NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Nghiêm Tiểu Đao ở lại Hãn Hải Lâu mấy ngày, cảm nhận lớn nhất chính là thức ăn trong nhà Lăng tổng rất ngon.
Cũng nhờ vật hắn dùng để tham chiếu đối lập quá mạnh mẽ, so với những thứ hắn ăn cùng đám huynh đệ độc thân ngày xưa thì ngon hơn quá nhiều.

Sáng trưa tối cơm bệnh ngày ba bữa cùng với bữa khuya và đồ uống nóng, chưa đến vài ngày, Nghiêm tổng vừa tạm dừng tập thể hình đã mập hẳn lên.
Món ăn mỗi ngày còn thay đổi đa dạng, một tuần trôi qua, hắn đã ăn đủ hết mỹ thực trong từ điển món ăn của các nước Âu Mỹ.

Ví dụ bữa sáng nay là cá hồi muối kiểu Nga ăn kèm bánh mì đen và sữa chua Hy Lạp, bữa khuya là chocolate fondant tiêu chuẩn: một chiếc bánh có nhân chocolate nóng chảy bên trong.
Gia chủ phụ trách nấu nướng lại cực kỳ ít lộ diện, luôn phái A Triết đưa thực đơn cho Nghiêm tổng chọn.
Cả tòa dinh thự nhà họ Lăng hình như chỉ có phòng bếp là đầy đủ vật dụng, nhưng đến cách thức nấu nướng của Lăng Hà cũng có thể khiến người ta lĩnh hội sự lạnh lùng cao ngạo của người này, bởi vì người này hầu như không dùng lửa.
Phòng bếp cũng mang màu sắc giản dị của gạch men sứ trắng đen và xám, bàn bếp, lò vi sóng, lò nướng, máy rửa chén đều sạch bóng không dính một hạt bụi.
Người đứng trước bàn bếp inox dong dỏng thanh tú, mí mắt buông xuống, chăm chú nhìn chiếc chảo nhỏ trên lò xo bếp điện, hiện đang chiên một quả trứng lòng đào, dùng gia vị tiêu hồng, ăn kèm sữa chua và bánh bí đỏ.
Ai nói đồ Tây không cầu kỳ tinh tế? Từ mắt Nghiêm Tiểu Đao nhìn ra đã thấy năm món mặn và một âu cơm, ngài Lăng đã dùng hết tất cả phương thức chế biến thức ăn, từ chiên xào hầm trần hấp đến ướp nướng hun khói, gia giảm cũng mấy chục loại bơ giấm hương thảo, hơn nữa trình tự cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn không phải tới lúc cần mới cuống cuồng kiếm thực đơn trên mạng.
Xương ngực Nghiêm Tiểu Đao vẫn đau, khó nhọc xuống lầu.

Hắn ngồi trên chiếc sô pha màu xám trắng ở chỗ rẽ, nói là ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng không cách nào né tránh sự tồn tại chói mắt của người trong bếp.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi Mao cô nương, “Cô bảo Lăng tổng nhà các cô chẳng có hứng thú đam mê gì, hay đây là đam mê lớn nhất của cậu ta thế?”
Mao Trí Tú ngồi trên sô pha, ngửa đầu tạo dáng thiên nga, “Lăng tổng ơi, nấu nướng là đam mê vĩ đại nhất cuộc đời anh phải không ạ?”
“Không phải.” Lăng Hà đang dùng phương thức nhẹ nhàng nhất và cự ly chuyển động ngắn gọn nhất, cực kỳ thành thạo bày đĩa omelette lên bàn, đun nóng bơ, bày biện các tầng của món lasagne* kiểu Ý, đặt vào lò nướng, căn chỉnh nhiệt độ, phết bơ kèm phô mai lên bánh mì và món tôm hùm sắp chín trong lò nướng, băm tỏi, cuối cùng lấy miếng thịt bê đã ướp suốt đêm ra bỏ vào chảo, tiếng xèo xèo nghe rất vui tai.
Thời gian và tốc độ đều cực kỳ chuẩn xác, không thừa một bước, ánh mắt không gợn sóng, không có vẻ chán ghét, nhưng cũng không có vẻ như đang hưởng thụ lạc thú nấu nướng.

Chỉ có thể nói là, nếu một người vốn đã có tài hoa, đã thông minh khéo léo đến trình độ nhất định, thì bất kể người đó làm gì cũng vô cùng hoàn mỹ.

Lăng Hà chính là một chiếc lông phượng, một chiếc sừng lân rớt xuống phàm trần như vậy.
Lăng Hà ngước mắt giải thích, “Tự nấu cơm từ nhỏ quen rồi, tôi không nấu thì tôi ăn gì? Há mồm đợi hai người các cô làm cho tôi ăn sao?”
Mao Trí Tú quê xệ, thoăn thoắt ngửa ra sau, lộn qua sô pha, tiện tay lấy đĩa bánh bí đỏ pho mát omelette về, đánh mắt cho Nghiêm tổng: Cứ kệ ảnh, mình ăn trước đi!
Nghiêm Tiểu Đao nhai bánh ngọt xốp mềm ngon tuyệt, “Hồi trước Lăng tổng nhà các cô học nấu ăn à? Hay từng làm trong nhà hàng? Hồi ở Mỹ làm gì thế?”
“Ở Mỹ… học nấu ăn ấy hả?” Mao Trí Tú nhướn mày, lại duyên dáng ngửa người trên sô pha, “Sếp có học nấu ăn không ạ?”
Lăng Hà đáp, “Không, nhưng tôi từng làm ở rất nhiều nhà hàng Âu.”
Mao Trí Tú nhún vai với Nghiêm Tiểu Đao, “Ảnh làm ở nhiều nhà hàng Âu.”
Lăng Hà lại nói, “Trí Tú, hỏi Nghiêm tổng có muốn ăn bánh nữa không? Hay đợi thịt bê chín, hoặc là ba mươi phút nữa ăn lasagne?”
Mao Trí Tú lại quay về hỏi, “Anh Nghiêm ăn bánh bí hay ăn thịt bê hay ba mươi phút nữa… Phiền hai vị nói chuyện trực tiếp được không ạ?!”
Ống loa giữa phòng khách và phòng bếp phẫn nộ đình công, không gian tức khắc chìm vào sự tĩnh lặng khiến người ta lúng túng.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng ăn bánh bí, Lăng Hà cúi đầu rắc bơ và gia vị lên miếng thịt bê.

Giữa hai người như có bức tường vừa dày vừa nặng, người khác nhìn không thấy, nhưng toàn bộ lời nói, hơi thở, nhịp tim và sóng điện não đều bị ngăn cách…
Mao cô nương hối hận ngay tức thì, suýt nữa còn đấm ngực giậm chân, ánh mắt khó có thể tin ngắm nghía hai tên đàn ông ngu xuẩn nọ, nét mặt như đưa đám rành rành đang kêu gọi “Mau nói chuyện với tôi đi hai anh ai nói cũng được nói gì tôi cũng nghe muốn gì tôi cũng làm!”
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà đều không phải kiểu người trong ngoài bất nhất, có thù cứ xắn tay áo lên báo thù là được, tại sao không nói?
Không nói vì sợ cãi vã, rất sợ lại đụng phải đề tài không thoải mái, hoặc thậm chí đề tài đối chọi cả về giá trị quan niệm luận điểm nào đó.

Nếu đã hoàn toàn không để ý tới nhau thì sẽ chẳng ngại trở mặt nói bừa; nhưng trùng hợp là trong lòng vẫn săn sóc và quan tâm, đều không muốn làm người kia khó chịu, cho nên dứt khoát không nói lời nào, bịt miệng ăn cơm là an toàn nhất.
Nếu không đến nơi ở của Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao cũng sẽ không cảm nhận sâu sắc đến vậy, quả nhiên hai người là hai sinh vật thuộc hai thế giới song song, ngay từ ban đầu vốn đã không nên cùng nhau xuất hiện.
Rất nhiều chi tiết và mảnh ghép nhỏ, đa dạng và rực rỡ sắc màu, chắp nối thành một Lăng Hà hoàn chỉnh, có góc có cạnh cho hắn, khiến cho lòng hắn cũng dần dần nhận ra, vì đâu Lăng Hà mang tính cách như hiện giờ.

Miệng lưỡi chua chát sắc sảo, tính tình cố chấp cay nghiệt, căn biệt thự thênh thang trống rỗng, tủ quần áo nhợt nhạt đơn điệu, tác phong hành sự không từ thủ đoạn, ghét ác như thù nhưng lại tôn thờ việc lấy ác chế ác, rõ ràng vô cùng trí thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, lại cố tình dùng diện mạo càn quấy nhất, ác liệt nhất để quất roi mắng chửi thế nhân… Hơn nữa, người này không cha không mẹ, không thân thích, hiển nhiên cũng không có bạn bè tri âm tri kỷ, không có đời sống tình cảm, cũng không có đam mê giải trí, không nuôi thú cưng, thậm chí đánh đàn hay như vậy mà trong nhà cũng không mua đàn!
Một người thông minh tuyệt đỉnh, vạn sự tinh tường lại sống cuộc đời dửng dưng lãnh đạm, chẳng khác nào giáo đồ Thanh Giáo quái đản và tự kỷ.
Trách Lăng Hà trưởng thành lệch lạc sao?
Trong quá trình trưởng thành của thiếu niên này, có ai từng dạy cho y làm thế nào để tận hưởng cuộc sống, dùng cách nào để vui vẻ thoải mái đối mặt với thế giới xung quanh hay chưa?
Có ai từng dạy cho y làm thế nào để cảm nhận và thấm nhuần nhân tình ấm lạnh thế gian, hương vị khói lửa phàm trần, nuông chiều y, quan tâm y, bảo vệ y, ôm lấy y, dạy cho y biết làm thế nào để yêu một người, dịu dàng lương thiện với người khác cũng là dịu dàng lương thiện với chính bản thân y hay chưa!
Chỉ e là chưa.
Cũng may vẫn còn Mao Trí Tú nhanh mồm nhanh miệng, phóng khoáng cởi mở ở bên hầu hạ, Nghiêm Tiểu Đao âm thầm biết ơn Mao cô nương thiện tâm tốt bụng, cho dù lòng biết ơn này chẳng thể gọi tên – xét cho cùng, hiện tại cái người tên Lăng Hà này còn liên quan gì đến hắn? Còn cần hắn quan tâm chiếu cố nữa hay sao?

Khí hậu Loan thành mát mẻ khoan khoái, gió đêm đẩy lùi chút hơi nóng cuối cùng sót lại sau buổi chiều, mang theo hương hoa và vị tanh của biển, phảng phất như cảnh đẹp lùa vào cửa sổ.

Sau bữa cơm, Mao cô nương và mấy người bạn tới khu rừng trên sườn núi tản bộ kiêm luyện công, lúc về mặt ai cũng sáng bừng vì mồ hôi đầm đìa.

Mái tóc uốn xoăn của Tô Triết bị gió thổi tung thành rong biển chọc trời.
Nghiêm tổng ngồi đọc sách sách giải trí trong phòng khách, ngẩng đầu thoáng nhìn đám người nọ, đáy lòng chợt nhói lên, rời mắt sang chỗ khác…
Hắn không đi được, chân hắn tàn phế rồi.
Nghiêm Tiểu Đao luôn giỏi kìm nén cảm xúc, trời đất sụp đổ trước mắt cũng không né tránh, không biến sắc.

Hắn sống trên đời không oán không hối, cũng không than thời than đất, chỉ lặng lẽ nuốt sạch từng chút cảm xúc tồi tệ, rướm máu vào lòng, tuy trong lòng hắn thật sự khó chống đỡ.
Lăng Hà cũng không ra ngoài, đúng giờ đi vào phòng khách, bế Nghiêm Tiểu Đao lên lầu.
Mấy người bên cạnh giả đò khách sáo một câu, “Lăng tổng để bọn tôi phụ một tay.”
Lăng Hà dứt khoát từ chối, “Không cần, cứ để tôi.”
Mấy đồng bọn tự có tinh ý, tay đúi túi quần còn chưa rút ra, tuân theo chỉ thị bằng mắt của Mao tiên cô, đồng loạt lùi lại phía sau, nhường đường cho hai đại gia, xếp hàng đứng hai bên như hai rặng bạch dương sừng sững.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao rất khó bế.
Hắn cao lớn chân dài, đàn ông càng cơ bắp đồng nghĩa với thể trọng càng nặng.

Lăng Hà âm thầm thả lỏng bả vai, hai cánh tay vươn ra chuẩn bị nhấc Đao gia, cắn môi vận sức.
Nhưng mà nhấc không nổi, bởi vì một tay Nghiêm Tiểu Đao giữ chặt sô pha, cả thân mình lơ lửng giữa không trung, khẽ nói, “Đừng bế, không cần thiết, đâu phải tôi què cả hai chân, đưa tôi cây gậy.”
Giọng nói của Nghiêm Tiểu Đao là chất giọng trầm rất đàn ông, ánh mắt dọa người, dù đang bị thương, quanh thân vẫn tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm, không thể khinh nhờn.
Lăng Hà buông mắt nhìn Tiểu Đao, cũng không cần nhiều lời, “Nhà tôi không sẵn gậy, cũng không có xe lăn, anh chỉ dùng được hai cánh tay tôi thôi.” Sau đó dứt khoát vận sức bế hắn đi.
Lăng Hà nói chuyện không dịu dàng, nhưng động tác vẫn biểu lộ quan tâm, cẩn thận đặt Nghiêm Tiểu Đao trên chiếc ghế mềm trong nhà tắm.

Mấy hôm nay mắt cá chân đã cầm máu kết vảy, tắm rửa được rồi.
Vòi nước cuồn cuộn tỏa hơi ấm, hơi nước chậm rãi khuếch trương phạm vi thế lực hữu hình trong không gian chật hẹp, quẩn quanh tầm mắt và hơi thở của hai người, cả hai đều không nhìn rõ nét mặt của nhau.

Lăng Hà thì thầm, “Tắm không? Tôi giúp anh nhé.”

Giữa hai người, chẳng ngờ lại có ngày này, hoang đường biết bao.
Nghiêm Tiểu Đao bị hơi nước hun tới khó chịu, yết hầu khẽ nhúc nhích, “Cậu ra ngoài đi, tự tôi làm được.”
Lăng Hà gạt sương trắng, nghiêm túc theo dõi hắn, “Đừng ruồng rẫy tôi như thế, một mình anh sao tắm?”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Không phải ruồng rẫy cậu, mà là tôi không cần người hầu hạ.”
Lăng Hà thốt ra, “Xương sườn và chân phải anh không được dính nước, anh vào bồn tắm kiểu gì? Để tôi giúp anh, tôi có hiếp anh đâu!”
Nghiêm Tiểu Đao nghe vậy thì sầm mặt, kẻ ăn nhờ ở đậu luôn rất nhạy cảm, khoảnh khắc này đâm trúng danh dự đàn ông của hắn, ánh mắt hắn như xuyên thủng Lăng Hà, “Cậu hiếp được không, cậu thử xem?! Trừ khi cậu chặt nốt cái chân còn lại và hai tay tôi.”
Hai người trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau, lại cùng hối hận vì nói năng bừa bãi, rõ ràng vài phút trước đâu có muốn cãi nhau.

Khi Lăng Hà bế hắn vào, quả thực định bụng sẽ dịu dàng mềm mỏng, đấm lưng cởi áo, xoa bóp lau người, bưng nước rửa chân, vì Tiểu Đao, làm chuyện gì y cũng tình nguyện.
Y muốn giữ Tiểu Đao lại, chỉ cần hắn ở bên cạnh y, thì muốn thế nào cũng được…
Lăng Hà hạ giọng xuống nước, “Tôi sợ anh trượt chân trong phòng tắm, một chân anh cũng không cách nào bước vào bồn.

Anh chán tôi đến thế thì tôi đổi người khác hầu hạ anh vậy, anh không cần phải làm bản mặt đó với tôi.”
Rõ ràng nét mặt Lăng Hà mất mát vô cùng, nhưng khóe miệng vẫn không giấu nổi sắc sảo, sấm rền gió cuốn ngoái lại gọi xuống lầu, “A Triết, lên đây.”
Nghiêm Tiểu Đao vừa nghe đã hạ giọng ngăn cản, “Đừng để cậu ta lên đây!”
Hai người nhanh chóng liếc nhau, trong lòng thừa hiểu nhưng đều ấm ức, ngoài miệng cũng không chịu yếu thế.

Nghiêm Tiểu Đao đâu có mù, Tô tiểu đệ cong queo như vòng bánh quẩy khổng lồ, tóc tai lượn sóng quăn tít thò lò mà bảo lên đây giúp hắn tắm rửa?
Lăng Hà nhướn mày đầy bất hảo, “Thế thì trong nhà chỉ còn Trí Tú, hay là tôi gọi Trí Tú lên nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao sắp bị người trước mặt làm cho giận điên, nhất định là bởi hơi nước trong phòng tắm quá dày đặc, nên hắn có phần choáng váng hụt hơi.
Khóe miệng Lăng Hà hé lộ vẻ hiểm ác rất thâm sâu, “Anh không cần phải ngại, Trí Tú… cũng cong đấy, chẳng có hứng thú gì với anh đâu, cô ta sẽ không mất hồn mất vía đòi lấy thân báo đáp vì trông thấy đàn ông trần truồng, anh cứ coi cô ta như đứa trẻ con mà sai bảo.”
“Lăng Hà, cậu đủ chưa?” Bây giờ đổi thành Nghiêm Tiểu Đao muốn phun nọc độc lên bản mặt vô lại của ngài Lăng.
Lăng Hà vẫn giữ bộ dạng nhàn hạ thoải mái quyết gây khó dễ, nồng nàn chân thành bảo, “Trong nhà chỉ có ba người, tôi, A Triết, Trí Tú, một trong ba, ngài Nghiêm xem ai hợp mắt thì chọn?”
Thực ra Lăng Hà không thích che giấu tâm sự, cũng không mắc chứng tự kỷ hoặc thích ngậm miệng như thóc, mấy ngày nay cực kỳ ăn ý duy trì trạng thái chiến tranh lạnh song song với Nghiêm Tiểu Đao, cái miệng độc địa của y sắp mọc mốc tới nơi, y đâu phải người không thích nói chuyện?
Hai người đang mải cãi nhau thì tiếng mở cổng dưới lầu vang lên, có khách tới chơi.
Lăng tổng chẳng cần bước xuống, phóng mắt nhìn xa, gọi thẳng, “Huệ Chân, lên gặp ngài Nghiêm này!”
Lăng Hà khẽ giải thích, “Huệ Chân nhớ anh lắm đấy, mới gặp một lần mà nhớ mãi không quên, cứ muốn gửi lời hỏi thăm Nghiêm tổng, tay chân cô ta dịu dàng lưu loát hơn tôi, để cô ta lên đây vậy.”
“Tôi…” Nghiêm Tiểu Đao chẳng hiểu mô tê gì, còn chưa kịp phản bác, tiếng gót giày duyên dáng thanh tao đã vang lên trên từng bậc cầu thang, chẳng mấy chốc mà tới cửa phòng tắm, ẩn chứa tâm tình không thể kìm nén của chủ nhân.

Một cô gái xinh đẹp đoan trang, đội mũ phớt đính hoa, khoác chiếc áo mỏng sẫm màu kẻ ca rô đồng bộ với bộ váy bên trong, tất chân trong suốt đi kèm giày da màu nâu tinh tế, trang phục cổ điển như nữ thần trong mộng vừa bước ra từ trang bìa tạp chí những năm 90 của đám trai tơ, phong thái hệt như Matsushima Nanako.

(Matsushima Nanako là một nữ diễn viên, người mẫu người Nhật Bản.

cô đã từng 4 lần lãnh giải nữ diễn viên chính của giải phim truyền hình Nhật Bản cho 4 phim là Koori no Sekai, Yamato Nadeshiko, phim Toshiie and Matsu và Bijo ka Yajuu: Link)
Cô gái tháo mũ phớt, gật đầu khom lưng chào Nghiêm tổng, khuôn mặt mừng rỡ đầy chờ mong chào hỏi hắn, câu đầu tiên dùng tiếng Nhật Bản, câu thứ hai dùng tiếng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, “Ngài Nghiêm, rất vinh hạnh được gặp lại ngài, nhung nhớ vô cùng, xin phép vấn an sức khỏe của ngài.”
Nghiêm Tiểu Đao trông thấy khuôn mặt trắng muốt dưới mũ phớt của cô gái, còn gì khó hiểu nữa đây? Chỉ tại hắn ngu dốt, lẽ ra hắn phải biết từ trước mới đúng!
Lăng Hà âm thầm chiếm đoạt của cải của Watanabe Yozan, giăng bẫy tại “Vân Đoan Hào” kỳ công như vậy, bên cạnh lão già hiểm độc Watanabe sao có thể thiếu người của sếp Lăng? Bằng không làm gì có ai ngấm ngầm gài bẫy món quà tặng bạn làm ăn, biến nó thành độc chiêu sát thủ, ghi lại đoạn video giường chiếu khiến nhà họ Du thân bại danh liệt, Du công tử đi đời nhà ma!

Người vừa tới chính là tiểu thư “Phía Dưới Đẹp Hết Ý”.
“Đẹp Hết Ý” thành khẩn cúi đầu xin lỗi 90 độ, “Thật lòng xin lỗi vì khi trước không nói thật với ngài Nghiêm, mong ngài Nghiêm thứ cho tôi giấu giếm lừa dối.”
Nghiêm Tiểu Đao rất phong độ lắc đầu với Liễu tiểu thư, “Không trách cô được, nói giấu giếm thì sếp Lăng sau lưng cô mới giấu giếm tôi.

Huệ Chân, đầu cô đã lành hẳn chưa, chấn động não đã bình phục bình phục chưa?”
Liễu Huệ Chân kinh ngạc trước sự quan tâm của Nghiêm tổng, khóe mắt hoe đỏ, “Khỏe rồi, là lỗi của tôi đã khiến ngài lo lắng.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ cười, “Đừng khách sáo, tôi chỉ là gã cục mịch chẳng rõ nội tình, không biết cô là hồng nhan tri kỷ của sếp Lăng, hôm đó thất lễ mạo phạm cô, cô đừng để bụng!”
Hồng nhan tri kỷ? Tròng mắt Lăng Hà khẽ co lại, cắn miệng quay đi.

Thái độ của Nghiêm Tiểu Đao đối với Liễu Huệ Chân dịu dàng hơn đối với y rất nhiều.
Liễu Huệ Chân vốn xuất thân từ chức nghiệp hầu hạ đàn ông, mặc váy, mang giày da ngồi xuống phục vụ, mười ngón tay trắng muốt giúp Nghiêm tổng thay đồ cởi áo chẳng chút ngại ngùng.

Cô hòa nước tắm tới độ ấm phù hợp nhất, lại dâng khăn bông ấm áp để lau mặt.
Ngài Lăng thân làm chủ nhà, tức khắc lại biến thành cây sào phơi đồ lẻ loi đặt trong phòng tắm, cánh tay cẳng chân dong dỏng còn vướng víu chiếm chỗ.

Quả thật y hầu hạ người khác không giỏi bằng Liễu tiểu thư, y nào đã hầu hạ ai tắm rửa? Dịu dàng thủ thỉ, quyến rũ thẹn thùng lại càng chẳng bằng, y đã bao giờ khép nép yêu kiều nịnh nọt ai đâu?
Liễu tiểu thư sắp lột tới quần lót của Nghiêm Tiểu Đao, đôi mắt Lăng Hà đăm đắm nhìn bức tường ướt át sáng bóng như gương vì hơi nước, khóe mắt chợt vỡ òa như lòng tự trọng vừa bị tổn thương, quyết tâm mặc kệ, chẳng thèm quan tâm một nam một nữ trong phòng tắm đêm nay liệu có xoắn lên giường! Y chẳng nói chẳng rằng quay gót bỏ đi, quyết không thẽ thọt khẩn cầu Nghiêm Tiểu Đao nể mặt mình.
“Lăng Hà, cậu quay lại đây!” Nghiêm Tiểu Đao đột ngột gọi.
Ánh mắt Liễu Huệ Chân nhìn Nghiêm Tiểu Đao dưới bờ mi dào dạt gió xuân mưa bụi, vẻ mặt rõ ràng một lòng một dạ tâm ý tương đồng với Mao tiên cô.

Nàng mấp máy miệng nói nhỏ, “Ngài Nghiêm à, sếp tôi là người tốt đấy, ngài đừng trách cậu ấy… Cậu ấy thật lòng yêu ngài.”
Liễu Huệ Chân chỉ mấp máy miệng, vài chữ cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao không dám khẳng định, nhưng lồng ngực hắn nhũn ra như bị xuyên thủng.
Bộ dạng Liễu Huệ Chân như vừa hoàn thành nhiệm vụ gỡ mìn, tranh thủ lúc hai người đàn ông vẫn ngạo mạn nôn nóng và chưa kịp phản ứng, cô nhấc váy cất gót, tao nhã bước từng bước nhỏ, thoăn thoắt biến mất khỏi hiện trường, xuống lầu tìm Mao cô nương trút hết tâm sự bao ngày, bộc bạch mối tình chị em sâu đậm.
Từ nay tắm rửa cũng chẳng còn lựa chọn nào phong phú, Lăng Hà, A Triết, Trí Tú, Huệ Chân bốn chọn một, còn chọn ai được nữa? Tận sâu trong đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao, người có thể tổn thương hắn, làm đau hắn, bốn bể thiên hạ cũng chỉ có duy nhất một mình Lăng công tử bất hảo bất trị, hết thuốc chữa, khiến hắn vừa yêu vừa hận, hận yêu xen lẫn này đây!
Trải qua một trận giày vò từ thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng Lăng Hà mới quay lại như vừa được thở phào một hơi, đóng cửa phòng tắm, nét mặt từ giận chuyển thành vui, một lần nữa hòa mình giữa căn phòng mờ mờ sương trắng.

Lúc này Lăng Hà học tập rất chuyên tâm, đôi mắt phản chiếu ánh đèn mờ ảo, làm theo tư thế của Liễu Huệ Chân vừa nãy, dịu dàng đặt chân phải của Nghiêm Tiểu Đao lên một chỗ an toàn, rồi mới cởi quần cho hắn.
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ thở dài, “Nghĩa là, Liễu Huệ Chân tuân lệnh cậu trên tàu, kín đáo truyền tin cho cậu.”
Lăng Hà, “Ừm.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Sao lại trùng hợp như thế, tôi lại rút trúng cây bài bài poker của cô ta trong tay Giản lão nhị?”
Lăng Hà cười đáp, “Dù anh không rút trúng cô ta, cô ta cũng sẽ tìm cách khác để ‘tự tiến cử’ mình mà.”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu cảm thán sự tinh vi của kế hoạch này, thắc mắc, “Nhưng hai người đâu có nói với nhau câu nào?”
Lăng Hà giải thích, “Không cần lên tiếng, cô ta chỉ cần truyền tin cho anh, báo với anh rằng có người định hãm hại tôi, tất nhiên anh sẽ nghĩ cách bảo vệ tôi, đúng không Nghiêm tổng?”
“Có lý.” Nghiêm Tiểu Đao bày tỏ thán phục đối với liên hoàn kế của Lăng Hà, chẳng trách Liễu cô nương bất chấp an nguy của bản thân để báo tin cho họ, từ trên cao trông thấy động tĩnh của sát thủ, không ngại thả mình rơi xuống để cảnh báo.

Hắn lại hỏi, “Sao cậu biết trước Du Hạo Đông sẽ làm chuyện đó với ngài Mạch?”
“Tôi đâu có biết trước.” Lăng Hà khinh bỉ nói, “Nhưng lũ người đó lên ‘Vân Đoan Hào’ chính là để mua bán thịt người, quay được gã với ai cũng rất có ích, tiện ai thì dùng người đó, lưu trước đề phòng.”
Đôi lúc Nghiêm Tiểu Đao cũng rùng cả mình trước sự vô tình vô nghĩa, không từ thủ đoạn mà Lăng Hà biểu lộ, bất chấp lúc này đang tắm nước nóng, nhưng hắn lại chẳng tìm được lý do nào để phản đối.
“Còn nhớ Huệ Chân xin một ly Napoleon trong phòng anh không?” Lăng Hà tiến lại gần hắn, dịu dàng nói, “Chỗ Du công tử thuận lợi thì xin Napoleon, quay được mấy người khác thì gọi Chivas hoặc Burgundy.”
Nghiêm Tiểu Đao sực tỉnh, cười nhạt, “Sau đó cậu chơi trò ‘ném ly làm hiệu’ với cô ta ngay dưới mũi tôi.”
“Đúng.

Tôi lừa gạt anh, nhưng lúc đó cũng không có ý hại anh.

Tiểu Đao, anh còn giận tôi sao?” Lăng Hà nồng nàn nói, tại khoảng khắc đó, y đã phiêu đãng thất thần, lưu luyến khuôn mặt và nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Nghiêm Tiểu Đao.

Khi ấy, quả thật Lăng công tử lừa gạt hắn từ đầu đến cuối, nhưng không hề có ý đồ xuống tay hại hắn.
“Dù sao cũng là một cô gái, cậu phái cô ta trà trộn bên cạnh Watanabe, làm cái nghề bán sắc hầu người như vậy có nhẫn tâm quá không?” Cuối cùng, Nghiêm Tiểu Đao vẫn không khỏi bộc lộ giá trị tam quan của hắn
Lăng Hà nhíu mày, cũng không nhịn nổi, “Anh nghĩ tôi như thế sao? Lúc tôi quen Huệ Chân thì cô ta đã ở bên cạnh Watanabe nhiều năm rồi, tôi không ép cô ta làm chuyện đó! Cô ta muốn thoát khỏi hố lửa, lúc nào tôi cũng có thể giúp cô ta trốn đi.”
Hai người gần trong gang tấc, hơi thở giao hòa, cảm nhận được hơi ấm làn da của nhau, lời nói thấm thoắt biến thành lời thì thầm tri âm tri kỷ.
Lúc này Lăng Hà lanh lợi thoăn thoắt trước mặt hắn như một con mèo, Nghiêm tổng thật sự không quen! Nhưng hắn thật sự đi lại bất tiện, buông thõng cái chân bị thương, được Lăng Hà nhẹ nhàng chậm rãi đỡ vào bồn tắm, chân phải vắt ngoài thành bồn.
Lăng Hà cũng không lảng tránh, đáy mắt đuôi mày miêu tả khuôn mặt và thân thể Nghiêm Tiểu Đao, biểu cảm vừa như ngang nhược, vừa như sùng bái si mê.

Vóc dáng Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ đẹp, bất luận thưởng thức từ góc nhìn của nam hay nữ, từng bắp thịt được phân bố vừa đúng mực vừa đều đặn, đường cong gọn gàng sạch sẽ, nằm ngang trong bồn nước ấm.

So sánh với đám người mập mạp yếu nhớt được lấp đầy bởi đủ loại thực phẩm rác rưởi, chất phụ gia và dầu cống ngoài kia, thân thể đàn ông cường tráng và cám dỗ cùng cực tới vậy, quả thật không có nhiều.
Nghiêm Tiểu Đao không nhìn người kia, vài ngày không dính nước, hắn cảm giác người mình sắp thiu rồi.

Mãi mới được ngâm mình trong bồn tắm, hắn nhanh nhẹn đẩy vòi sen trên đỉnh đầu ra, hạ mình chìm xuống nước, tắm rửa rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Không mưu kế, không tính toán, đôi mắt Lăng Hà cuộn xoay như hai cơn lốc xoáy xanh biêng biếc, lặng lẽ tạo nên bọt sóng giữa ánh nhìn chuyên chú cô đọng.

Bọt sóng tích tụ càng lúc càng nhiều, cuối cùng biến thành đại dương mênh mông.

Giúp Tiểu Đao xả hết dầu gội trên tóc, lại không thể kìm nén muôn sông nghìn núi trĩu nặng dưới đáy lòng, Lăng Hà đột ngột quỳ xuống, gác cằm trên vai Nghiêm Tiểu Đao, dùng đôi môi nóng hổi mạnh mẽ áp lên gáy hắn, chỉ một chút tiếp xúc nhỏ, làn da đã nảy sinh lực hấp dẫn mãnh liệt với nhau, quấn quýt không thể rời!
Lăng Hà đặt xuống sau gáy và trên vai hắn muôn vàn nụ hôn sẽ sàng và dày đặc, tìm kiếm hơi ấm khao khát đã lâu, mới vừa nãy còn son sắt gào “Tôi có hiếp anh đâu”, lúc này mới qua vài phút, y đã dùng câu nói kia tự vả mặt mình.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng tắp sống lưng, không hé lộ dù chỉ một chút yếu đuối hay nhân nhượng, lảnh tránh ánh mắt, không nhìn người nọ.

Tới lúc Lăng Hà dùng lưỡi hôn sâu, không kìm chế nổi, từ sau gáy dần truy đuổi bờ môi của hắn, hắn mới quay ngoắt đầu đi, cự tuyệt nụ hôn của người nọ, đến khi không thể chịu nổi, không còn chỗ trốn, mới hạ giọng nói, “Sếp Lăng.”
Lăng Hà thở hổn hển, rõ ràng chính là âm thanh của một người đàn ông trưởng thành đang bộc phát nhân tính và ham muốn kìm nén đã lâu, “Tiểu Đao…”
Hai người kéo giãn khoảng cách, thân thể chợt rời khỏi tiếp xúc thân mật mong ngóng bao lâu, da thịt kêu gào vì lạnh, trái tim và khuôn miệng cũng không muốn rời xa.
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm mặt, hiên ngang lẫm liệt, “Ngài Lăng này, rốt cuộc cũng đến lượt tôi mất hết thể diện và danh dự trước mặt ngài, nói cho ngài hay, bây giờ là tôi bị thương nặng, tàn phế không có sức tự vệ, chẳng còn nơi nào để đi, bước nửa bước cũng khó, buộc phải ăn nhờ ở đậu, trông cậy sếp Lăng độ lượng bao dung thưởng cho miếng cơm ăn, hôm nay ngài bước ra khỏi căn phòng tắm này, ngày mai cái chân còn lại có dính trên người tôi nữa hay không cũng chưa chắc, việc ngài muốn làm lúc này, ngài thấy có ý nghĩa gì không?”
Lăng Hà, “…”
Nghiêm Tiểu Đao đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, tuy rằng hắn không cố ý, “Tôi được coi như người khách sếp Lăng mời tới chơi nhà, hay là tên tù binh ngài bắt được sau một phen diệu kế? Tôi bị ngài giam lỏng ở nhà, tôi ở đây để ngắm cá ngắm hoa hay nồng nàn yêu đương với ngài sao?… Nếu muốn phát tiết thì tìm người khác mà trăng hoa!”
Từng câu từng chữ đâm vào phế phủ, Nghiêm Tiểu Đao chẳng cần nghĩ ngợi, không nói lắp tiếng nào.
Đáy mắt Lăng Hà không có hối hận và áy náy, thốt ra tấm chân tình đẹp đẽ, “Tiểu Đao, tôi biết chân anh bị thương, chắc chắn sẽ oán trách tôi, chuyện tôi làm, tôi sẽ gánh vác.

Tôi sẽ làm một cái chân khác của anh, bầu bạn bên anh cả đời không cách xa, tuyệt đối không bao giờ phụ lòng anh hoặc thay lòng đổi dạ.

Hai chúng ta ở bênh nhau, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh, chỉ cần anh đồng ý… Ngày ngày nấu cơm cho anh có được không?”
Cậu định “gánh vác” như vậy sao?
Ngay từ đầu đã lên kế hoạch như vậy sao?
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc đánh giá sự tự tin phóng khoáng như thể lẽ hiển nhiên của người này, đột nhiên sực hiểu, cái người tên Lăng Hà này mang tình tình cố chấp nghiêm trọng, không đi lối bình thường, mạch não có phần kỳ quặc khác người.

Nhân chi thường tình và quan hệ logic thiết yếu giữa nguyên nhân và kết quả của một chuyện nào đó, lọt vào phương thức suy nghĩ nhảy vọt của ngài Lăng, tất cả đều biến thành không tồn tại hoặc chẳng quan trọng.
Cho nên, tuần trước cậu chặt chân tôi, bây giờ đ*t mẹ cậu lại muốn ngủ với tôi?
Cậu đã hỏi tôi có đau lòng không chưa? Đã hỏi tôi có muốn hay không chưa?
Nếu không phải vẫn lưu luyến tình xưa với khuôn mặt này, Nghiêm Tiểu Đao đã há miệng chửi thề.

Nhưng đối diện với nét khuynh thành ấy, chung quy hắn vẫn không thể mắng chửi thành lời.


Bình luận

Truyện đang đọc