơm buổi trưa cũng hết dám ăn.
Tất cả mọi người gần như nhận được tin tức vào cùng một lúc.
Trước mặt Nghiêm Tiểu Đao là một cái chậu nhôm sạch láng, cha nuôi hắn nhai kỹ nuốt chậm nên vẫn đang ăn.

Hắn lẻn vào bếp, tiện tay vét sạch vài sợi mì và chút nước kho cuối cùng trong nồi thiếc, ánh mắt chợt đóng đinh trên màn hình điện thoại, khiếp sợ vô cùng…
Du công tử vừa rời khỏi cục cảnh sát chưa lâu, đang bực dọc ngồi trên xe riêng thì điện thoại liên tục đổ chuông như muốn phát nổ, “Anh Đông, anh lên mạng xem chưa, hình, hình như anh bị quay lại…”
Đoạn video giường chiếu bất ngờ làm chấn động cả mạng lưới internet, ùn ùn kéo đến, dùng những hình ảnh mờ nhạt đung đưa và tràn đầy dâm dục đâm vào mắt người xem, bao trùm ký ức của từng người, để không ai còn nơi ẩn nấp và trốn chạy.
Ban đầu đội trưởng Tiết còn chưa nhận ra đoạn video này được quay ở đâu.
Nghiêm Tiểu Đao chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.
Hắn đã từng ở trong khách sạn này, bố cục phòng gần như không khác biệt, mấu chốt là các món đồ trang trí bằng gỗ đào tràn ngập phong cách tiểu đảo Nam Dương, hình khắc trên gỗ là một con chim diệc* vươn cổ đứng giữa mặt nước.

Đó là quốc điểu của đảo Iru, xuất hiện rất nhiều trên hòn đảo này.
Con chim diệc mang dáng vẻ ngạo nghễ cô độc, tao nhã xinh đẹp không màng thế sự trần gian, lẳng lặng quan sát hai thân thể thô bạo dây dưa, rên rỉ hổn hển trên giường, ánh mắt ẩn chứa thương hại và dung thứ.
Người bị đè phía dưới trong tư thế quỳ run rẩy và khổ sở chịu đủ xâm phạm, khuôn mặt đã bị làm mờ, nhưng tại thời điểm cực kỳ đặc thù này, từ vết bớt nhạt màu trên cánh tay, từ lồng ngực và phần bụng phập phồng, thậm chí từ hình dạng năm ngón tay vật lộn nắm chặt ga trải giường của anh ta, rất nhiều người đã nhận ra người bị hại chính là Mạch Doãn Lương.
Mà kẻ hành hung không được làm mờ khuôn mặt, dường như muốn đưa toàn bộ hành vi xấu xa ác độc này ra chiếu cáo thiên hạ, hết thảy tàn bạo và hung tợn thường ngày không bộc lộ ra ngoài bị trắng trợn lột trần trên màn ảnh, dùng cách thức vô hình để lột da lóc xương, moi tim móc phổi người này.
Sự việc quá nghiêm trọng, Tiết Khiêm nổi trận lôi đình, thẳng tay ném tập tài liệu vào chiếc bảng trắng.

Bị tập tài liệu đập trúng, lá cờ khen thưởng màu đỏ hoa mai vĩ đại trên tường lệch hẳn đi, trên cờ in chữ “Tập đoàn Lương thị”.

Tiết Khiêm bỏ mặc giấy tờ tung bay trên không trung như tiên nữ rắc hoa, chửi ầm lên “Đcm nó ai làm?” Cảnh sát mạng vội vàng huy động nhân lực, đầu tiên phải xóa bỏ đoạn video nọ, nỗ lực khống chế phạm vi ảnh hưởng tiêu cực.
Các trang web lớn hoảng hốt phân bua, ý đồ phủi sạch trách nhiệm: Video này chắc chắn không phải chúng tôi up, website của chúng tôi vừa bị hack sáng nay!
Nhưng không kịp nữa rồi, rất nhiều trang web hạng ba và web lậu đã nhanh chóng đăng lại video, ở thời đại ai nấy đều là cao thủ sử dụng công nghệ cao này, một đề tài nóng hổi kích thích sự chú ý và lôi kéo tương tác của dân chúng như vậy thật sự khó ngăn cấm.

Những tin tức riêng tư tàn nhẫn nhất, càng không nên lưu truyền thì lại càng len lỏi vào các trang mạng xã hội như xúc tu uốn éo, ngấm ngầm thẩm thấu vào mọi kẽ hở và ngóc ngách trong các không gian giả tưởng…
Cảnh sát mạng báo cáo với đội trưởng Tiết, đã tra được hành tung của tin tặc, hình như là ở nước ngoài.
Phạm vi này đã vượt quá tầm tay của đội trưởng Tiết, không với tới.

Tiết Khiêm nhai nát mẩu thuốc lá trong miệng, gã vẫn cho rằng mình không đoán sai, giả như tìm được nhân vật bí ẩn tung video lên mạng, chắc chắn sẽ biết được cánh tay nấp sau màn quay bánh lái, âm thầm thao túng rất nhiều tình tiết vụ án, thiết lập không gian, mập mờ giám sát, làm giả đối thoại, đánh tráo chìa khóa.
Bây giờ xem ra, hướng đi trên mạng này từ đầu tới cuối đều rất cẩn trọng tỉ mỉ, có trước có sau, nếu so sánh với trình tự và thủ tục phá án của cảnh sát, kế hoạch này giống như ngọn roi vô hình, lột da lật mặt các nhân vật có liên quan tới vụ án, lại dùng ngòi bút làm vũ khí, quyết không khoan nhượng, thẳng tay dìm chết lũ người đồi bại vô đạo đức nọ.


Rượu vang đỏ tung tóe khắp giường, một giọt, hai giọt rớt xuống sàn nhà, chính là máu tươi của người vô tội, đau đớn chọc thủng ánh mắt nhợt nhạt của từng người, nghiền nát cơ hoành mang trọng trách điều hòa hô hấp trong lồng ngực.
Nghiêm Tiểu Đao lấy bừa một cái cớ rời khỏi nhà Thích gia, một tay chống lên mui xe, khom lưng xuống, cảm giác vô dùng khó thở.

Lần thứ nhất mở đoạn video, hắn chưa xem xong đã tắt, chứng kiến cách “sử dụng” chai Burgundy nọ, hắn thật sự không chịu nổi, biết rõ bản thân mình không có biện pháp ngăn cản chuyện này truyền bá và bùng nổ.
Trong đầu hắn vang vọng tiếng chuông thiêng liêng tại thánh đường, tiếng ca hùng hồn mạnh mẽ của dàn hợp xướng thanh tẩy tâm hồn phàm phu tục tử, gột sạch máu thịt cuộn thắt trong lòng, khiến cho lòng hắn rõ ràng rành mạch.
Hắn nhớ lại những câu “đùa giỡn” của Lăng Hà trước mặt Chúa và mục sư hôm đó, tàn ác biết bao nhiêu.
“Lũ ác quỷ từng gắng sức làm tổn thương con, hạ nhục, ức hiếp con, con sẽ khiến chúng từng bước, từng bước tự chìm vào diệt vong, biến thành tro tàn trong ngọn lửa.”
“Trên chiếu bạc, chúng tranh nhau chửi rủa, dùng bản mặt bỡn cợt đáng phỉ nhổ đấu giá tôi, giẫm đạp lên tôi, giày xéo danh dự của tôi, tôi sẽ không quên, vĩnh viễn tôi sẽ không tha thứ cho bọn chúng.”
Các nhân vật dính dáng tới vụ án này, chính là những người chơi ván mạt chược đặc sắc trên đảo Iru ngày đó: Mạch Doãn Lương quá cố, Giản Minh Tước, Du Hạo Đông và bản thân Nghiêm Tiểu Đao, thậm chí có cả Lương đại thiếu gia đứng xem bên ngoài, cùng với Triệu phu nhân chẳng rõ tại sao cũng bị cuốn vào.

Đám người cặn bã tội ác tày trời này, quả nhiên đều thân bại danh liệt trước mặt công chúng bằng cách thức dâm đãng mà họ am hiểu nhất.

Bọn họ lụn bại bởi quá khứ phóng túng bừa bãi, ngựa quen đường cũ, chết bởi chỗ hiểm, chẳng oan uổng chút nào.
Nghiêm Tiểu Đao vẫn nhớ, khi ấy nét lẳng lơ biến mất khỏi đuôi mắt Lăng Hà, y hỏi ngược lại hắn, “Sao anh biết tôi không có bằng chứng Du Hạo Đông chơi Mạch Doãn Lương?”
Quả nhiên chứng cứ đã phơi bày trước mặt tất cả mọi người, bằng cách thức như vậy.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác, tâm địa sắt đá bấy lâu của hắn lúc này cũng phải run run, có một số việc chọc vào giới hạn của hắn, hắn không thể chấp nhận, cho dù người đối diện hắn là Lăng Hà.
Là tác phẩm của cậu đó sao?
Cậu hận lũ cặn bã đó đến vậy sao, hận như thế, nên mới dùng thủ đoạn này, chẳng thèm màng tới chút sĩ diện cuối cùng của Mạch Doãn Lương vô tội thiệt mạng.
Rốt cuộc thù hận phải sâu tới mức nào? Phải hủy hoại danh dự của bao nhiêu người nữa?
Chỉ vì ván cược mang cậu ra làm chiến lợi phẩm kia sao? Chắc chắn không phải.
Ngài Lăng, thù hận chôn giấu trong lòng ngài, chắc chắn không đơn giản như những gì ngài thể hiện.

Hội nghị ban lãnh đạo thành phố nửa tháng một lần theo thông lệ, một vị lãnh đạo đảm nhận trọng trách lên bục phát biểu lại cáo ốm vắng mặt, người này đã cáo ốm suốt ba tháng liền.

Lý do ốm sắp không dùng được nữa, xem chừng người này đã xác định bệnh tình nguy kịch, chẳng mấy chốc sẽ rớt đài.
Không khí hội nghị cực kỳ quái gở, lãnh đạo chủ chốt phát biểu giữa chừng thì quên từ, mất tập trung.

Người tham dự phía dưới lớn mật đánh mắt ra hiệu cho nhau, kẻ nhát gan thì tiếp tục lặng lẽ nhấp trà hoặc vùi đầu giả vờ ghi chép.

Có người rớt đài ắt sẽ có người khác được bổ sung, đây là chuyện vui hả lòng hả dạ mà.
Không ai chủ động nhắc tới ba chữ “Bí thư Du”, tất cả cùng ngậm miệng, tránh lỡ lời.

Hội nghị gò bó ngột ngạt nhanh chóng kết thúc, vài ba người quen chỉ chờ tàn cuộc vội vã túm tụm thành nhóm, nhỏ to tán dóc về đoạn video khiến người ta đập bàn tán thưởng nọ.
Giữa trưa hôm nay, bí thư Du tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời đồng nghiệp trong giới quan trường đến thưởng thức, thực ra là để kết thân tìm người giúp đỡ, hóa giải cục diện nguy hiểm này.
Các nhân vật được mời chẳng ai xuất hiện, tất cả cùng từ chối vì bề bộn công việc, hoặc là cáo ốm lỡ hẹn.
Lúc này còn ai dám tới? Tất nhiên chẳng ai dám lộ diện, bao gồm cả Bào Chính Uy chấp chưởng và Tiết Khiêm chấp pháp nha môn Hình Bộ, tất cả cùng kiếm cớ vắng mặt.
Du Cảnh Liêm run rẩy ném chiếc ấm trà màu tím vào tường, ấm trà nát vụn, nước trà hủy hoại bức quốc họa của họa sĩ danh tiếng trị giá bạc triệu treo trên tường.
Những kẻ dệt hoa trên gấm góp vui lúc anh đắc thế vẻ vang, chắc chắn sẽ không chạy tới đưa than ngày tuyết khi anh thất thế lụn bại.

Người ta không đạp anh một phát, giậu đổ bìm leo đã là nể tình đồng bào đồng chí ngày xưa lắm rồi.

Về điểm này, Du đại nhân lăn lộn chốn quan trường đã bao năm, tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết.


Bình luận

Truyện đang đọc