NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Sau khoảng thời gian di chuyển nhanh gọn, Nghiêm Tiểu Đao chống gậy ngồi xuống, chẳng chút ngại ngần lựa chọn ngồi cùng một chiếc sô pha với Lăng Hà trước mặt người ngoài.

Hai người chiếm lĩnh hai vị trí mỗi bên như hai đĩa cân trên chiếc cân tiểu ly, trấn áp toàn cảnh.
Tiết Khiêm xì một tiếng qua kẽ răng, “Chân Nghiêm tổng bị sao thế?”
Nghiêm Tiểu Đao có vẻ dửng dưng, “Chút thương tích ngoài da.”
Tiết Khiêm khá sửng sốt, “Ai làm? Ai có thể gây thương tích cho anh?”
Nghiêm Tiểu Đao sắc sảo cung khai phi chính thức, “Bị thương ngay cái hôm ở trên cầu cảng, do thuộc hạ của Watanabe.”
Vừa nãy Nghiêm Tiểu Đao nằm trên lầu nhưng không ngủ, nghe thấy tiếng vị khách không mời.

Hắn thính tai nhận ra giọng đội trưởng Tiết, tuy không nghe được cụ thể mọi người nói chuyện gì, nhưng hắn đủ thông minh, đoán chắc chuyến này Tiết Dạ Xoa ghé thăm là để đặt nghi vấn về trận chiến rối rắm trên cầu cảng.
Tiết Khiêm có vẻ kinh ngạc, “Tôi thật không ngờ, mấy thằng… quỷ đánh thuê kia lại có khả năng chém gãy chân Nghiêm tổng!”
Nghiêm Tiểu Đao hừ lạnh, “Tại tôi sơ sẩy nên ngựa mất móng trước, đội trưởng Tiết đặc biệt từ xa tới đây cười nhạo tôi làm gì?”
Tiết Khiêm chất vấn, “Nghiêm tổng đánh lộn với đám người của Watanabe ngay tại trận sao?”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi lại, “Đám người đó tấn công ngài Lăng, tôi đánh một trận vì người của tôi, âu cũng là thường tình mà nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao đối đáp trôi chảy, không cần nghĩ ngợi, phản ứng cực nhanh, lại bao bọc Lăng Hà kín kẽ không chỗ hở, khiến cho Mao Trí Tú và Tô Triết cùng âm thầm kinh ngạc, chung quy ai cũng biết chân của Nghiêm Tiểu Đao là bị ai chém.
Thế này nghĩa là, một vị sứ giả hộ hoa, giữa cơn mưa đêm anh hùng cứu mỹ nhân, sơ ý để chân mình bị thương, hơn nữa người được cứu chính là tình nhân chung chăn gối, logic này không có gì bất bình thường, nhưng đội trưởng Tiết lại chẳng cách nào triệt tiêu bao nhiêu ngờ vực chồng chất đối với hai người trước mặt.
Trái ngược, Lăng Hà lại bình thản hẳn đi, lặng im không nói, đôi mắt chăm chú nhìn thanh đao thép Nghiêm Tiểu Đao làm rơi tại hiện trường, lúc này đang nằm trong túi vật chứng trong suốt trên bàn.
Rơi lúc nào?…
Tại sao rơi?…
Nghiêm Tiểu Đao hành động cực kỳ điêu luyện gọn gàng, thanh đao nào cũng quý, không phải thứ tiện tay ném chơi, đầu ngày mang bao nhiêu thanh đao ra ngoài thì cuối ngày trở về cùng từng ấy thanh đao.

Lúc đó Nghiêm Tiểu Đao từng xuất chiêu phóng đao cực kỳ xảo quyệt, nhưng sau khi cắm tên sát thủ số 3 của Watanabe vào cây cột thì đã nhanh nhẹn rút đao về, chắc chắn sẽ không ngu xuẩn đến mức làm rơi vũ khí ngay tại hiện trường cho kẻ khác nắm thóp.
Trừ phi… Trừ phi khi đó Nghiêm Tiểu Đao đã bị thương, không cầm nổi đao của mình.
Một tia sét đồng thời giáng xuống Mao Trí Tú và Lăng Hà, từng hình ảnh nối đuôi hiện về khiến Mao Trí Tú trợn mắt tỉnh ngộ, mà Lăng Hà đang chìm trong muôn vàn ký ức, đùi phải lại chợt run lên, cẳng chân nọ như vừa bị một thứ nhọn hoắt vô hình đâm thủng, tuột khỏi tư thế bắt chéo phóng khoáng trên đầu gối trái, cả hô hấp của y cũng trì trệ, hổn hển.
Nghiêm Tiểu Đao liếc mắt dò xét, phát hiện Lăng Hà thất thố, dự định tốc chiến tốc thắng, tung đòn sát thủ về phía Tiết Khiêm, “Đúng là đao của tôi, nhưng bên trên chỉ có dấu vân tay của tôi, không có vết máu của bất kỳ ai khác, tôi là một trong số những người bị hại.

Đội trưởng Tiết còn nghi vấn gì không?”
Tiết Khiêm khẽ cắn môi, “Chúng tôi còn vớt được một chiếc xe đã hư hỏng ở đáy sông dưới cầu Quan Hải, chiếc xe nọ cũng là của Nghiêm tổng.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Đúng.”
Tiết Khiêm, “Sao anh rơi xuống sông?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Đằng trước có xe chở hàng đỗ trái quy định, ép tôi rơi xuống!”
Tiết Khiêm nổi giận, “Anh rơi xuống sông mà không báo cảnh sát hả?”

Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng nói, “Tôi leo lên rồi còn báo gì nữa? Báo để mời đội trưởng Tiết lại đây xử lý hậu quả giúp tôi sao? Xin lỗi, tôi vừa dễ xấu hổ vừa chẳng quen thân gì với đội trưởng Tiết, leo lên bờ là tôi tự đi về.”
Hay cho miệng lưỡi trơn tru, chặt chẽ, trót lọt.
Tiết Khiêm biết hôm nay không hỏi được gì rồi, “người bị hại” không báo cảnh sát, từ chối làm chứng cho bất cứ thủ phạm nào, bây giờ gã có trơ trẽn đào bới nguồn căn để tra hỏi thì cũng có ích gì đâu? Rõ ràng Nghiêm Tiêu trắng trợn bao che cho người nào đó, nhưng gã chẳng làm thế nào được.
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà nhất quán đồng lòng trước mặt người ngoài như vậy, cãi vã gắt gỏng chỉ là do tình cảm và ân oán cá nhân, tuyệt đối không ầm ĩ cho người khác xem, bởi vì người khác không có tư cách để xem.

Lúc này đối diện với đội trưởng Tiết, tất cả hiềm khích lục đục đêm qua đã quên hết, nhìn thấy Tiết Dạ Xoa là khí thế cùng chung mối thù bừng lên hừng hực, hai người phối hợp nhịp nhàng, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Hôm nay Tiết Khiêm một mình đến thăm, kín đáo hỏi cung đã gọi là khoan hồng rồi, cũng không có ý định làm khó hai người này.
Nếu thật sự muốn làm khó, gã đã gọi Lăng Hà về cục.

Hung thủ vụ án đúng là Watanabe.

Trên du thuyền “Vân Đoan Hào”, Du công tử bị sếp Watanabe dùng món quà làm thân ghi lại đoạn video giường chiếu hòng chèn ép làm ăn, đoạn video bị đưa ra ánh sáng, dẫn tới hai người kết oán.

Du công tử đến trả thù, chẳng ngờ đôi bên cùng bị đám lửa kéo vào… Luận điểm này có gì không ổn? Cứ báo cáo cái tên Watanabe Yozan lên cấp trên để kết án là được rồi, đội trưởng Tiết không có bất kỳ chứng cứ hoặc nhân chứng liên quan nào, chỉ đơn thuần muốn biết rõ toàn bộ sự thật mà thôi.
Tiết Khiêm hạ cẳng chân đang vểnh lên xuống mặt sàn, lạnh lùng nói, “Được thôi.”
Đang định bỏ đi, Lăng Hà lại chợt ngước mắt, “Đội trưởng Tiết, phiền anh một vấn đề, anh tìm thấy thanh đao này ở đâu?”
Tiết Khiêm đáp, “Trên cầu cảng.”
Lăng Hà truy hỏi, “Tôi hỏi vị trí cụ thể là ở góc nào, thanh tà vẹt nào trên cầu cảng?”
“… Thanh tà vẹt nào ấy hả?” Tiết Khiêm nhướn mày khó hiểu, cúi đầu lục tìm đống ảnh chụp hiện trường lúc thu thập vật chứng, rồi đưa bức ảnh gã tiện tay chụp được khi đó cho Lăng Hà xem.
Lăng Hà vừa liếc thấy vị trí nọ đã tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, hai mắt nhắm lại, tới lúc mở ra đã quay sang hướng khác, nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao lảng tránh, không nói một lời.
Đó là khoảnh khắc khốn khổ, thương tổn nhất trong cả cuộc đời hắn, trải qua trận chiến khốc liệt, người ra tay lại là người hắn thương.

Hắn không có lời nào để nói, cũng không có hứng thú năm lần bảy lượt hồi tưởng lại ký ức thảm bại.
Trước khi đi, đội trưởng Tiết trút hết bực dọc, cố tình mang cả thanh đao “vật chứng” đi mất, từ chối trả lại chính chủ.
Tiết Khiêm vừa bước ra, Mao tiên cô đã sập cửa lại, Lăng Hà lập tức định kéo Nghiêm Tiểu Đao lên lầu.

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày đẩy y ra, Lăng Hà cố chấp không buông tay, hai người thô bạo xô đẩy vài cái, Mao Trí Tú còn tưởng là sắp có đánh nhau.
Lăng Hà đổi chiến thuật, lỗ mãng tiện tay đẩy Nghiêm Tiểu Đao ngã xuống chiếc sô pha dài.

Nghiêm Tiểu Đao một chân không vững, được Lăng Hà dùng một bàn tay đỡ lấy ót, vừa ngã ngửa xuống đã bị Lăng Hà cưỡi lên trên!
Mao Trí Tú lắc đầu thở dài, né tránh Tô tiểu đệ.
Tô Triết thẽ thọt thì thầm, “Trời đất ơi… Cho em nhìn lại cái…”

“Trời đất ơi, em lại cứ tưởng… Lăng tổng nhà mình… Mãnh liệt quá man…”
Bình luận định tính thô bạo của Tô Triết bị Mao tiên cô chặn lại trong cổ họng, còn người thì bị túm áo lôi đi.

Lúc này Mao tiên cô chỉ biết cảm khái trong lòng, cái vị đồng chí Tiết này rảnh rỗi cứ siêng đến đây mấy chuyến, nhà nước không trả công tác phí thì bọn tôi rút tiền túi mua vé du lịch cho anh! Nhờ đồng chí Tiết bám riết không tha, tận tâm tận lực can thiệp mà thiếu gia khó hầu hạ nhà bọn tôi sắp nối lại tình xưa với ngài Nghiêm rồi đấy!
Trong căn phòng khách trống trải, tầm mắt chỉ còn quấn quýt tại hai người trên sô pha.

Nghiêm Tiểu Đao đang ở tư thế bất lợi, lại không thể xuống chân đạp văng người nào đó.

Lăng Hà từ trên cao nhìn xuống, chóp mũi kề bên hắn, rơi vào xúc cảm điên cuồng, truy hỏi đầu đuôi, “Tiểu Đao…”
Lăng Hà xốc áo ngủ của hắn lên, phần xương sườn bị thương bại lộ, không còn chiếc băng quấn bụng thường ngày, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Nghiêm Tiểu Đao buồn bực nói, “Đừng nhìn.”
Âm thanh của Lăng Hà đã không còn thanh nhã và thuần thục, ngón tay nhảy múa trên vị trí nọ, lẩm bẩm, “Thanh đao dài sáu tấc, lúc đó hẳn đang giấu trong ngăn thứ ba bên sườn trái, anh dùng tốc độ cực nhanh, rút đao ra bằng ngón trỏ và ngón giữa, nhanh tới nỗi không ai nhìn thấy, cả tôi cũng không nhìn thấy, thì ra lúc đó trong tay anh vẫn có đao…”
Chiếc đèn treo tản mát ánh sáng, rót xuống tấm lưng của Lăng Hà.

Bóng hình Lăng Hà ngược sáng, khuôn mặt thâm thúy đầy bối rối ẩn sau khoảng tối dưới ánh đèn.
Nghiêm Tiểu Đao nhìn thẳng vầng sáng vàng nhạt bao quanh khuôn mặt Lăng Hà, khẽ nói, “Đầu gối của cậu vất vả lắm mới chữa khỏi, có lẽ cũng phải khổ luyện nhiều năm mới khôi phục như bây giờ.

Nếu tôi vung đao, công sức mấy năm nay của cậu sẽ thành vô nghĩa.”
Lăng Hà như thể cực kỳ khó chịu, giờ khắc này, gai góc sắc nhọn và thành trì kiên cố xung quanh đã sắp sụp đổ, y vội vàng quăng mũ tháo giáp, bờ vai run rẩy kéo theo cả thân hình ngạo nghễ phủ phục xuống đất, đôi mắt bấy lâu khô cằn như hoang mạc, giờ đây cũng ướt át hoen mi.
Cho dù đánh lén nhân lúc Nghiêm Tiểu Đao kiệt sức thì y vẫn thất bại, không thể chiến thắng hắn.
Muốn tấn công lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao, chờ đợi đầu gối phải của y chính là thanh đao mỏng kẹp giữa hai ngón tay hắn, trong bóng đêm khó lòng phòng bị, hiển nhiên một kích tất trúng, chỉ cần thuận thế là có thể khiến gãy chân trào máu.
Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc ấy, người cầm đao lại đưa ra một lựa chọn không thể tưởng tượng nổi, lưỡi dao từ kẽ tay rơi xuống, cam chịu để đầu gối Lăng Hà đập nát vài chiếc xương sườn.

Đêm đó, Lăng Hà không cách nào nói chuyện cùng Nghiêm Tiểu Đao, hình như cũng đã rơi vào lựa chọn giằng co tận đáy lòng.

Sự lựa chọn của y còn gian nan và đau đớn hơn nhiều so với việc vung đao hay buông đao của Nghiêm Tiểu Đao.
Hiển nhiên Mao tiên cô và Tô tiểu đệ hiểu lầm nghiêm trọng một vài sự việc trong quá trình nọ, kéo theo toàn bộ gia quyến liên quan, từ bảo mẫu tài xế đến người làm vườn, tất cả cùng biến mất không thấy bóng, cả đêm chẳng biết chạy đi chỗ nào, cả tòa biệt thự trắng toát trống rỗng chỉ còn lại duy nhất hai người đang miễn cưỡng duy trì chiến tranh lạnh.

Tuy nhiên chỉ cần một mồi lửa nhỏ, sự duy trì này sẽ biến thành pháo hoa, nổ tung và phá sập tất cả.
Đại gia bị thương lấy tư thế thoải mái nằm trên sô pha, ngước lên nhìn trần nhà, khóe mắt liếc sang thiếu gia tuấn tú nấu nướng trong bếp.
Thiếu gia trong phòng bếp mặt không biến sắc, tay chân bận rộn, toàn bộ tâm tình đặt cả vào vị đại gia nằm trên sô pha nọ.

Lăng Hà chợt ngừng tay, “Quên mất, hải sản là thức ăn gây dị ứng, anh không nên ăn.”
Nghiêm Tiểu Đao tiếp lời, “Không sao, da thô thịt dày chẳng sợ, ăn đi!”
Khóe miệng Lăng Hà cong lên mừng rỡ, “Anh ăn được đồ sống không? Có mấy món phải ăn sống đấy.”
“Cậu thấy tôi đây như này có gì không ăn được?” Nghiêm Tiểu Đao gác cẳng chân bị quấn thành bánh tét lên lưng ghế, phóng khoáng đáp, “Trước kia ăn thế nào thì bây giờ ăn thế ấy.”
Lăng Hà vừa nấu nướng vừa liếc nhìn, không kịp trở tay trước tư thế hào sảng Nghiêm tổng bày ra.

Ánh mắt y bị đóng đinh, chăm chú nhìn da thịt hé lộ bên hông và đùi trong căng chặt sau lớp quần ngủ của Tiểu Đao… Đúng là báu vật mà.
Mãi tới lúc dưới tay vang lên tiếng nổ “lép bép”, Lăng Hà mới phát hiện bạch tuộc baby đã bị nướng cháy, món ăn đơn giản như thế mà cũng thất bại?
Y lặng thinh đổ hết bạch tuộc trên vỉ nướng vào thùng rác, phết gia vị nướng lại vài xiên, buột mồm phỉ nhổ một câu khiến Nghiêm Tiểu Đao mù tịt, “Hỏng hết rồi, hại nước hại dân!”
Ai hại nước hại dân?
Nghiêm Tiểu Đao nghe không hiểu, không ngừng ấn điều khiển lướt kênh truyền hình, lại chợt nhận ra TV nhà ngài Lăng không lắp truyền hình kỹ thuật số nên chỉ bật được bốn kênh? Thế này sống kiểu gì?
Nghiêm tổng ném điều khiển, đành phải an vị thỏa thích ngắm nghía ngài Lăng xinh đẹp.
Quả thật hắn không xuống tay được, đối với Lăng Hà, suốt đời hắn cũng không thể đành lòng.

Một người đẹp đẽ như vậy, ai có thể xuống tay? Những vết sẹo hình lỗ kim đáng sợ trên đùi Lăng Hà kia, loại người nào ác độc tàn bạo như thế?…
Cuối cùng, hai người khôi phục hình thức giao tiếp câu được câu mất, rất ăn ý cả đêm không cãi vã, không thể bỏ qua công lao của bữa hải sản này, giờ thì Nghiêm Tiểu Đao đã sâu sắc lĩnh hội đạo lý rất dễ hiểu “Ăn rồi thì đuối lý”.
Nghiêm tổng lần lượt nếm thử món đầu tiên là hàu sống rưới nước chanh chua cay, món thứ hai là súp hải sản thập cẩm, món thứ ba là bạch tuộc baby nướng than hoa chấm nước sốt đậu xanh hương thảo và bánh khoai lang tím.

Hắn dùng nĩa xiên bạch tuộc, ăn đến thơm lừng bốn phía, thật lòng khen ngợi, “Ngon quá, cậu giỏi thật đấy Lăng Hà!”
Nghiêm Tiểu Đao là kiểu người bao dung và dễ mềm lòng, giao dịch bất thành nhưng tình nghĩa còn đó, không mua bán được thì cũng không đến nỗi trở mặt thành thù.

Hắn thở dài, “Cậu khéo tay thế này, tán gái thuận lợi chứ? Tán ai đảm bảo người ấy đổ.”
Lăng Hà xiên đồ ăn trên đĩa, lối ăn hào sảng trước sau như một, ăn bạch tuộc đến miệng đầy dầu mỡ, “Tôi chưa tán tỉnh ai bao giờ.”
Nghiêm Tiểu Đao là người tinh ý, có chậm chạp cách mấy cũng nhận ra được sự quan tâm săn sóc của Lăng Hà.

Chí có điều, ăn hàu sống, súp hải sản, bạch tuộc nướng rồi thì hắn không cần chiếc “chân giò kho tàu” của mình nữa hay sao? Có một số việc căn bản không phải là tha thứ hay không tha thứ, hắn cũng chưa từng oán hận Lăng Hà, không hận, cũng không có ý định trả thù, chỉ là con đường phía trước đã bị bịt kín, không còn hi vọng kiên trì bước tiếp.
Vui vẻ một lần thực ra rất dễ, hắn có thể bất chấp mà đồng ý lên giường với Lăng Hà, hưởng thụ chút sung sướng mong manh ngắn ngủi để thỏa mãn cảm xúc nhất thời và khát khao tình ái của cả hai người, hai thằng đàn ông đâu có mang thai, chơi một chút có gì phải sợ?
Nhưng sau đó thì sao?
Bản án cũ năm xưa và những bóng đen lảng vảng lại phủ xuống đầu, giống một tấm lưới tàn ác trói chặt hai người, gió tanh mưa máu và đau thấu tâm can một lần nữa không thể tránh né, thân bất do kỷ, đến lúc đó ai sẽ là người chém ai?
Đêm ấy, Nghiêm Tiểu Đao theo thường lệ ngủ đến nửa đêm, đúng như hắn trông đợi, cánh cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi khép lại.
Tấm rèm nhạt màu đón ánh trăng rót xuống đầy sàn, bóng đen thoăn thoắt lẻn vào chỉ dè dặt đứng trước giường hắn khoảng nửa phút, rồi không nói tiếng nào, không chào hỏi, không biết xấu hổ leo lên giường, nằm bên cạnh hắn.
Lăng Hà nghiêng người khép tay lại, vô cùng chậm rãi hưởng thụ động tác ôm hắn vào lòng, cuối cùng đã thỏa nguyện.
Nghiêm Tiểu Đao phát hiện, cái người tên Lăng Hà này chính là như vậy đấy, trước kia sống trong nhà hắn ở Lâm Loan thì vờ vịt thanh cao lạnh lùng, ngón tay út cũng chẳng thèm chạm vào hắn! Bây giờ ngài Lăng được về nhà mình thì quan điểm lộ rõ qua đủ chiêu trò, đủ tư thế, da mặt cực kỳ dày!
Nghiêm Tiểu Đao dùng chất giọng rất đàn ông, hầm hừ nơi chân mày người nọ, “Có chuyện gì thì nói, không có thì đi ra, còn định cho ai ngủ không?”
Lăng Hà đáp lễ, “Biết anh không ngủ mà, đêm qua anh cũng tỉnh đấy thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao quay lại, nhìn thẳng vào người nọ, “Cậu biết đêm qua tôi thức?”
Lăng Hà liếc hắn, “Làm gì có ai ngủ say mà còn nín thở? Không chết ngạt hả anh?”
Hai người quá gần, hai cơ thể gần như áp vào nhau, qua một lớp chăn và áo quần vẫn cảm nhận được hơi ấm và da thịt cứng cáp của nhau.


Nhưng khoảng cách còn sót lại giữa hai người lại chính là ngọn núi mênh mông bát ngát không gì vượt qua nổi.
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao thoáng chua xót, “Lăng Hà, có thể nói thật với tôi được không? Cho tôi biết vì sao.”
Lăng Hà trả lời bằng tám chữ, “Thù sâu như biển, không đội trời chung.”
Tiền căn hậu quả, Lăng Hà cố mấy cũng không thể nói ra, trong lòng bồi hồi thật lâu, đầu lưỡi cắn ra máu vẫn không nói được.
Chút đau đớn trên đầu lưỡi đủ để khuếch tán mùi vị máu tanh, vô số ác quỷ khoác trên người ảo ảnh dữ tợn, nhào đến cắn xé từng mạch máu trong mắt y, tát vào mặt y, dùng những con dao sắc nhọn mổ xẻ trái tim y, giày xéo đạp y xuống vũng bùn rồi phá lên cười cợt… Từ nhỏ y đã quen chứng kiến sự ác độc, quen nếm trải thảm kịch thế gian, cho nên mới học được cách lấy ác chế ác, lấy độc trị độc, thói đời này, ai mềm lòng thì người đó thua.
Người có thể khiến y mềm lòng, chỉ có một mình Tiểu Đao trong lòng y đây mà thôi.
Lăng Hà vội nhắm mắt lại, mạch máu trong đôi mắt bị kéo xé tới đau rát, nhắm mắt lại để tạm xua đi những bóng dáng khiến y ghê tởm buồn nôn.

Y biết nói gì với Tiểu Đao đây? Nói rằng, thân thế vận mệnh của Lăng Hà tôi còn đáng thương và bi thảm gấp mười, gấp trăm lần thân thế vận mệnh của Nghiêm Tiểu Đao anh hay sao? Nói rằng thù này không báo thề không làm người, tôi không còn mặt mũi nào yên ổn sống trên đời, đêm đêm không thể chợp mắt, trằn trọc trăn trở không thể ngủ yên, tương lai cũng chẳng thể an tâm an lòng kề bên anh mà ngủ hay sao… Lời thổ lộ đó có ý nghĩa gì không? Y là kiểu người thích kể khổ để người khác thương hại, hay cam lòng dùng thủ đoạn hèn mọn, bộc bạch hết những bi thảm đáng thương của mình, mong chờ Tiểu Đao bố thí chút tình cảm hay sao?
Cục diện bế tắc lặng thinh kéo dài khoảng mười phút, Lăng Hà dịu dàng ôm lấy hắn, “Tiểu Đao này, đợi anh lành lặn, tôi đưa anh đi vài nơi giải sầu, tiện thể để anh hiểu rõ hơn sự thật ngày xưa.”
“Được.” Nghiêm Tiểu Đao lập tức tán thành.

Hắn hiểu rất rõ, việc gì đến sẽ phải đến, vì vậy không ngập ngừng lảng tránh.

Hắn cũng rất tò mò muốn biết năm mươi vạn khi xưa Thích gia giang hồ hiệp nghĩa dùng để cứu vớt vận mệnh của mẹ con hắn, cùng với gia tài đổ về như nước sau đó của Thích gia, rốt cuộc từ đâu mà đến.
Lần này Lăng Hà không chà đạp mũi hắn, ánh mắt giao hòa sâu như lốc xoáy, “Anh từng nói, nếu có thể chữa khỏi chân cho anh, để anh lành lặn như xưa thì anh sẽ ở bên tôi, anh có giữ lời không?”
Hai hàng lông mày đen nhánh đang nhíu chặt của Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ phải giãn ra, “Cậu đó… Haizzz!”
Một tiếng thở dài, chất chứa trọn đời khúc mắc, bất đắc dĩ, thương tiếc và mềm lòng của hắn đối với Lăng Hà.
Thân thể xương cốt Nghiêm tổng rắn chắc cường tráng, khôi phục rất nhanh, dù sao thì hắn bị thương cũng như ăn cơm bữa.

Người khác bị thương đến gân cốt cần một trăm ngày để phục hồi, hắn chỉ cần ba tuần lễ đã có thể nhảy lò cò hò reo với đám người trong nhà.
Tính hình hắn cởi mở, tự có khí phách hào sảng của người xuất thân giang hồ, trùng hợp lại đúng chóc khẩu vị mặn mòi của đám người bên cạnh Lăng tổng, Nghiêm tổng nhà ta bình sinh bước đến nơi nào cũng đều được nam nữ già trẻ nơi đó quý mến yêu thích.
Có vài ngày trong khoảng thời gian đó, gia chủ họ Lăng không ở nhà, theo lời Mao Trí Tú thì Lăng tổng nhà cô tạm thời đặt vé máy bay, một mình đơn độc không cho ai theo, đi một chuyến đến tỉnh S ở biên giới Tây Bắc, chẳng biết lại kín đáo làm chuyện gì, lúc trở về, vẻ mặt cũng tối tăm trầm trọng.
Lăng tổng đích thân đến hiệu sách chọn lựa, khiêng về một đống tạp chí binh thư sách sử mà Nghiêm tổng yêu thích, để một tấc vuông quanh giường cũng có thể giúp hắn tinh thông kiến thức, thấu hiểu thiên hạ.

Lăng Hà tươi cười châm chọc, “Ngài Nghiêm nhà ta đúng là có nhã hứng, đã vậy còn hùng tâm tráng chí, gần đến tuổi lấy vợ rồi mà vẫn chưa tu thân tề gia, còn phải chờ trị quốc bình thiên hạ.”
Không đợi Nghiêm tổng tập trung hỏa lực nã pháo, Mao tiên cô thò đầu ra từ sau khung cửa, phấn khởi nói, “Thế sếp gả cho người ta đi, sếp gả cho ảnh thì ảnh có cả gia cả nghiệp luôn đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao chẳng hề nể mặt cười như nắc nẻ, cười đến buốt xương sườn, hào hứng thưởng thức bộ dạng khốn quẫn nghẹn lời lóng ngóng không phục của ngài Lăng.
Nghiêm Tiểu Đao tựa trên giường lật cuốn sách “Trên dưới năm ngàn năm”, một lát sau quay sang nói với Lăng Hà, “Cho mượn điện thoại dùng với, tôi gọi về cho mẹ, hai tuần chưa về đưa mẹ đi nghe giảng đạo, không gạt được, tôi phải nói với mẹ là tôi ra nước ngoài công tác mấy tháng.”
Lăng Hà đứng giữa căn phòng, ngập ngừng đắn đo, không phải đắn đo việc có cho mượn điện thoại hay không, thật sau lau mới nói, “Đừng nói với mẹ anh là tôi làm gì nhé, đừng nói là tôi chém chân anh, tôi không muốn bà thương tâm khổ sở.”
“Tôi không nói đâu.” Tất nhiên Nghiêm Tiểu Đao sẽ không ngu xuẩn đến mức khai thật, hắn cũng đâu muốn làm mẹ hắn đau lòng.
“Tiểu Đao, chuyện này tôi không có lỗi với anh, tôi chỉ rất áy náy với mẹ anh, làm bị thương con trai yêu của bà.

Nếu biết được, chắc chắn bà sẽ không chịu nổi, chắc chắn sẽ rất đau lòng và rất hận tôi.” Lăng Hà ném điện thoại cho Tiểu Đao, che đậy những cảm xúc phức tạp khó chịu, rời khỏi phòng.
Lăng tổng dặn dò Mao tiên cô, “Mọi người chuẩn bị đi, vết thương ở chân ngài Nghiêm sắp lành rồi, ngày mai chúng ta khởi hành.”



Bình luận

Truyện đang đọc