NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Nghiêm Tiểu Đao ngồi xe riêng của đội trưởng Tiết đến nha môn thành phố, chiếc xe lướt qua cổng chính mang phong cách điện thờ khí thế uy nghiêm của cục cảnh sát, lại vờ như không thấy phóng vụt lên, chui vào một con hẻm nhỏ, đi thẳng tới cánh cửa hông tận nơi sâu nhất trong hẻm mới dừng lại.
Nghiêm Tiểu Đao sửa lại quần áo, vừa hiên ngang bước xuống xe, giác quan nhạy bén và ý thức đề phòng luôn bọc quanh thân đã lập tức phát hiện luồng gió phía sau, có người tập kích hắn! Nghiêm Tiểu Đao quay phắt lại, vung khuỷu tay phòng thủ, đồng thời sau gáy bị đập mạnh, đau rát như bỏng, một tấm vải trùm đầu màu đen kín mít thô bạo bịt kín mặt mũi hắn, làm loãng lượng ô-xy hắn hít thở, một vật thể hình ống cứng rắn chọc vào lưng hắn, “Nghiêm tổng kìm chế chút, đừng phản kháng vô ích.”
Kẻ vừa căn dặn không phải người ngoài, mà chính là Tiết Khiêm.
Gã này khống chế hắn bằng đôi tay và động tác võ thuật nhuần nhuyễn.

Mười ngón tay hai người vặn lấy nhau, vặn thật lâu bằng đủ loại chiêu thức như thể không chịu thua, cuối cùng mới buông nhau ra.
Tầm mắt Nghiêm Tiểu Đao bị khóa kín, giữa bóng tối bị hai người áp giải hai bên trái phải, kinh ngạc hỏi, “Đội trưởng Tiết định kéo tôi vào chỗ tối xử phạt riêng sao?”
“Không – đâu, thử Nghiêm tổng một tẹo thôi ấy mà.” Tiết Khiêm bật ra vài tiếng cười phóng đãng có thể gọi là kinh điển, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, lực tay anh lớn thật, có luyện tập.”
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao chỉ dùng năm phần sức lực, vừa không bẻ gãy ngón tay người kia, vừa không thể rút đao đại khai sát giới, kịch liệt thở dốc khiến lượng ô-xy mỏng manh trong tấm vải trùm đầu không đủ dùng, “Đội trưởng Tiết định tra khảo chuyện gì, tra luôn tại đây đi!”
Tiết Khiêm cười khẩy một tiếng, “Nghiêm tổng đừng sợ, không lấy mạng anh đâu, theo tôi lên lầu.”
Thực ra Tiết Khiêm cũng chỉ tung chiêu cầu hòa, mọi người đều biết thân phận của hắn, dù ngứa mắt Nghiêm Tiểu Đao cỡ nào, gã cũng không thể làm hắn bị thương.

Nghiêm Tiểu Đao bị áp giải hai bên như phạm nhân, nếu lúc này có ký giả hay chó săn từ góc tối lao ra chụp ảnh thì bộ dạng này có thể hủy hoại danh dự của hắn, dám chừng hắn sẽ vung đao chém người.

Rõ ràng đội trưởng Tiết cố tình trả thù chuyện lần trước, nhưng không thể làm gì người ta.
Tầm mắt hắn bị bịt kín, hoàn toàn không thấy đường, dựa trên phương hướng, hắn phỏng đoán mình bị dẫn vào cửa hông của cục cảnh sát, ước chừng là bị kéo lên cầu thang từ một lối đi vắng vẻ trong góc nào đó, lòng vòng mấy bận.
Dọc theo đường đi, hai người không nhìn thấy mặt nhau, nhưng vẫn không quên ngứa miệng đấu khẩu qua tấm vải trùm đầu màu đen.
Nghiêm Tiểu Đao, “Mẹ kiếp đi vào phòng tra tấn bức cung riêng tư của đội trưởng Tiết à?”
Tiết Khiêm, “Nghiêm tổng hiểu sâu biết rộng thân kinh bách chiến mà lại sợ sao?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Bàn ủi ghế điện ghế hùm tấm trúc, đội trưởng Tiết chọn nhanh đi.”
Tiết Khiêm, “Những thứ đó dùng với Nghiêm tổng thì trẻ con quá, vô ích! Da dày thịt béo như anh, tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Anh đúng là cặn bã!”
Tiết Khiêm, “À thì đúng rồi! Không thì Nghiêm tổng giao nộp mấy con dao gọt hoa quả ngài cất trong quần áo ra đây tôi xem nào?!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Dòng không khí lưu động xung quanh chợt khoan khoái mát mẻ, cuối cùng họ đã bước vào một căn phòng lớn sáng sủa.
“Chậc, cái thằng Tiết Khiêm này…”
Giọng nói hàm hậu quen thuộc khiến đội trưởng Tiết không diễn được nữa, Nghiêm Tiểu Đao kéo vải trùm đầu ra, bộ mặt nửa đùa nửa thật nhân ái vờ vịt của cục trưởng Bào làm hắn chỉ muốn phun máu đầy mặt hai chú cháu nhà cớm này!
Bào Chính Uy âm thầm trừng Tiết Khiêm, dùng mắt ra hiệu: Mày làm gì thế? Bảo mày kín đáo lặng lẽ mời người ta đến cơ mà.
Tiết Khiêm nhún vai, lì lợm ra mặt, “Sếp à, tôi ‘kín đáo’ ‘lặng lẽ’ ‘mời’ người ta đến rồi đây!”
Nghiêm Tiểu Đao dựng thẳng lông mày, tiến hành kháng nghị trong im lặng, lại không tiện ôm đùi cục trưởng kêu oan ngay tại trận, tức gần chết.
Bào thanh thiên lúng túng trừng Tiết Khiêm, lại bí mật đánh mắt mấy lần với Nghiêm Tiểu Đao, dỗ dành hai tiểu bối cùng đang mất hứng, lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác hai mặt giáp công, thật đúng là phiền phức.
Bào Chính Uy hắng giọng, “Nghiêm Tiêu, chúng tôi mời cậu đến đây để nhờ cậu hỗ trợ phân tích vụ án của Mạch Doãn Lương, về cuối vụ án có một điểm đáng ngờ còn đang gây tranh cãi, hi vọng cậu hỗ trợ cảnh sát phá án, làm tròn nghĩa vụ của một công dân thành phố.”
Những lời rập khuôn sáo rỗng này lọt vào tai Nghiêm Tiểu Đao nghe có vẻ khách sáo vờ vịt.

Hắn hạ mắt, kín đáo bĩu môi với cục trưởng đại nhân: Không thích, từ giờ không làm gì cho nhà ông hết!
Bào Chính Uy bất đắc dĩ bước tới, cánh tay phải chắp sau lưng tạo dáng lãnh đạo vội vàng vươn ra, sửa sang tóc rối trên đầu cho hắn, dùng mắt ra hiệu: Tiểu Đao, nể mặt chú đi mà.

Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy lão Bào mặt đen và Dạ Xoa mặt xanh trong nha môn này đúng là đôi quỷ lớn quỷ nhỏ khó đối phó nhất, cực kỳ giỏi ban ơn và thị uy, vừa đấm vừa xoa, da mặt lại đặc biệt dày.

Lúc anh nói quy tắc giang hồ với họ, họ lại nói ân đức tình xưa với anh; lúc anh nói đạo đức công lý với họ, họ lại bắt đầu thuyết giáo dị đoan với anh, đúng là ép người làm kỹ mà!
Một mình đối phó hai đại diện pháp luật, hắn mới cảm nhận sâu sắc thế nào là lực bất tòng tâm, được chỗ này hỏng chỗ khác, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một người hắn luôn khắc khoải, bây giờ nhớ lại những ngày chung sống với Lăng Hà khiến hắn càng thêm khổ sở, hối hận vô cùng.
Không đối lập sẽ không tổn thương, lúc này mới càng thấm thía, Lăng Hà cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tốt với hắn.

Một người như Lăng Hà lại tình nguyện che giấu bản tính công kích và gai độc toàn thân trước mặt hắn, thậm chí đôi lúc còn làm nũng hắn, lấy lòng hắn, Lăng Hà lòng đầy mưu tính nhưng chưa bao giờ làm hại hắn, khác hẳn với lúc này.

Đối diện với người ngoài, hắn luôn phải đề phòng từng giờ từng phút, chẳng biết cạm bẫy nào chờ đợi hắn trên đường.
Cục trưởng Bào cử Tiết Khiêm đưa Nghiêm Tiểu Đao vào cục cảnh sát từ cổng sau là để tránh tai mắt người ngoài, cũng là để bảo vệ tiểu sử không mấy trong sạch của Tiểu Đao.

Đối với điểm này, Nghiêm Tiểu Đao vẫn hiểu.
Tận sâu trong lòng hắn vẫn tồn tại một ranh giới dành cho công lý chính nghĩa và nghĩa khí tình cảm trên thế gian.

Ngăn cách giữa ranh giới trĩu nặng này và thế lực tà ác chân chính sa đọa nơi đáy vực tăm tối nọ là một con sông vô cùng sâu rộng.

Hắn tình nguyện để ranh giới này trói chặt tay chân, kìm hãm hành động của hắn, hắn cũng tự kiểm điểm lại những hành vi ngang ngược thời còn trẻ, chủ định giữ đôi tay mình rời xa tội nghiệt.

Hắn biết ơn sự khoan dung và ân tình của Bào Chính Uy dành cho hắn, vì vậy hắn kính trọng và tin phục những người đại diện cho công lý từ tận đáy lòng.
Nhưng mãi tới lúc sắp bước vào nhà xác, Nghiêm Tiểu Đao vẫn chần chừ, “Cục trưởng… Hay để tôi xem ảnh thôi.”
Bào Chính Uy khó hiểu, “Người nằm trong đây rồi, xem ảnh làm gì nữa?”
Nghiêm Tiểu Đao quanh quẩn thật lâu trước cửa, cái mùi này khiến hắn cực kỳ khó chịu, hoặc là nói, những cái xác tươi mới đang dần lên men hành hạ ký ức nào đó trong hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Nếu tình cờ trông thấy một người bỏ mạng vì tai nạn giao thông trên đường, hắn có thể bình tĩnh lạnh nhạt tránh ra, nhưng đây là một người đã từng rành rành đứng trước mặt hắn, tuổi càng lớn càng mềm lòng, càng nhớ tình bạn cũ, hắn hơi khó chống chọi.
Kết quả là hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao đứng trong hành lang, hướng mặt ra cửa sổ lớn, hút liền hai điếu thuốc.
Phán quan và Dạ xoa nha môn lặng lẽ đứng bên hắn, ba người xếp thành hàng, đồng loạt hướng ra cửa sổ hút thuốc, cũng chẳng còn người thứ hai được đãi ngộ như vậy.
Cục trưởng Bào cảm thấy ngờ vực, không thể không quay sang tìm hiểu, “Cậu với Mạch Doãn Lương thật sự không có gì chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao âm thầm lườm cục trưởng, ông cụ cả đời làm trai thẳng, cháu ngoại cũng có rồi, sao còn hóng hớt thế! Có mấy lời hắn thốt ra bao hàm sự trung thành từ tận đáy lòng, vô tư đáp, “Tôi có người yêu rồi.

Ngài đừng nghe người ngoài nói lung tung, nhỡ người yêu tôi nghe thấy, cậu ấy để bụng lắm, cậu ấy không vui đâu.”
Tiết Khiêm và Bào Chính Uy cùng lúc đảo mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, lại vội vàng chuyển sang nhìn trời, thần giao cách cảm không truy hỏi nữa.

Chung quy cũng đã đọc hết bản khẩu cung chi tiết tường tận, sống động như thật của ngài Lăng rồi, tất cả đều hiểu “người yêu” này là nói về ai.
Tiết Khiêm chẳng hứng thú gì với Nghiêm Tiểu Đao, đeo khẩu trang càng làm nổi bật đôi mắt láo liên độc nhất vô nhị, ánh mắt không ngừng càn quét vẻ mặt Nghiêm Tiểu Đao.

Nhưng người này nghiêm túc làm việc cũng rất nhanh nhẹn, lấy vải trắng che kín phần lớn nơi tế nhị dễ ái ngại, đeo găng tay khử trùng cẩn thận hé mở vị trí chủ chốt, cầm dụng cụ lên.

Nghiêm Tiểu Đao không chạm vào, im lặng thoáng nhìn rồi vội vàng nhắm mắt lại, giọng nói nghèn nghẹt qua khẩu trang, “Động mạch cảnh bị cắt đứt dẫn tới xuất huyết, còn gì khả nghi nữa đâu?”
Hắn không học tâm lý, chỉ dựa vào kinh nghiệm “đọc” vết thương.
Bào Chính Uy hạ giọng, “Mấu chốt là người này tự cắt cổ mình như thế nào?”
Câu này của cục trưởng Bào khiến hệ thần kinh căng như dây đàn của Nghiêm Tiểu Đao nảy lên “pưng” một cái, đầu óc hắn quay mòng mòng trong mớ hỗn độn – ngài Mạch “tự cắt cổ mình như thế nào”?
Chiếc vòng cổ sex toy chí mạng vẫn nằm trên bàn chứa vật chứng… Nghiêm Tiểu Đao cẩn thận cầm vật chứng lên, trái tim chợt thắt lại, như thể bị ai đó túm chặt phần cổ họng yếu ớt bất lực nhất, nhấc bổng lên, treo hắn lửng lơ giữa không trung, đánh đập xâu xé.

Hắn vẫn chưa dám tin, vội vàng chạy đến chiếc tủ làm lạnh, lần này không còn lảng tránh và kiêng kị, vén tấm vải trắng che đậy hững hờ lên, nhìn thẳng vào chỗ hiểm đã vô cùng thê thảm, mở to mắt tìm kiếm dấu vết để lại trên mặt cắt vết thương…
Hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao cứ đi qua đi lại bảy tám lượt như thế, dưới ánh nhìn soi mói của cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết, da mặt hắn kết tụ thành lớp áo giáp kiên cố không thể phá vỡ, cực lực che giấu cảm xúc lộ ra ngoài, nhưng âm thanh lại thoáng nghẹn ngào, cảm xúc sục sôi như nước sông cuồn cuộn bờ đê.
Hắn báo cáo với cục trưởng: Xét theo vết thương trên cơ bắp và động mạch, hẳn là chỗ hiểm bị một lưỡi dao rất mỏng và rất nhỏ cắt đứt.

Lưỡi dao chế tạo rất khéo, gắn vào món đồ chơi.
Cục trưởng Bào sâu sắc nhìn hắn, “Cho nên cậu cũng nhận ra là lưỡi dao.”
Dùng lưỡi dao giết người, có một số vị trí rất thích hợp để ra tay và cực kỳ khó cứu chữa.

Một là phần giữa hai chiếc xương sườn thứ ba và thứ tư bên ngực trái, hai là động mạch cảnh, tiếp theo còn có mạch máu dày đặc và phức tạp ở xương chậu, cùng với thân não, xương cổ.

Các bộ phận này đều nằm ở khá sâu, hiển nhiên dùng dao rất dễ cắt, cắt đúng vị trí mấu chốt là chắc chắn bỏ mạng, cấp cứu ngay lập tức cũng khó lòng qua khỏi.
Cục trưởng Bào lại hỏi, “Lưỡi dao cắt cổ kiểu gì?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Món đồ chơi này trông như chiếc vòng cổ, tác dụng của nó giống máy gia tốc động năng, không trực tiếp giết người, nhưng sau khi bật công tắc thì lập tức rung động và khép mở, mở đến tần suất tối đa sẽ thít chặt cổ người bị hại, để lưỡi dao cắt vào mạch máu…”
Giản lão nhị lấy được món hàng nhập khẩu xa xỉ lạ lẫm, suy cho cùng cũng chỉ là thứ đồ chơi trợ hứng tầm hoan, không trực tiếp giết người, nhưng lại đóng vai trò là phương tiện vận chuyển hung khí.
Tiết Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Anh chơi rồi hả? Anh chắc chắn không?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Miệng vết thương hoặc mặt cắt vết thương gây ra bởi các vật thể sắc khác nhau sẽ có chút bất đồng, phân biệt lưỡi cưa bình thường hay lưỡi dao đặc thù không hề khó.”
Vành mắt Tiết Khiêm đỏ lên, “Ngài Nghiêm làm việc này rồi sao?”
Nghiêm Tiểu Đao nghiến răng đáp, “Tôi chưa từng làm, nhưng trường hợp này rất rõ ràng, tôi nhìn ra được.”
Bào Chính Uy dùng ánh mắt nghiêm nghị cản Tiết Khiêm lại.

Dùng thân phận “Chuyên gia đặc thù” và giao thiệp cá nhân để đến thuyết phục đội trưởng Tiết mới mời được Nghiêm Tiểu Đao đến đây, phán đoán của Nghiêm Tiểu Đao cũng giống hệt biên bản khám nghiệm tử thi của mấy vị pháp y chính quy trong nha môn.
Nghiêm Tiểu Đao chợt ngước mắt nhìn thẳng vào cục trưởng Bào, thốt lên, “Tóm lại lúc đó là ai ra tay? Chẳng lẽ Mạch Doãn Lương tự đeo chiếc vòng lên cổ, tự xuống tay giết chết chính mình sao?”
Bào Chính Uy đáp, “Là Giản Minh Tước thi hành, nhưng Giản lão nhị nói lúc ấy gã hưng phấn quên hết trời trăng, khẩu cung còn khai là… Lúc đó người bị hại liên tục quyến rũ gã, khăng khăng dụ gã làm như vậy.

Ngoài ra, gã còn khai nhận người bị hại từng một mình ở trong buồng tắm mấy phút, có cơ hội động tay vào công cụ.”
Tiết Khiêm khẽ chửi một tiếng, “Chết không đối chứng, bây giờ họ Giản muốn nói thế nào thì nói.”
Người ta cũng đã nộp tiền bảo lãnh, tạm thời bị giám sát tại nhà, đội trưởng Tiết đành phải nén giận, bất cứ lúc nào cũng muốn đốt sạch dinh thự nhà họ Giản, tuy chính bản thân gã cũng hiểu, với thân phận và lập trường của gã, cảm xúc này là cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, gã quá cố chấp với chân tướng, với hung thủ.
Nghiêm Tiểu Đao cố nén khó chịu trong lòng, “Là cậu ấy tự chọn trò này sao… Ý tôi là, nếu thật sự ngài Mạch chủ động yêu cầu…”
Bào Chính Uy nhướn mày, “Ý là sao?”

Nghiêm Tiểu Đao xốc vải trắng, chỉ vào một chỗ, “Mạch máu sau gáy ngài Mạch thực ra không giống bình thường, tôi không học y, hoàn toàn chỉ nhận xét theo thường thức thực tiễn, động mạch cảnh của người bình thường nằm trong bắp thịt, không dễ bị cắt đứt từ bên ngoài như vậy, nhưng sau gáy người này đột nhiên có một mạch máu nổi lên 90 độ, lúc trước tôi đã chú ý tới.”
Bào Chính Uy đã hiểu, lời nói thốt ra nặng trĩu khó hình dung, “Nếu tôi nói với cậu, đã tìm được vài thành phần dược phẩm bao gồm ** và adrenalin thay thế trong dạ dày của người bị hại, thì sự thật càng rõ ràng hơn.”
Trái tim Nghiêm Tiểu Đao lúc này như bị dao cắt, ngỡ ngàng nhìn cục trưởng đại nhân.
Bào Chính Uy giải thích, “Chính là tên vài loại thuốc kích thích chúng tôi thường gọi, có tác dụng tăng tốc nhịp tim và tăng cường tuần hoàn máu.”
“Chúng tôi đã lục soát căn phòng khách sạn của người bị hại, không tìm thấy lọ thuốc, có lẽ đã bị chính nạn nhân tiêu hủy.”
“Nhưng cậu ta bỏ sót vật chứng tương tự trong thùng rác ở một nhà vệ sinh, là vỉ thuốc tráng nhôm sau khi dùng hết, có vân tay và dấu vết nước bọt của cậu ta, ngay trước khi đến nơi hẹn tối hôm đó.”

Tiết Khiêm trầm mặc hồi lâu, vén khẩu trang, phơi bày toàn bộ biểu cảm trên gương mặt, khuôn mặt cứng đanh như bức tượng kim loại lúc này cũng lộ vẻ không đành lòng.

Khóe mắt gã hoe đỏ, bực tức nói, “Cho nên chúng tôi chỉ có thể kết luận rằng, Mạch Doãn Lương tự sát, đương sự cố tình lựa chọn thời cơ và cách thức đó, tự giết hại mình.”
Lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao như bị giáng một đòn vô hình, hồi tưởng lại lúc mới quen, hắn đã hiểu ra tất cả.

Nhưng với bản lĩnh kiên cường và kín đáo trước sau như một của hắn, dù lồng ngực đau muốn nứt, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc, gắng sức không để lộ quá nhiều thương tâm và suy sụp.
Rất nhiều chuyện đúng là chết không đối chứng.
Nhưng sự thật đã từng bước mở rộng trước mắt mọi người bằng phương thức kéo tơ lột kén.

Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn vật chứng, thân thể vô thức chuyển động theo ghế, chuyện cũ đảo ngược liên tục lướt qua mắt hắn, rất nhiều bóng người đan xen trùng điệp hiện lên trên vách tường trắng.
Tiết Khiêm ngồi đối diện hắn, khẩu trang đeo một bên tai, ngậm nửa điếu thuốc lá, “Sếp ạ, thực ra tôi biết trước rồi, đây mới là sự thật phía sau vụ án.”
“Ngài Mạch dùng cách thức không thể tưởng tượng này để trả thù những kẻ tra tấn mình nhiều năm, nhưng cách này tàn ác quá.

Khi đó chắc chắn cậu ta đã biết Du Hạo Đông bỏ quên chiếc nhẫn trong cơ thể mình, cậu ta cố tình, cậu ta mang theo chiếc nhẫn của Du Hạo Đông, thuê phòng quyến rũ Giản Minh Tước, cuối cùng thuận lợi thực hiện kế hoạch, thành công cắt cổ mình…”
Khuôn mặt thật của Tiết Khiêm được giấu kín sau vẻ phóng đãng ngông nghênh bất cần, có đôi lúc khóe miệng và ấn đường nhíu lại, tạo thành một nếp nhăn nặng nề và nghiêm trang, giống như sóng to đãi cát, sàng lọc tinh hoa, cảm xúc chân thành hé lộ dưới cồn cát.

Thứ cảm xúc phức tạp đó khiến Nghiêm Tiểu Đao bất giác có cái nhìn mới về vị đội trưởng Tiết này, trước đây cả hai đều khá ương bướng và nghênh ngang, nên dẫn tới hiểu lầm…
Có lẽ nội bộ nha môn đã tra được chân tướng từ lâu, chẳng qua đội trưởng Tiết luôn đứng giữa gây khó dễ, bằng không vụ án này đã sớm khép lại.
Nghiêm Tiểu Đao không thể không nhớ lại chập tối hôm ấy, Mạch Doãn Lương gần như ép buộc hắn phải nhận chiếc đồng hồ di vật, còn “nhận lời” hắn, đồng ý cân nhắc làm lại từ đầu.
Mạch Doãn Lương yếu đuối nhút nhát và cam chịu như vậy, đã khiến bản thân mình lún sâu xuống bùn từ lâu, dùng thái độ chết vinh không bằng sống nhục, ngậm ngùi bao nhiêu năm sống đời dựa dẫm, bị ngược đãi nhục mạ, chịu đủ ánh mắt chế giễu và ghẻ lạnh của người ngoài, nhưng cuối cùng, khi quyết định chấm dứt cuộc đời nhục nhã đau thương, lại chọn cách bi hùng kiên cường đến vậy, máu tươi văng xa ba mét, bắn thẳng lên mặt lũ đê tiện kia!
Chọn khách sạn nhà họ Du thường xuyên ra vào.
Trước khi đi, cố tình dùng thuốc kích thích nhịp tim và khuếch trương mạch máu.
Biết rõ mạch máu của mình gấp khúc dễ tổn thương, còn lựa chọn phương thức như vậy.
Cuối cùng là tự tay nâng cấp chiếc vòng cổ đồ chơi, một lưỡi dao rất nhỏ nhưng chí mạng.

Sợ không thể chết ngay tại chỗ, vì vậy mới chọn cách tuyệt đối không sai sót này.

Dù cho lúc ấy có bác sĩ đầy kinh nghiệm ở hiện trường, trừ phi cực kỳ quả quyết thò tay vào cổ họng chặn máu, còn phải cực kỳ may mắn bắt được và nắm chặt động mạch cảnh đã rút sâu vào lồng ngực sau khi bị cắt, bằng không thì hoàn toàn không có cách cứu chữa, anh ta sẽ chết, không thể nghi ngờ.
Trước khi chết còn phun máu ướt sũng Giản Minh Tước và Triệu Khởi Phượng, khiến lũ người đó cả đời không thể rửa sạch dấu vết và mùi vị máu tanh.

Tiết Khiêm không cách nào bình tĩnh lại, “Sống trên đời tổng cộng có bao nhiêu khúc mắc? Cuối cùng cũng chỉ có cậu ta chịu thiệt, lũ khốn nạn kia chẳng xây xước mảy may!”
“Đừng nóng vội, người này không chết vô ích đâu, chẳng phải đã có người quạt gió tung đoạn video lên sao?” Bào Chính Uy cố gắng an ủi thuộc hạ đắc lực, vô tình hoặc cố ý để lộ chút tin tức, “Cấp trên đã cử người điều tra nhà họ Du, đoán chừng vài ngày sau bắt giữ, làm ác tất sẽ gặp quả báo, chốt sổ tổng kết đừng bao giờ chê muộn.”
Tiết Khiêm rút cẳng chân gác lên bàn xuống, trừng mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, không buồn cảm ơn, quay gót bỏ đi.

Gã vẫn không cam lòng, gã tin rằng Mạch Doãn Lương không đủ tâm trí xây dựng vở kịch này, chắc chắn có người phía sau lợi dụng ý đồ tự sát của ngài Mạch, đổ thêm dầu vào lửa, âm thầm thao túng cả lũ ngu xuẩn này như con rối, khéo léo đẩy tình tiết lên cao trào, khiến lũ cặn bã phải hiện nguyên hình.


Bản thân đội trưởng Tiết cũng rất khâm phục, làm quá đẹp, đcm hả giận, chỉ tiếc là gã điều tra một vòng, cuối cùng vẫn không thể tìm được người giật dây, sau này nhất định gã phải biết rõ ràng.
Bước ra khỏi nhà xác, đội trưởng Tiết chính thức nhận được tin nhắn mời mọc kín đáo đầu tiên của vị thiếu gia nào đó: Đồng chí Tiết ơi, đúng lúc đến Lâm Loan làm việc, anh có rảnh không, ra ăn bữa cơm được chứ, em đãi, anh chọn địa điểm nhé.
Đội trưởng Tiết nóng tính, đáp trả ba chữ: Ăn cục c*t!!
Lời mời của Lương Hữu Huy tới không đúng lúc, chọc đúng cái vảy ngược.

Tiết Khiêm nhắn lại xong cũng thấy mình hơi thô lỗ, không nể mặt người ta, đắn đo chẳng biết có nên xin lỗi không, cuối cùng vẫn mặc kệ.

Mẹ kiếp không có tâm trạng xin lỗi, Lương thiếu gia có tiền chơi bời lêu lổng đàng điếm cả ngày, bố mày đếch rảnh hùa theo, ranh con lượn đi mà hốc c*t!
Ánh nắng rót xuống tạo thành con đường sáng rực dẫn ra đường cái đầu hẻm.

Nghiêm Tiểu Đao tình cờ lọt vào ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, khuôn mặt phân chia thành hai nửa rõ ràng.

Hắn không nén nổi tâm tình, gửi một tin nhắn cho dãy số đã thuộc nằm lòng.
Đã xác nhận ngài Mạch tự sát, có lẽ sáng mai cảnh sát sẽ thông báo kết thúc vụ án.
Hắn rất muốn tìm ai đó để trò chuyện, rất muốn gặp Lăng Hà, nội tâm càng dao động vì tình cảm mãnh liệt, hắn lại càng cảm thấy cô quạnh và tịch mịch tiêu điều, chẳng có lấy một người để nói lời tri âm tri kỷ?
Một lát sau, bên kia mới trả lời: Nghiêm tổng nén bi thương.
Giọng điệu có vẻ khó chịu, nhưng rành rành chính là giọng điệu chua ngoa của người họ Lăng nào đó.

Nghiêm Tiểu Đao cười thảm lắc đầu, Lăng Hà, cậu còn ghen với người quá cố sao? Từ đầu tới cuối, người tôi canh cánh trong lòng không phải Mạch Doãn Lương, mà chính là cậu đó!
Mạch Doãn Lương không chịu nổi những tra tấn và cực khổ đó, cuối cùng đã chết rồi.
Đột nhiên hắn vô cùng xót xa cho Lăng Hà, giống như bị vô số mũi kim đâm vào da thịt.

Hắn vẫn nhớ như in bí mật Mạch Doãn Lương thổ lộ với hắn trước khi đi, nếu anh ta nói thật, thì năm ấy Lăng Hà đã phải trải qua những gì? Lăng Hà cao ngạo, cay nghiệt, lập dị, không hợp tình người như vậy, rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì? Kẻ nào khiến Lăng Hà trở thành như hôm nay?
Chỉ một ý nghĩ rất nhỏ về những việc Lăng Hà có thể từng trải qua, Nghiêm Tiểu Đao đã muốn giết người, hắn đau lòng lắm.
Hắn chìm trong suy tưởng, ngồi taxi về nhà, hai mắt đăm đăm nhìn dòng xe và khung cảnh lướt qua cửa sổ, không hề đề phòng bị theo dõi, mãi tới lúc tình cờ liếc sang kính chiếu hậu, ánh mắt trùng hợp dừng lại ở chiếc xe bám sát phía sau!
Dù cách nhau muôn trùng chướng ngại, tiêu điểm của hai con ngươi vẫn có thể ăn ý tới vô cùng.
Nghiêm Tiểu Đao bật dậy khỏi chỗ ngồi, trừng trừng nhìn kính chiếu hậu, “Bác tài dừng xe! À không, chặn đầu chiếc xe đằng sau!”
Đường cao tốc rộng rãi, xe cộ tấp nập, không thể tùy tiện dừng xe hay tạt đầu như ý muốn.

Phía trước tạm thời ùn tắc, bọn họ vừa giảm tốc độ, nhân lúc Nghiêm Tiểu Đao quay lại, chiếc xe phía sau cố ý tạt ngang đường, dùng chiếc xe tải chở hàng mười tám bánh bên cạnh làm bình phong, quay đầu vòng lại.
Chiếc xe nọ quay đầu cực kỳ phóng khoáng và càn quấy, rất hợp với tác phong và thủ đoạn nhất quán của người nào đó, kiên quyết luồn lách giữa tiếng chửi rủa nhiếc móc, thuận lợi lách sang làn xe bên phải, mà Nghiêm Tiểu Đao đang ở làn bên trái, ở giữa là ngọn núi lớn chắn hết tầm mắt.
Chỉ một thoáng nhìn, hắn đã nhận ra ngài Lăng buộc tóc đuôi ngựa, Mạch Doãn Lương nói không sai, không ai có thể nhận lầm khuôn mặt người này, dù biến thành tro, Lăng Hà cũng là một đống tro vàng lấp lánh lóa mắt khác hẳn người thường! Dưới ánh mặt trời chói chang, tư thế cầm lái của Lăng Hà thản nhiên điềm đạm, ung dung phóng mắt quấn quýt với Tiểu Đao, giống như chỉ vì cái nhìn này mà đến.
Nghiêm Tiểu Đao không nói tiếng nào, lao xuống xe, vòng qua chiếc xe tải, tiếp tục truy đuổi giữa tiếng la thất thanh và phỉ nhổ đằng sau.

Tiếc rằng hắn trông thấy dòng xe phía trước bắt đầu di chuyển, Lăng Hà khóa chốt xe, nhanh chóng khởi động, lại một thoáng nhớ nhung chẳng hề giấu giếm qua cửa kính xe, hai ánh mắt nóng hổi có thể đốt thủng lớp kính.

Thì ra đôi mắt xanh lạnh lẽo cũng có thể bùng cháy, màu xanh buốt giá cũng mang hơi ấm, Lăng Hà nghiêng người nhìn Tiểu Đao, nghiến răng phóng xe đi, nhanh chóng biến mất nơi cửa ra quốc lộ…
Bánh xe tiếp tục lăn trên mặt đường mênh mông, con đường phía trước ẩn sau làn sương mờ ảo.

Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau qua cửa kính, giữa dòng xe cộ, xác nhận người kia vẫn luôn ở bên mình, vẫn chờ đợi nhau tại góc nhỏ nào đó trong thành phố.


Bình luận

Truyện đang đọc