NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Nghiêm Tiểu Đao cũng không ngạc nhiên khi ngài Lăng đưa ra yêu cầu này.
Bây giờ bất cứ phát ngôn gây sốc nào thốt ra từ miệng người này, hắn cũng không thấy lạ nữa.
Lương Hữu Huy vô thức lùi lại vài bước, hắn ngửi thấy mùi khó chịu bốc ra từ Lăng Hà.

Nước hoa nam Hermes hắn xịt cũng không át được cái mùi nọ, cái mùi như thứ hải sản ướt sũng mốc meo gì đó vừa được vớt lên từ nơi sâu nhất dưới vịnh Mariana, thật sự là vừa thối vừa xấu, đẹp chỗ nào đâu?
Lăng Hà cũng chẳng coi trọng gì vị Lương thiếu gia này, chẳng thèm để hắn vào mắt, giơ tay bám chặt bắp chân Nghiêm Tiểu Đao, đây rõ ràng là chiêu “Bám đùi”, ánh mắt cực kỳ độc địa, khăng khăng ôm cứng cái đùi bự nhất phòng này.
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người, thôi thì không chần chờ nữa, hắn cũng chẳng phải người lề mề hay lóng ngóng.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lương đại thiếu gia, ngài cất bước đi chứ, đi trước mở đường chứ, xong xuôi mới khom lưng, tay khoác qua vai Lăng Hà, xốc nách nhấc bổng y lên.

Vào lúc Lăng Hà lướt qua bên cạnh, hắn khẽ nhắc nhở một câu, “Tự đề phòng phía sau đi.”
Dứt lời, hắn quẳng y lên vắt qua vai mình, dùng tư thế này khiêng y đi.
Ngài Lăng cao ráo chân dài lập tức bị gấp thành hai đoạn, hai cái đùi lắc lư phía trước Nghiêm Tiểu Đao, nửa thân trên vắt vẻo sau lưng hắn.
Nghiêm Tiểu Đao mặc Tây trang, khiêng một người sống sờ sờ đầy tính áp bức và cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh, ngược dòng gió táp sải bước đi ra ngoài, ánh mắt bễ nghễ càn quét bốn phía.
Thực ra là vì nặng quá, cố gắng đi nhanh để bớt nặng mà thôi.
Tay phải hắn vững vàng ôm chặt đùi Lăng Hà, tay trái lại nửa cố ý nửa vô tình vói vào vạt áo vest, ngón tay quanh quẩn nơi bụng dưới…
Đám đông trùng điệp vây quanh giống như bị khí thế của hắn đẩy lùi lại bốn phía, đồng loạt thối lui sang hai bên như thủy triều rút xuống, mở ra một con đường hẹp dài thông thoáng ngay chính giữa, cho phép hắn thẳng bước tiến lên.
Đám đông nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt kinh hoàng hoảng hốt, đều muốn xúi giục người khác xông lên, nhưng chẳng ai dám nhúc nhích.
Lăng Hà bị vắt ngược, chỉ nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Nghiêm Tiểu Đao đong đưa trước mặt, thẳng tắp đến cạp quần.

Hai tay y lủng lẳng buông thõng, tiện thể mò vào sau lớp áo vest, bắt lấy cạp quần Nghiêm Tiểu Đao.
Du Hạo Đông đứng từ xa nhìn, rút điện thoại gọi cho thuộc hạ.
Chẳng hiểu sao cả gọi điện lẫn nhắn tin đều không ai trả lời gã, đ*t mẹ nó chứ.
Chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao có người tiếp ứng bên ngoài, hoặc là Thích Bảo Sơn âm thầm bố trí.

Nuôi vài ba đám thuộc hạ vô dụng ngu xuẩn này còn chẳng bằng nuôi một mình Nghiêm Tiểu Đao, Du công tử nổi giận đùng đùng, vung tay ném điện thoại vào tường, tan xương nát thịt.

Ra tới sảnh lớn, Nghiêm Tiểu Đao nhéo nhéo cánh tay Lương Hữu Huy, tặng cho anh chàng vẻ mặt biết ơn “Bạn tốt giúp nhau không tiếc cả mạng sống, cảm ơn bạn nhé”, sau đó mỗi người đi một ngả, hắn khiêng Lăng Hà về phòng mình.
Giản Minh Tước còn bám đuôi hắn đến tận cửa phòng như con mèo bám theo mùi ngon, đứng dưới đèn hành lang mời hắn một điếu thuốc, dỏng đầu qua vê vê ngón tay, “Nghiêm tổng à, có hàng tốt đừng hưởng một mình, chơi xong đưa tôi chơi với… Ngài chơi nát thế nào tôi cũng nhận hết, ha ha ha.”
Nghiêm Tiểu Đao chắp tay, “Anh Giản, hôm nay thật lòng xin lỗi anh.

Chuyện đó chỉ giới hạn giữa tôi và anh, tôi sẽ không nói lung tung với người khác, anh cứ yên tâm.

Để lần sau tôi đến tận nhà xin lỗi anh, mời anh dùng bữa.”
“Khụ, không có gì đâu.” Giản Minh Tước cười đến biến dạng, nhớ lại mụ cọp cái Triệu Khởi Phượng lần trước thèm thuồng muốn ngủ với Nghiêm Tiểu Đao, thế là không khỏi nhéo vai Nghiêm Tiểu Đao, thì thầm, “Đến nhà xin lỗi làm gì.

Nghiêm tổng ạ, sau này đôi bạn ‘cùng tiến’ bọn mình còn vui vẻ nhiều mà.”

Nghiêm Tiểu Đao nhốt gã ngoài cửa, xong xuôi mới ngẫm nghĩ “Cùng tiến” là ý gì.
Vừa quay lại, Lăng Hà bị hắn đặt trên băng ghế tại bậu cửa lập tức ra lệnh, “Dập thuốc đi, tôi dị ứng.”
Bây giờ ước chừng đã khoảng hai giờ, trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, gió nhẹ mây thanh, sau một ngày vô cùng căng thẳng, cơn nhức mỏi cuối cùng cũng ập đến sống lưng, lại bị đủ loại chất gây nghiện như cà phê, thuốc lá, rượu, hòa quyện cùng cơn buồn ngủ và trạng thái phấn khích cưỡng chế, tất cả cùng khiến tinh thần ngơ ngẩn, não bộ nặng nề.
Nghiêm Tiểu Đao rút thuốc lá trong miệng ra, “Đêm qua ở sòng bạc khói mù khói mịt như thế, cậu sống kiểu gì?”
Lăng Hà ho khan vài tiếng, hiếm khi yếu ớt đáp lời, “Sắp mù rồi đây, không thở được, mắt đau, phổi cũng đau, tôi dị ứng nicotine.”
Nghiêm Tiểu Đao nghe vậy, dùng lòng bàn tay dập thuốc, ném vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, xả nước, tiện tay mở quạt thông gió.
Hắn không thể không châm biếm một câu, “Vừa nãy là cậu không thở được ấy hả? Thế cậu mà thở được thì còn như nào nữa?”
Ánh mắt Lăng Hà khẽ lay động, nửa đùa nửa thật đáp, “Bây giờ tôi thở được rồi này, Nghiêm tổng thử không?”
Nghiêm Tiểu Đao rất thức thời câm miệng, không muốn gây hấn, để bên tai được yên tĩnh một lát.
Hắn nhanh chóng mò mẫm khắp phòng, móc được hai chiếc máy nghe trộm bé bằng cúc áo gắn dưới chụp đèn và bàn làm việc, sau đó tắt hết đèn, đi một vòng xem trong phòng có đốm sáng đỏ hoặc xanh hay không.
Dương Hỉ Phong gửi tin nhắn: Đại ca ơi, em đánh ngã hai thằng ngu ngoài sòng bài hộ anh rồi.

Có cần em làm gì nữa không, anh cứ nói đi ạ?
Nghiêm Tiểu Đao cười với màn hình, nhắn lại: Tốt lắm.

Canh hành lang đi.
Yêu ma quỷ quái hoành hành cả ngày, cuối cùng mới tạm thời ngơi nghỉ, nửa đêm về sáng tương đối yên bình.
Hai người vừa mới quen cùng ở một phòng, hai mặt nhìn nhau, bắt đầu chậm rãi cảm nhận không khí gượng gạo xấu hổ dần thấm ra từ bốn vách tường màu trắng.
Nghiêm Tiểu Đao lại nhắn tin cho Thích Bảo Sơn, ngắn gọn báo tin thắng lợi.

Không ngờ cha nuôi hắn lập tức gọi tới, chẳng biết người này tỉnh giấc lúc nửa đêm, đang tựa đầu giường nghe tấu nói hay hoàn toàn không hề ngủ.

Cuộc điện thoại này đánh tới, khiến hắn không thể không chui vào góc, thì thầm vài câu với Thích gia bằng âm thanh nhỏ xíu Lăng Hà không nghe được.
Cha nuôi hắn vui vẻ nói, “Tốt lắm Tiểu Đao, con giỏi lắm, giờ cứ mang nó về cho ta xử lý là được.”
Nghiêm Tiểu Đao không hỏi hai chữ “Xử lý” của cha nuôi là có ý gì, trong lòng bất giác hơi khó chịu, nhưng nghĩ mãi chẳng rõ mình khó chịu vì sao.
Lại đi ra thì thấy Lăng Hà vẫn không nhúc nhích ngồi dưới ngọn đèn nhỏ trên bậu cửa, ánh sáng vàng ấm áp phác họa hình dáng sống mũi, đôi môi xinh đẹp tinh tế, khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.

Lăng Hà uống hết cốc nước ấm Nghiêm Tiểu Đao rót cho, nhưng bánh mì, bánh quy và đồ ăn lót dạ thì không đụng vào.
Lăng tiên sinh cũng không vui vẻ gì, châm chọc bảo, “Bất tiện quá nhỉ? Đàn ông đàn ang cao to vạm vỡ thế mà gọi điện thoại chỉ muốn chui vào kẽ đất.”
Dường như có người chủ động mở chốt, “Đùng” một tiếng, phương thức quen thuộc lại trở về, cánh tay Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn khoanh trước ngực.
Lăng Hà mỉm cười, “Gọi cho cha nuôi Thích Bảo Sơn, anh là người của Thích Bảo Sơn.”
Nghiêm Tiểu Đao không đáp.
Lăng Hà ngước đầu, hé lộ đường cong yết hầu và cần cổ, dường như cố tình phơi bày chỗ hiểm, nhoẻn cười tới thê lương, “Cùng lắm chỉ là thoát khỏi tay Watanabe Yozan, rơi vào tay Thích gia, đối với tôi có gì khác đâu? Watanabe Yozan định cho cá mập cắn chết tôi, cha nuôi anh định giết tôi bằng cách nào? Bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người), xa liệt (dùng 5 chiếc xe xé xác người), lột da hay lăng trì? Để tôi chuẩn bị tinh thần với.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nhíu mày, “Tự hỏi chính mình đi, rốt cuộc cậu đắc tội với bao nhiêu người?”
Lăng Hà miệt thị ra mặt, “Đắc tội cả thiên hạ.”
Có mấy lời vốn Nghiêm Tiểu Đao không nên hỏi, nhưng hắn nhịn không được, “Sao cậu lại gây thù chuốc oán với Thích gia? Cho một lý do.”

“Gây thù chuốc oán còn phải công khai tuyên bố lý do cho cả thiên hạ sao?” Lăng Hà thản nhiên cười, pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt hai người, “Vả lại chắc chắn Thích Bảo Sơn đã kể cho anh rồi, giờ anh còn cố hỏi, chẳng lẽ anh tin tôi thay vì tin ông ta?”
Lăng Hà ngước mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, giống như thuật lại câu chuyện sống động vừa diễn ra trước mắt, biểu cảm tươi tắn tràn đầy sức sống, “Có phải Thích gia nói với anh rằng, Lăng Hoàng cha tôi là một tên ác đồ tội nghiệt tày trời, sai lầm chồng chất, nghiệp chướng nặng nề, Lăng Hoàng là kẻ nham hiểm xảo trá, lũng đoạn thị trường, lừa đảo vơ vét, nợ máu đầy tay, cuối cùng rơi vào kết cục bị tịch biên gia sản, chết rục trong tù, mười mấy năm qua bị người đời chửi bới thóa mạ, thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời đúng không? Ha ha…”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi, “Cậu định phủ nhận?”
Ngoài dự đoán, Lăng Hà ghét bỏ ra mặt, “Chuyện lão ta làm liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải phủ nhận thay lão? Lão có giỏi thì lết cái xác thối rữa từ nấm mồ lên mà tự giải thích với anh.”
“…” Ban đầu Nghiêm Tiểu Đao còn âm ỉ hoài nghi những lời cha nuôi nói, bây giờ mối hoài nghi bị Lăng Hà quẹt mất phân nửa.

Hiển nhiên Lăng Hoàng cũng chẳng phải kiểu người lương thiện gì, có lẽ Thích Bảo Sơn nói đúng sự thật.
Hắn xoay gót đi lấy bộ chăn đệm dự phòng trong tủ quần áo, “Cậu ngủ một giấc đi.”
“Không muốn ngủ.” Lăng Hà lại ra lệnh, chẳng thèm khách sáo.

“Tôi muốn tắm rửa, thối quá, mở nước bồn tắm, anh bế tôi vào.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy, vị công tử họ Lăng tên Hà này, là một sự tồn tại cực kỳ mâu thuẫn, nan giải và phiền não.
Sở dĩ hắn cứ âm thầm gọi y là “công tử”, hoàn toàn chỉ bởi phán đoán vô thức từ cử chỉ và khí chất bên ngoài của y.

Ví dụ, Nghiêm Tiểu Đao chắc chắn không tự cho rằng mình có thể được gọi là công tử, mà cũng chẳng ai gọi hắn như thế bao giờ, đủ thấy mỗi người đều có mắt nhìn, đều nhận ra được xuất thân nghèo hèn chợ búa, lôi thôi lếch thếch của hắn.
Lăng Hà chắc chắn là người có học, thực ra còn rất uyên bác, am hiểu tất cả đạo lý lễ nghi, vừa nhìn đã biết là thiếu gia con nhà gia giáo, từ trong trứng nước đã được bồi dưỡng đủ thứ cầm kỳ thi họa.

Chắc hẳn gia đình y từng vô cùng giàu sang quyền thế, tài xế bảo mẫu hầu hạ vòng quanh.

Nhưng vị thiếu gia này cứ khăng khăng xé bỏ lớp vỏ ngoài đoan trang hiền thục, tự phơi bày nội tâm tăm tối, xấu xa, chua ngoa, khó hiểu, thường trở mặt công kích người ta.

Cảm giác như người này luôn cố tình làm ác, thậm chí còn làm ác thành quen.
Không chừng hồi nhỏ bị cái gì kích thích, dạng như thường bị cha mẹ đánh đập, hoặc từng bị lừa đá vào đầu, hoặc là ăn nhiều ba ba nhân sâm thuốc bổ quá.
Nếu Lăng Hoàng đúng là một tên ác đồ tội nghiệt đầy tay, thì tuổi thơ của Lăng Hà chắc chắn cũng không êm ả.
Nghiêm Tiểu Đao kéo y vào thẳng phòng tắm, đặt y ngồi trên nắp bồn cầu, phòng tắm xa hoa ban đầu khá rộng rãi tức khắc trở nên chật chội, khẽ nhúc nhích là chạm phải đôi chân cứng còng của Lăng Hà đặt trước người.
Ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu hắt bóng Nghiêm Tiểu Đao xuống mặt Lăng Hà, tựa như hắn dùng cái bóng của mình làm chiếc lồng bao bọc Lăng công tử, bất giác lại có vài phần mờ ám.
Lăng Hà thoải mái ngồi im, vẻ mặt mãn nguyện chờ Nghiêm Tiểu Đao đến hầu hạ.
Nghiêm Tiểu Đao chưa hầu hạ ai tắm rửa bao giờ.
Thực ra cũng không phải là chưa bao giờ, hắn từng chà lưng cho Thích Bảo Sơn.

Đó là chuyện bình thường, đó là cha nuôi hắn, đó là hắn hiếu thảo!
Lần ấy là đi biệt thự suối nước nóng ở ngoại thành xả hơi, Thích Bảo Sơn đắp chiếc khăn bông nóng hổi trên đầu, ngâm mình trong bồn tắm sương trắng mịt mù, chỉ lộ nửa thân trên.

Thích Bảo Sơn không cần ai hầu hạ kỳ lưng, đã có con nuôi thì còn cần ai nữa? Không nhờ con nuôi thì chẳng quá là Thích gia đơn độc già cỗi tuyệt tự à? Nghiêm Tiểu Đao quỳ một chân bên cạnh bồn tắm, tay cầm khăn bông trắng khoác lên vai cha nuôi, đập đập gõ gõ, ra sức ấn ấn.

Thích Bảo Sơn cười khen hắn, “Tay nghề khá lắm, con kiếm cơm bằng đôi tay này được đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao cười đáp, “Thì vốn con cũng kiếm cơm bằng đôi tay này cùng với ba đấy thôi.”
Hắn sống cùng các huynh đệ giang hồ, cả đám đàn ông thường xuyên tắm nước lạnh trong sân hoặc nhảy xuống sông bơi lội, đều là vịt nước xuất thân từ bờ biển thành phố cảng hết mà.
Nhưng giữa đàn ông trưởng thành với nhau, vẫn nên có cái gọi là giới hạn và kiêng kị tự nhiên, trừ mấy người khẩu vị nặng hoặc tính hướng khác biệt.
Nghiêm Tiểu Đao chậc một tiếng, “Hay là tôi gọi hai ‘người giúp việc’ hầu cậu tắm nhé?”
Lăng Hà mở hé mắt đáp lễ, “Gọi hai gã ‘Cánh Chim Đơn Côi’ và ‘Đầu Rùa Đỏ Chót’ ấy hả? Tôi ngại bẩn lắm, anh tương đối sạch sẽ.”
Ngay sau đó, Lăng Hà oán giận hắn, “Hoặc anh có thể gọi cậu tùy tùng nhỏ của anh lại hầu hạ tôi, nếu anh không chê cậu ta ầm ĩ lắm mồm.

Chắc cậu ta đang ở tầng này, hoặc nhiều nhất chỉ cách tầng này khoảng hai tầng nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao: “…”
Lăng Hà đột nhiên vui vẻ, nở nụ cười cực kỳ bất hảo, “Lúc tôi bị nhốt trong lồng ngâm nước biển, người lén lút chạy đến thăm dò rồi sợ vãi tè chạy về thông báo cho anh chính là cậu tùy tùng nhỏ của anh mà, chắc tôi không nhầm đâu nhỉ? Tôi còn nhận ra mặt mũi cậu ta nữa cơ, nếu cần thì mai tôi xác nhận cho anh nhé Nghiêm tổng?”
Dưới ánh đèn, nụ cười của Lăng công tử đẹp tuyệt vời, đôi mắt đắc ý híp lại, đuôi mắt cong cong, nét ranh mãnh thấp thoáng trên khuôn mặt.
Nghiêm Tiểu Đao hai tay đút túi, nhìn ngó xung quanh, tìm cuộn băng dính dán thùng hàng để bịt mồm người này lại.
Lăng Hà trắng trợn đùa cợt, vô tư cởi áo, không hề bộc lộ chút xíu mập mờ hay quyến rũ, chỉ đơn giản là xé chiếc áo rách mướp ném xuống bên chân.
Làn da của ngài Lăng không trắng bệch, mà trắng nõn nà rất tự nhiên, sau vai và trước ngực phơn phớt màu mật ong rám nắng, xương quai xanh thẳng tắp duyên dáng, thân thể dưới ánh đèn gần như hoàn mỹ, thật sự đẹp vô cùng.

Chỉ có điều mấy ngày bị tra tấn liên tục, làn da đã xuất hiện các dấu vết tổn thương, lốm đốm xanh vàng vì bị thủy tảo, sò ốc và sinh vật biển ăn mòn, khiến người ngoài nhìn mà khó chịu, giống như báu vật ngọc ngà bị người ta vùi dập, vấy bẩn.
Lăng Hà dùng mắt ra hiệu: Quần.
Nghiêm Tiểu Đao, anh cởi quần cho tôi.
Hai chân y không thể cử động, tự mình không nhấc nổi mông, y thật sự không thể tự cởi quần.
Nghiêm Tiểu Đao kỳ cọ bồn tắm lớn một cách qua loa, mở nước ấm, phòng tắm vốn không rộng rãi lập tức ngập tràn tiếng nước và hơi nước càng lúc càng dày đặc, xúc cảm ướt át luồn vào xoang mũi, mí mắt hai người đều mờ mịt mơ màng.
Nghiêm Tiểu Đao vẻ mặt thâm sâu, theo động tác cởi đai quần của Lăng Hà, hắn cúi xuống giúp người này kéo ống quần ra, ánh mắt cẩn trọng ngắm nghía đôi chân dài.
Tiện lúc khom lưng, Nghiêm Tiểu Đao vừa kéo quần của Lăng Hà xuống đầu gối, thình lình vận sức, lạnh lùng nhấc y đặt lên thùng nước bồn cầu!
Lăng Hà tức khắc bị gấp thành tư thế cực kỳ xấu hổ và quẫn bách, chỉ có xương cụt là nơi cứng rắn nhất để chống đỡ thân mình, hai đùi bị tách ra, nhấc lên, ngửa ra phía sau hổn hển theo dõi hắn.
Lăng Hà thoáng kinh ngạc, lập tức châm chọc, “Té ra Nghiêm tổng cũng thích trò này à?”
Nghiêm Tiểu Đao hừ lạnh, “Cậu không thích trò này sao?”
Lăng Hà khinh bỉ đáp, “Tôi cứ tưởng anh sẽ nhịn một đêm cơ, mặt người dạ thú mới thế đã nhịn hết nổi rồi à?”
“Hừ, cậu tưởng tôi ngu chắc?” Nghiêm Tiểu Đao híp mắt đáp trả Lăng Hà, “Chân cậu liệt thật sao?”
Lăng Hà, “… Thì anh cứ thử xem.”
Đôi mắt hai người cùng phản chiếu ánh mắt nhau, cùng ánh đèn trong nhà tắm, thu lại hết từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt.

Nghiêm Tiểu Đao đổi tư thế khác, một tay kìm hãm chỗ hiểm sau gáy Lăng Hà, tay còn lại bắt đầu sờ soạng từ đầu gối trái của y.
Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng hỏi, “Nói thử tôi nghe, vì sao cậu què?”
Lăng Hà không lên tiếng, lồng ngực phập phồng, y ngửa không được, cúi không xong, tư thế này giống một đứa con nít lắc la lắc lư không cách nào khống chế, toàn bộ sức nặng đặt trên bàn tay Nghiêm Tiểu Đao đỡ sau gáy y, vì vậy y cực kỳ khổ sở, “Anh… Đủ chưa…”
Thế này rõ ràng là định nghiêm hình bức cung.
Vừa nói trở mặt đã trở mặt ngay, thủ đoạn của Nghiêm Tiểu Đao, Lăng Hà thật sự không lường trước.
Lăng Hà hổn hển đáp, “Làm người ta mất hứng, bị biến thành thế này.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Biến thành gì?”
Lăng Hà hỏi lại, “Anh sờ rồi còn gì?”
Nghiêm Tiểu Đao tiếp tục mò mẫm.

Bàn tay hắn chợt khựng lại, không dám tin, thấp giọng hỏi, “… Đầu gối cậu, xương bánh chè đâu? Cậu không có xương bánh chè? Hay bị làm gì đó thành như thế này?”

Lăng Hà mở to mắt nhìn hắn như đang nhìn vào ảo giác, khóe miệng còn nhếch lên cười, nụ cười phảng phất nỗi buồn thương và trống rỗng vô hạn, những ký ức ngày xưa bị mài mòn qua năm tháng, mỏng manh và xa xăm, nhưng vẫn nhàn nhạt, nhẹ nhàng, chảy trong tim y…
Nghiêm Tiểu Đao cũng không dám tin, chuyện này quá mức tàn nhẫn, phải hận thù tới mức nào?
“Bao lâu?” Hắn hỏi.
“Nhiều năm rồi, giờ cũng thành quen.” Lăng Hà đáp.
“Ai làm?” Nghiêm Tiểu Đao lại hỏi.
Lăng Hà không đáp, chỉ tặng cho hắn một vẻ hờ hững “Anh không đoán được đâu”.
Đây là chuyện không hề liên quan đến Nghiêm Tiểu Đao, ngay từ đầu hắn cũng không nhất thiết phải hỏi thăm.

Ai quan tâm vì sao y bị người ta làm cho tàn phế? Để trừng trị? Hay trả thù? Hay tra tấn? Hoặc là từ hành vi giam cầm biến thái nào đó của thế giới ngầm ẩn trong bóng tối? Trên đời này loại người nào cũng có, cái quỷ gì cũng có…
Bồn tắm chẳng mấy chốc mà đầy, róc rách gột rửa thế giới tinh thần đã trở thành tư duy hình thái của hai con người nơi đây.
Lăng Hà nhìn nét mặt hắn, bình luận, “Nhân tính bản ác là như vậy mà? Nếu một kẻ nghèo túng vất vưởng té ngã bên đường, những người lại xem đều chỉ muốn xếp hàng nhổ nước miếng lên người gã, đạp gã thêm vài cú, để gã lún càng sâu xuống bùn, đừng hòng ngóc đầu dậy… Kiểu nhân tính đó, tôi tiếp nhận nhiều rồi.

Chẳng lẽ bây giờ Nghiêm tổng không muốn đạp tôi thêm một cú hay sao?”

Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi buông Lăng Hà ra, không có lời nào để nói, đâu đó trong lòng, hắn bị đâm tới trốn chui trốn nhủi, không có cách nào gom quân hợp trận để tiếp tục xông lên thảo phạt, dữ tợn ép cung.
Vừa nãy âm thầm xuống tay bóp mạnh đầu gối và xương đùi Lăng Hà, hắn dùng bảy phần sức lực, người còn thần kinh cảm giác chắc chắn phải đau đớn kêu rên, nhưng đôi chân Lăng Hà dường như không có phản ứng gì cả.
Hắn khẽ lay động bả vai, thẳng người dậy.

“Xin lỗi nhé, tôi là người thô thiển, động tay động chân khá mạnh bạo.”
Lăng Hà mấp máy môi, “Chuyện nhỏ mà, Nghiêm tổng đừng lo lắng.”
Lăng Hà không có sự kiêng kị giữa đàn ông trưởng thành với nhau, xét trên phương diện nào đó, tri giác của y vẫn cực kỳ chậm chạp, lúc bị Nghiêm Tiểu Đao loay hoay cởi hết quần áo, vẻ mặt y vẫn điềm nhiên như không.
Nghiêm Tiểu Đao bế ngang y, nâng lên cao rồi nhẹ nhàng đặt vào bồn nước ấm.
Hắn mang các loại dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng da của khách sạn cùng với dao cạo râu chất đống trên nắp bồn cầu cạnh bồn tắm, lại chuẩn bị khăn bông và một bộ quần áo sạch sẽ.
“… Cần tôi lát nữa vào thay nước cho cậu không?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi.
“Không cần, tự tôi làm được.” Lăng Hà trần truồng bập bềnh trong bồn tắm.
Nghiêm Tiểu Đao vòng tay ra phía sau đóng cửa, rời khỏi nhà tắm, về phòng ngủ mới cởi áo vest trên người, cẩn thận xắn tay áo sơ mi lên.
Khuỷu tay phải của hắn sưng tấy, bắp thịt đã bị thương.

Để vững vàng đỡ được Lăng Hà, hắn bất chấp chiếc bàn mạt chược nện thẳng xuống cánh tay.

Bàn gỗ càng xa hoa càng nặng nề, cánh tay hắn sưng vù khoảng một thước, vết thương phồng lên thành màu tím đen do tụ máu, trông cực kỳ đáng sợ.
Hắn xoa ấm thuốc trong lòng bàn tay, tự mình xử lý vết thương dưới ánh đèn.

Những vết thương trên da thịt người đàn ông, hắn không muốn để người ngoài nhìn thấy.

Nước bẩn chậm rãi cuộn thành xoáy nước, chảy xuống van xả nước dưới bồn tắm, nước trong một lần nữa được rót vào.
Giữa làn nước ấm trong vắt, hơi nước như sương khói thấm đẫm khuôn mặt tuấn tú, mày đen mắt sáng, đôi mắt phượng sắc sảo duyên dáng như tranh vẽ.

Lăng Hà tựa lưng vào vách sứ tí tách nhỏ nước, ngắm nghía bức tường trắng không có gì trang trí như đang thưởng thức một bức tranh vô cùng phong nhã, khẽ nhoẻn miệng cười, lẩm bẩm vài câu, lặp đi lặp lại cái tên này.
“Nghiêm Tiểu Đao, ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, nghe nói không bằng gặp mặt, quả nhiên không phải chỉ có cái tiếng, hôm nay đúng là vinh hạnh.”
Lăng Hà vươn cánh tay ẩm ướt ra ngoài bồn tắm, rút ra món đồ y lặng lẽ giấu giếm trong đống quần áo rách bươm, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê quân bài “Bát Vạn”.


Bình luận

Truyện đang đọc