NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Nghiêm Tiểu Đao nói ra nửa câu van nài nọ, mặt mũi và tự ái đàn ông gần như sụp đổ, nhưng ngay cả ngóc cổ lên cắn Lăng Hà cũng chẳng còn sức, hắn đành phải dùng ánh mắt phẫn nộ bừng bừng cắt xẻo khuôn mặt Lăng Hà.
Ngài Lăng da tay không dày, nhưng da mặt lúc nào cũng dày nhất.

Lăng Hà sợ hắn trợn bay con mắt, bèn trơ trẽn hất ngược ánh mắt hắn trở về.
Lăng Hà ép được Nghiêm Tiểu Đao cúi đầu nhượng bộ, không kìm nén nổi sự khoái trá trẻ con vì trả được thù, miệng cong lên cười, đặt chân Nghiêm Tiểu Đao xuống, tất nhiên không có ý định cưỡng bức người ta ngay giữa phòng khách nhà mình.
Lăng Hà vừa ngoái lại, đám mèo cún đầy bất hảo phía sau lập tức đồng thanh “Ôi” một tiếng, chẳng biết là thở phào nhẹ nhõm hay rên rỉ thất vọng.

Vừa nãy cờ quạt chiêng trống không chịu nhổ rễ, lúc này không cần tiểu đội trưởng Mao hô khẩu lệnh, tất cả đồng loạt quay đầu, nhanh như chớp biến mất tại cửa chính cửa sau thông ra các hành lang, cũng không quay đầu lại, bỏ mặc thế trận hỗn loạn rối ren cho gia chủ tự đi mà dọn dẹp…
Lăng Hà tuấn tú vô cùng, đáy mắt sóng sánh, khẽ nói, “Tiểu Đao, tôi bế anh lên nhà nhé.”
Đám người xung quanh vừa tản đi, Nghiêm Tiểu Đao lập tức lấy lại khí thế võ mồm hùng tráng, đại lão gia đây mà không dạy dỗ được vợ tương lai à? Không ngờ hôm nay mất thể diện trước bao nhiêu người như thế, bẽ mặt quá, Nghiêm Tiểu Đao hạ giọng, “Ngài Lăng ạ, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
Lăng Hà bế ngang hắn lên tầng, cười nhạt, “Chưa xong thì anh làm gì được tôi?”
Nghiêm Tiểu Đao đã không còn khập khiễng, dần lấy lại sức lực, nhiệt huyết cuồn cuộn trong người bỗng chốc trở về.
Một bàn tay hắn nhanh chóng bắt lấy tay vịn cầu thang, ý đồ lật người tái chiến!
Lăng Hà không nhượng bộ, buông tay quẳng hắn xuống, một chân Nghiêm Tiểu Đao đạp xuống cầu thang, không trụ vững.

Tác phong chiến đấu của Lăng Hà vừa uyển chuyển vừa mạnh bạo, ngang ngược tung một chưởng, mang theo kình lực tất chiến tất thắng, từng bước áp sát từ cầu thang tới cửa phòng ngủ tầng hai, dồn Nghiêm Tiểu Đao vào phòng.
Có lẽ rất nhiều năm sau này, hai người cũng sẽ thường xuyên rơi vào tình thế tranh cãi vật lộn như vậy, thẳng đường đánh vào phòng ngủ.
Thứ thuốc tê quỷ quái gì đây… Nghiêm Tiểu Đao ngã ngửa xuống chính giữa chiếc giường lớn mềm mại, nộ khí xung thiên trừng mắt nhìn kẻ khốn kiếp lại vừa nhào tới.

Trước mắt hắn mịt mù như sương khói dày đặc, là sóng nhiệt và hơi nước bốc lên sau khi hai người giao tranh, dường như trần nhà cũng thấm ướt một mảng, mờ mờ hư ảo.
Không vận sức thì chẳng sao, hễ xắn tay áo định phân rõ phải trái bằng vũ lực là não và cơ của hắn lập tức thiếu ô-xy, xương cốt cả người mềm oặt không làm đuợc gì, nửa thân trên và nửa thân dưới gần như không tìm thấy nhau.

Dùng vũ lực chắc chắn không được rồi, giảng đạo lý thì hắn không thạo, mồm miệng vụng về, chuyện duy nhất có thể làm trong cơn thịnh nộ là phun máu đầy mặt người kia!
Lăng Hà ngồi xếp bằng bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, để trái tim loạn nhịp dần bình tĩnh lại, cưỡng ép đè nén ý nghĩ nhộn nhạo đang rục rịch trong lòng, chần chờ do dự không phù hợp với tác phong tùy hứng trước sau như một của y.
“Tiểu Đao, chúng ta ở bên nhau nhé.”
“Tiểu Đao, chúng ta làm nhé.”
Lăng Hà nói rất bình tĩnh, nhưng không phải để thương lượng với người kia, mà là cuối cùng y đã có kết luận cho cảm xúc mấy ngày nay của mình, chuẩn bị gánh vác trách nhiệm này.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói, “Lăng Hà, cậu leo xuống trước đã! Cho tôi uống miếng nước rồi hai ta nói chuyện.”
Lăng Hà nhanh trí hôn môi Tiểu Đao, gửi vào chút nước miếng, hôn tới khi người ta hết giận thì thôi.

Sau đó y lại dùng cơ thể dong dỏng đè lên Tiểu Đao, cẩn trọng đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước xuống những nơi y si mê nhất, ví dụ chóp mũi và xương quai xanh.
Xưa nay y vẫn tôn sùng tình yêu hoàn mỹ và sự hòa hợp tâm hồn đáng ngưỡng mộ mà người bình thường không thể vươn tới của Plato*.

Nhục dục tục tĩu mụ mị tầm thường nhìn đâu chẳng thấy, có gì là hiếm hoi? Thế nhưng mỗi lần chạm vào Tiểu Đao, làn da, thân thể nóng hổi và mạch máu phập phồng đều vô cùng sống động, run rẩy, rong ruổi giữa bờ môi y.

Cảm giác này đẹp không sao tả xiết, kỳ diệu tới vô cùng, sự thỏa mãn này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Chẳng mấy chốc, chuồn chuồn lướt nước biến thành những nụ hôn nồng nàn rơi xuống như mắc cửi, dịu dàng lướt khẽ biến thành sâu thẳm say mê, từng bước chìm đắm.

Trước mặt cái người tên gọi Nghiêm Tiểu Đao này, y không thể chịu nổi kích thích đó, đứng trước Nghiêm Tiểu Đao, thứ cao ngạo lạnh lùng một mình độc đạo của y chỉ là lớp ngụy trang mắc cười mỏng như tờ giấy, xé rách nó, bản chất y cũng chỉ là một kẻ tầm thường đầy dâm tục.

(*Tình yêu kiểu Plato là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.

Thuật ngữ này được đặt theo tên của Platon (427-347 trước công nguyên), một triết gia duy tâm lừng danh thời cổ đại Hy Lạp.)
“Tiểu Đao, tôi muốn anh, chúng ta làm nhé.”
Lăng Hà thầm thì, trước khi đầu óc chìm trong lửa nóng từ những nụ hôn sâu không thể kìm chế, lửa nóng tiêu tan, chỉ còn nồng nàn trong ánh mắt long lanh rót xuống.

Tình huống này, y đã ngồi trong toilet giữa đêm khuya thanh vắng, tự tưởng tượng ra vô số lần rồi.

Nghiêm Tiểu Đao thật sự không ngờ hôm nay tai bay vạ gió, bị thằng nhỏ này chủ động cưỡi lên đè xuống giường, rơi vào tình cảnh vong quốc nhục nhã.

Đại Thanh đã mất, các vùng đất thuê mướn ở Lâm Loan năm đó cũng đã trở về, nhưng hôm nay hắn lại nếm trải cảm giác uất nghẹn và cam chịu như bị người ta đánh chiếm thành trì cướp bóc đất đai.

Có lẽ hôm nay Lăng Hà nuôi ý định trả thù, chặt đứt đường lùi của hắn, hắn không hoài nghi tình cảm chân thành Lăng Hà dành cho hắn, nhưng có những quan niệm cố hữu bảo thủ, sáo rỗng mốc meo mà ai ai cũng biết đã trở thành thâm căn cố đế trong đầu hắn, khiến hắn không thể lập tức đón nhận chuyện sắp xảy ra, mặc dù người đang ở trước mặt hắn là Lăng Hà.
Nếu cẩn thận suy ngẫm, sự bảo thủ cố hữu này lại hết sức nực cười, bởi vì người đang nằm trên hắn là ngài Lăng, là một người đàn ông mạnh mẽ khỏe khoắn, khí thế bừng bừng giống như hắn, chẳng có chút yếu đuối mỏng manh nào.
Dưới tình thế không còn sức phản kháng, Nghiêm Tiểu Đao nhìn quần áo của mình chia năm xẻ bảy, da thịt phơi bày làm không khí trong phòng nóng như bốc lửa, thế lửa lan tràn không thể cứu vãn…
Hắn còn chưa kịp bác bỏ hành vi trâng tráo đục nước béo cò này thì đã bị Lăng Hà chặn trước, “Quần áo của tôi, của tôi hết, không cho anh mặc, anh giỏi thì lấy đồ của mình mà mặc!”
Nghiêm Tiểu Đao không hất ngã được y, đành phải ra điều kiện, “Không được, có làm thì cũng phải là tôi làm.”
Một đôi mắt phượng xanh biếc của Lăng Hà rực cháy, “Anh được lựa chọn sao?”
Nghiêm Tiểu Đao nổi giận, “Lăng Hà, cậu dám!”
Lăng Hà dứt khoát đáp trả, “Tôi dám đấy, tôi sẽ không bao giờ thả anh đi.”
Phòng tuyến cuối cùng trên người Nghiêm Tiểu Đao bị kéo tuột khỏi hông, gỡ bỏ khỏi mắt cá chân, bị vất xuống dưới giường.

Lớp vải áo quần của Lăng Hà chẳng hề kiêng nể cọ xát làn da hắn, thản nhiên khơi gợi xúc cảm đầy xấu hổ trong hắn.

Đây đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy mà, ngày xưa Nghiêm Tiểu Đao qua đêm cùng các hồng nhan tri kỷ đã luôn bị phàn nàn rằng: Ngài Nghiêm sao lên giường vẫn không cởi quần áo vậy?
Nghiêm Tiểu Đao bỗng chợt thở dài, vẻ hung tợn dọa người ban nãy biến thành hư không, tính tình nguyên bản lộ ra, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Hà, làm điều này có khiến cậu bớt buồn, yên tâm, vui vẻ lên không?”
Lăng Hà thoáng sửng sốt, khối băng tăm tối dưới chân bỗng nhiên được bao bọc bởi dòng nước ấm áp, y khẽ run lên vì cảm động trước tấm chân tình này, nhưng tên đã trên dây, không thu hồi được.
Lăng Hà hôn lên chóp mũi Tiểu Đao, sâu sắc tự kiểm điểm, “Tôi là rắn độc.”

Nghiêm Tiểu Đao ngửa về phía sau, tự hắn cũng cảm thấy băn khoăn vì hành động khẩu thị tâm phi của chính mình.

Chẳng lẽ hắn không mong muốn điều này sao? Là ai sớm sớm chiều chiều, đêm khuya tĩnh lặng không ngừng phác họa thân thể trẻ trung xinh đẹp của ngài Lăng, ao ước một ngày được ôm người ta vào lòng? Là ai tha thiết yêu thương từ thuở ban đầu, kìm lòng không đặng nửa đêm chạy tới cưỡng hôn, chạm phải vảy ngược của người ta?
Hắn vẫn luôn tình nguyện, chỉ là vị trí trên dưới công thủ ngày hôm nay nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến lòng tự tôn đang lung lay bởi hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu của hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Lăng Hà đang dần dần bóc hết vảy ngược của hắn, cho tới khi hắn hiện nguyên hình…
Lăng Hà lại sà xuống đôi môi Nghiêm Tiểu Đao, rơi vào nụ hôn sâu nồng nàn không ngừng nghỉ.

Mùi máu nhàn nhạt len lỏi trong hơi thở và nước miếng của hai người.

Lăng Hà không thèm để ý, đầu lưỡi trơn mịn liếm láp, cố ý cọ xát phần da thịt bị răng nanh cắn rách thật lâu, để hương vị của Tiểu Đao ngập tràn trong khoang miệng, để xúc cảm mê say chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của hai người.
Sự phụ dạy quá tốt, bây giờ đồ đệ đã có thể xuất sư tự lập môn phái.

Trước đây không có đối tượng luyện tập, bây giờ rốt cuộc đã có rồi, ngài Lăng mang trong mình tính năng động chủ quan và sức hành động khách quan gấp đôi người khác, tố chất thông minh có gì không học được? Lăng Hà ghì lấy ót Tiểu Đao, siết chặt con người hoàn mỹ này vào lòng, hút cạn ô-xy, ép buộc người này mở mắt hổn hển… Lăng Hà điên cuồng mút lấy môi trên của Tiểu Đao, để môi dưới của mình nằm trong miệng người ta, nụ hôn sâu giống như một trận chiến gay gắt, giương cung bạt kiếm, khuỷu tay và đầu gối kìm hãm lẫn nhau, khiến cho các khớp xương của cả hai âm thầm trắng bệch…
Khóe mắt Lăng Hà bất ngờ chuyển đỏ, ý đồ lật Nghiêm Tiểu Đao lại, để hắn úp mặt xuống.
Nghiêm Tiểu Đao trừng y, “Cậu giỏi thì nhìn tôi mà làm, đừng có trốn.”
Lăng Hà cũng không định trốn.
Hai người lại đối diện với nhau, bốn mắt giằng co, ánh mắt lưu luyến giao hòa.

Lăng Hà gấp cẳng chân rắn chắc của Nghiêm Tiểu Đao lên trước ngực.

Thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ cần trông thấy người đàn ông cường tráng khêu gợi này bị đè bên dưới, được ngắm nghía khuôn mặt khôi ngô khẽ nhíu lại vì không thể động đậy, chỉ riêng hình ảnh này cũng là cao lương mỹ vị, đủ để thỏa mãn khát khao dục vọng của con quái vật trong lòng y.
Hai người cùng lặng im không lên tiếng, chỉ ngẫu nhiên phát ra vài nhịp thở hổn hển mà kín đáo, đại diện cho bao nồng nàn quyến luyến lúc này.
Nghiêm Tiểu Đao không muốn để Lăng Hà nghe thấy dù chỉ một tiếng thở dốc, ánh mắt kiên định cố thủ điểm mấu chốt của mình, khăng khăng nén chặt mọi xúc cảm dưới da mặt, quyết không lên tiếng.
Điểm mấu chốt của Lăng Hà còn lạ lùng hơn.

Y cố tình dời mắt, từ chối nhìn thẳng vào bộ phận đã bị y kích thích tới ngẩng đầu của Tiểu Đao, lãnh đạm vờ như không thấy trạng thái bừng bừng nhiệt huyết của thân thể đàn ông khi hưng phấn, ngược lại chỉ si mê đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao.

Lăng Hà tự cởi quần, cầm ra một ống chất lỏng trong suốt như thạch, ban nãy A Triết lặng lẽ ném cho hai người trong phòng khách, chẳng biết là hiệu gì… Y lại thành kính hôn lên môi Tiểu Đao, nhắm chuẩn thân thể, thình lình thúc vào, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.
Quá tuyệt vời.
Là Tiểu Đao đó…
Xúc cảm nóng rực và căng chặt khiến người ta ngạt thở, Lăng Hà nhất thời không biết mình đang ở đâu, gần nửa cuộc đời y chưa bao giờ nếm trải mùi vị giao hòa thể xác khiến y run rẩy như vậy.

Lần đầu tiên thúc vào đã sắp chịu không nổi, y nằm trên người Nghiêm Tiểu Đao, lún sâu trong vòng xoáy, rong chơi trên sóng gợn thật lâu, không muốn nhúc nhích, chỉ muốn mãi mãi ôm chặt như thế này, quyết không rời xa…
Dẫu có là đàn ông mạnh mẽ bụi bặm, lần đầu bị xâm phạm tất nhiên cũng phải đau, tại khoảnh khắc ấy, trước mắt Nghiêm Tiểu Đao chỉ còn sao trời nhảy nhót, cơn đau xé toạc không thua gì lúc bị cắt gân chân máu tuôn như suối, chỉ khác ở chỗ hung khí cứng rắn lần này đâm vào nơi hiểm yếu nhất của hắn.

Đau đớn kẹt trong cuống họng lại bị hắn cưỡng ép nuốt trở về.

Dù thế nào, hắn cũng không muốn bộc lộ nửa phần yếu thế trước mặt Lăng Hà, chỉ âm thầm chửi rủa chất lượng màn dạo đầu của người này quá kém, ai dạy cho thế không biết!
Lăng Hà rất nghiêm túc, nhiệt tình và khẩn thiết.

Nghiêm Tiểu Đao liên tục bị khuấy đảo trong bụng, đau đớn càng lúc càng dâng cao, hết lần này tới lần khác, tiếng thở dốc cũng bị thúc lên cổ họng, dường như hắn đang bị ép phải lên tiếng.
Nghiêm Tiểu Đao cắn chặt răng giữa đau đớn hỗn loạn, chăm chú dõi theo từng động tác của Lăng Hà.
Nếu không hất ngã được người ta, thỉnh thoảng chịu thiệt một lần cũng được, tuy nhiên không được đánh mất khí thế hảo hán.
Nhưng Lăng Hà lại không ngừng rũ mắt hôn môi hắn, giọt mồ hôi trên chóp mũi hai người trùng hợp hòa tan vào nhau, xúc cảm thân mật và cảm giác đau đớn rất khác biệt xen lẫn đan cài, trải nghiệm này tương đối giày vò…
Ban đầu Nghiêm Tiểu Đao quyết không lên tiếng, chẳng biết từ lúc nào lại phá giới, “Cậu, chậm chút.”
Câu này nói ra không đến nỗi quá mất mặt, Lăng Hà hiểu rất nhanh, tạm dừng để cầm lấy ống gel nọ.

Lần này chất gel trong suốt mát lạnh quẹt đầy tay, Lăng Hà bình tĩnh đưa lên mũi ngửi thử, xác nhận hương thơm này không tồi.
Ngón tay mát rượi tiến vào, rốt cuộc Nghiêm Tiểu Đao cũng không giữ nổi bình tĩnh, khoái cảm như tơ nhện uốn lượn dâng lên theo đầu ngón tay, sự khăng khít đầy lạ lẫm khiến hắn vô cùng hồi hộp, vừa nóng vừa trơn.

Thân thể hai người lại nhanh chóng giao hòa, mặt đối mặt, chóp mũi bờ môi cọ cọ lẫn nhau, ý thức kháng cự chìm trong ngơ ngẩn, chỉ muốn giữ thật chặt thứ khăng khít này.
Vừa nãy giao đấu, tay trái Lăng Hà bị thương, giờ đỏ ửng một mảng, nhưng y hoàn toàn không để ý.

Thằng nhỏ suýt chết chìm lúc này đã bơi vào bờ, rũ bỏ ngây ngô và dè dặt, ánh mắt trong veo, nhanh chóng rơi vào chiến dịch công thành đoạt đất, hỏa lực tập trung hết tại cái nơi tuyệt diệu vô cùng nọ.

Chẳng cần mơ màng băn khoăn, chẳng cần do dự nữa, cứ ép hổ lột da, chẳng quan tâm sáng mai lấy lại sức lực, Đao gia sẽ chém năm xẻ bảy mình, Lăng Hà lại bắt đầu thúc lên, thở dài một tiếng đầy hưởng thụ… Tiểu Đao là của y rồi.
Nghiêm Tiểu Đao bị đẩy về phía đầu giường theo từng nhịp chuyển động, cuối cùng đỉnh đầu bị chặn bởi ván giường cứng rắn, không tiến lên được nữa.

Mỗi lần bị thúc thật sâu, đôi mắt hắn lại dấy lên gợn sóng nhỏ, theo số lần bị ra vào, sóng gợn đẩy thuyền lên, nước mắt sắp tràn mi, để Lăng Hà gần trong gang tấc được nhìn thấu tất cả dao động cảm xúc của hắn, từng phút từng giây, không sót lại chút nào.
Hình như Lăng Hà cố tình chọc ghẹo, rõ ràng bản thân đã mê đắm không cầm nổi lòng, lại vẫn dồn sức khuynh đảo thảo phạt, kiên quyết ép buộc người đàn ông hoàn mỹ cứng cỏi này rên lên.

Thân thể Nghiêm Tiểu Đao run rẩy, bắp đùi và tám múi cơ bụng cũng rung lên bần bật theo từng động tác xâm phạm.

Vì trạng thái căng thẳng của bắp thịt, đường nét cơ bụng và cơ ngực hắn càng thêm rõ ràng, vệt nước tùy ý uốn lượn theo gân xanh trên cổ, mồ hôi gột rửa phần da thịt đỏ hồng nhạy cảm trước ngực.
Giữa từng trận tiếp nhận mệt nhọc, hắn vừa định rút chân về, lại bị Lăng Hà ngang ngược đè lại, gác chân hắn lên vai.

Lăng Hà đắm đuối trong tư thế thân mật của hai người, mỗi lần thúc lên là một lần thở dài thỏa mãn, rong ruổi trong thân thể hắn thật lâu không muốn rời…
Quá trình thực tập dài đằng đẵng như giết người lấy máu cuối cùng cũng chấm dứt, coi như không quá gian nan.

Da thịt Nghiêm Tiểu Đao chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng kể, không tới mức bị thằng nhỏ này đục một lỗ thì nhất quyết không tha, chủ yếu chỉ là tổn thương danh dự.
“Đủ chưa?” Hắn khẽ nghiêng đầu, Lăng Hà gối lên sườn mặt hắn, hô hấp dồn dập chậm rãi phục hồi.
Nhưng Lăng Hà lại ngẩng đầu lên, Nghiêm Tiểu Đao chợt không dám nhìn thẳng, bởi khoảnh khắc đó đã khiến hắn kinh ngạc…
Khuôn mặt Lăng Hà đang bừng sáng.


Vừa nãy vùi đầu cày cấy, dây buộc tóc của người này chẳng biết tuột đi đâu, mái tóc dài buông xuống, ngọn tóc lướt qua mặt Nghiêm Tiểu Đao, ngứa vô cùng.
Nắng chiều ấm áp phủ kín gian phòng, khuôn mặt khuynh thành ẩn hiện sau rèm tóc, nửa khuôn mặt mềm mại kiều diễm sáng bóng sắc vàng, hào quang thẩm thấu sau làn da ướt đẫm mồ hôi.

Vài tia sáng tập trung lan tỏa giữa ấn đường và khóe mắt, đẹp không sao tả xiết.
Lăng Hà rũ mắt lướt nhìn, nhận ra bản thân mình không chú ý chăm sóc bạn tình, cảm thấy hơi xấu hổ.
Bộ phận nào đó bị ngó lơ vì mâu thuẫn và chướng ngại tâm lý của y, lúc này vẫn đang trong trạng trái nửa cứng nửa mềm, buồn thiu lẻ bóng, hiển nhiên vì không được chăm sóc vuốt ve.

Lăng Hà dùng bàn tay trơn trượt đầy gel nắm chặt lấy ngài Nghiêm, mừng rỡ vì cuối cùng đã nghe thấy tiếng người này thở dốc.

Ánh mắt y lướt qua trần nhà như phản xạ khuếch tán, ngón tay chụm thành hình cái gáo, hoàn trả tất cả kiến thức đã được học cho ngài Nghiêm.
Có lẽ tự bản thân y cũng không biết rằng tay y và tay Tiểu Đao khác nhau một trời một vực.

Vô số lần ảo tưởng cuối cùng đã thành hiện thực, cảm nhận này khiến Nghiêm Tiểu Đao vội vàng gục mặt vào hõm cổ y, hô hấp loạn nhịp.
“Tiểu Hà…” Đây là tiếng thở dài từ bỏ kháng cự.
Lăng Hà hỏi, “Thích vậy sao?”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ rên, “Bàn tay không tệ.”
Lăng Hà âm thầm đắc ý, “Không phải chỉ biết chơi đàn dương cầm, còn biết chăm sóc anh nữa đấy.”
Hai người vẫn kề sát với nhau, Lăng Hà dịu dàng hôn lên mặt Tiểu Đao, sau khi thỏa mãn, tâm trạng y cũng thay da đổi thịt, chỉ có điều lúc này lại càng thêm luyến tiếc tách rời.
Nụ hôn đã cho đi thì không thu về được, đã trói buộc và dính chặt toàn bộ tâm trí Lăng Hà.

Đối với một người quanh năm cô độc trong vũng bùn đen lạnh lẽo như y, nhiệt độ làn da của Nghiêm Tiểu Đao chính là ánh lửa bập bùng trên thảo nguyên băng giá, là ngọn hải đăng dẫn đường giữa biển sâu mờ mịt, biến y thành một con thiêu thân, chẳng sợ chết cháy, vẫn liều lĩnh lao vào ánh lửa.

Lăng Hà đặt những nụ hôn dọc theo vết sẹo cũ sau vai Tiểu Đao, giống như đứa trẻ ôm chặt món đồ chơi quý giá, dùng đôi môi lặng lẽ đếm những vết sẹo kia, đếm tới cánh tay, đếm tới ngực, lại đếm tới xương sườn… Nửa thân dưới giao hòa khiến không gian hoạt động của nửa thân trên trở nên chật hẹp, vị trí tiếp xúc đột nhiên phấn khích khó kìm lòng.
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc phát giác hung khí trong bụng hắn lại phình to.
Khuôn mặt Lăng Hà hiển hiện sắc tình kiều diễm, thì thầm dỗ dành hắn, “Tiểu Đao, thêm lần nữa nhé.”
“Cậu… cậu đúng là… Lần này không được… Cậu xuống ngay!” Nghiêm Tiểu Đao tức muốn xỉu, hắn đánh giá quá thấp người này rồi, chẳng ngờ ngài Lăng không chỉ có thể lực tuyệt hảo, mà trong từ điển còn chẳng có định nghĩa “dè dặt” hay “chừng mực”.
Tính tình Lăng Hà luôn luôn một mình một kiểu, ngày xưa đã chẳng thèm ngó tới người ngoài, hôm nay lại dồn toàn bộ tình cảm chân thành nhất cho Nghiêm Tiểu Đao.

Trong quan niệm tình yêu hạn hẹp của ngài Lăng, đàn ông trong thiên hạ chỉ chia thành hai loại: Loại thứ nhất là Tiểu Đao… Loại thứ hai không phải là Tiểu Đao thì cút.
Nghiêm Tiểu Đao cố gắng chống đỡ vật to lớn trong thân thể, cơn đau vừa tiêu tan lại ùa về, bao trùm cảm quan tri giác toàn thân hắn… Thằng nhỏ này hàng ngày ăn nhiều thịt bò thịt cừu quá, thừa dinh dưỡng rồi.
Thực ra việc ân ái đòi thể lực tiêu hao rất lớn, động tác dồn dập và kịch liệt khiến thuốc tê càng ngấm sâu vào máu thịt hắn, nuốt chửng cơ thể hắn.

Thân thể Nghiêm Tiểu Đao mềm nhũn, mặc cho Lăng Hà chiếm núi làm vua, động tình vuốt ve eo mông và hai bắp đùi hắn.
Hai con ngươi của Lăng Hà càng thêm sâu thẳm, biến thành sắc lục thẫm cám dỗ vô cùng.

Bờ vai rộng kề sát trên thân thể hắn, chẳng tốn chút sức lực khuấy đảo vào ra, chà xát trong thân thể Nghiêm Tiểu Đao để tận hưởng khoái cảm ướt át và kiều diễm hơn cả khi nãy…
Ánh mắt Lăng Hà đầy hỗn loạn, khao khát hôn lên vành tai Tiểu Đao, lập tức bị Nghiêm Tiểu Đao cắn chặt cổ họng!
Lăng Hà không né tránh, chú báo nhỏ bị hổ dữ cắn cổ họng, chẳng những không sợ chết mà còn mãnh liệt thẳng người lên.

Lần này ép được khóe mắt bờ môi Nghiêm Tiểu Đao lộ rõ vẻ khó nhịn, khiến hắn suýt thì thất thố.

Lăng Hà thỏa mãn ngửa về phía sau, rồi lại cúi đầu để mái tóc dài buông xuống khuôn mặt hắn…
Quả thật cảm giác lúc này không giống khi nãy, vì vậy nét mặt Nghiêm Tiểu Đao không khỏi lóe lên chút bối rối lạ lùng.
Hắn cho rằng Lăng Hà chỉ muốn đùa giỡn và phát tiết, nhưng hiển nhiên không phải như vậy.
Khoái cảm khó gọi tên bắt đầu nảy sinh từ đau đớn, hai thân thể liền kề kín kẽ đôi lúc như bắn ra tia lửa, dòng điện luồn lách vào cột sống của hắn, xuyên thẳng lên trung khu thần kinh của hắn, khóe mắt Nghiêm Tiểu Đao ngân ngấn nước, viền mắt đột nhiên đỏ bừng.

Chẳng biết lúc này có nên thầm oán ngài Lăng trí tuệ tuyệt đỉnh, vô sự tự thông, học một hiểu mười hay không, luyện tập thêm chút nữa là dư sức rũ bỏ non nớt ngây ngô, trở nên điêu luyện thành thục, tái chiến thêm vài hiệp là có thể đột phá cảnh giới, thăng cấp lên trùm!
Không một ai có thể mãi mãi duy trì đạo mạo nghiêm trang và lạnh lùng cao quý, trên chiếc giường này chỉ có hai người đàn ông đang bị lửa tình thiêu đốt mà thôi.
Bụng dưới Nghiêm Tiểu Đao thình lình run bắn như điện giật, Lăng Hà lập tức tập trung hỏa lực như vừa tìm được kho báu, ra sức tiến công chiếm đoạt trong tiếng thở dốc hỗn loạn.

Tại khoảnh khắc đó đã chẳng còn biết đây là tiếng hổn hển của ai, hàm răng bờ môi đã không thể chặn đứng âm thanh, hắn quay phắt đầu đi, không muốn để Lăng Hà trông thấy thành trì kiên cố của mình chỉ trong chốc lát đã rơi vào tay giặc.
Lăng Hà không chê cười hành vi bất đắc dĩ giao nộp vũ khí của hắn lúc này.

Lăng Hà còn mải đắm chìm trong khoái cảm vô biên vô tận, say mê truy đuổi bờ môi hắn, vô hạn triền miên.
Lăng Hà đặt một chiếc gối bên dưới Tiểu Đao, để hắn thoải mái dựa vào đầu giường, lại nhấc hai chân hắn đặt lên ngực.

Lăng Hà ngồi dậy, lúc này mới nhớ ra mình cũng nên cởi áo, công bằng thẳng thắn trần trụi.

Y giơ tay tuột áo ba lỗ khỏi đầu, để mái tóc dài buông xõa trên vai, phơi bày thân thể mê người, tươi cười nhìn Tiểu Đao.

Hình ảnh hiện lên trước đôi con ngươi đang dần hỗn loạn của Nghiêm Tiểu Đao chính là cơ thể tuyệt đẹp của người này cùng với vòng eo không ngừng lay động, đẹp không gì sánh bằng.

Dường như Lăng Hà cũng không biết mệt mỏi, thích thú chìm vào trong hắn…
Cơn đau chẳng biết từ lúc nào đã biến thành ngọt ngào đắm đuối, Nghiêm Tiểu Đao chỉ có thể dùng cách cắn chặt bả vai Lăng Hà để ngăn chặn những tiếng rên rỉ gần như loạn nhịp của mình.

Cánh tay hắn ôm chặt eo Lăng Hà.

Điểm nhạy cảm không ngừng bị giày vò khiến tim hắn đập thình thịch, khiến hắn chìm trong khoái cảm, càng lún sâu vào ham muốn quấn quýt và yêu hận đan cài với người trước mắt này, Lăng Hà lại khăng khăng phá hủy công lực của hắn, vạch trần sự dè dặt vờ vĩnh của hắn, đập nát lớp mặt nạ cứng cỏi của hắn, so với việc bị cắt gân chân, thời điểm này còn khiến hắn chìm sâu hơn vào sự hoảng loạn khó lường… Bốn chữ “Lăng Hà cậu dám” mang đầy giận dữ, từ lâu đã bị hắn nuốt sạch chẳng còn…
Hai người cùng chìm trong trạng thái gần như ngạt thở, nhưng đều không nỡ tách rời khỏi nhau.
Lăng Hà tiêu hao thể lực quá lớn, từ sợi tóc đến ngọn tóc đều ướt, cuộn mình trong lòng người yêu, quên hết tất cả, mãnh liệt trong từng nhịp ra vào, cuối cùng mới nhìn thấy Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn phát ra một tiếng “Ưm” từ cuống họng.
Nghiêm Tiểu Đao mất kiểm soát đầu tiên, tinh hoa dính dớp tuôn trào, không ngờ lại bắn trước…
Lăng Hà tràn trề mừng rỡ ôm lấy Tiểu Đao, một lát sau cũng hạ vũ khí, nằm trên ngực Tiểu Đao không muốn buông tay.

Cả buổi chiều bị ngài Lăng như rồng như cọp hành hạ.
Chập tối, gió biển se lạnh thổi bay tấm rèm cửa sổ, nắng chiều hồng nhạt lấp lánh sắc vàng nhảy nhót trên ô cửa, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác thuốc tê đã hết tác dụng, tay chân chậm rãi khôi phục sức sống.
Căn phòng mờ tối, hắn quay sang nhìn Lăng Hà đang ngủ bên cạnh.

Ngài Lăng ngủ cũng đẹp vô cùng, hơi thở còn nghe rất rõ.
Thằng nhỏ này quả là mệt thật, ngủ chẳng đề phòng gì hết, còn không quên vòng tay ôm hắn vào lòng, hô hấp đều đều không ngăn được nụ cười vui vẻ đọng trên khuôn mặt, ngủ say mà vẫn đắm đuối trong ký ức phòng the lần đầu tuyệt không tả xiết.

Trước đây Nghiêm Tiểu Đao chỉ thấy cái miệng người này cay nghiệt sắc sảo, vậy mà hôm nay cả đôi môi cũng ướt át hồng hồng, đẹp vô cùng tận.
Từ nay về sau, phun nọc độc ngậm ngùi lui xuống vị trí số hai trong danh sách sở trường miệng của tiểu mỹ nhân rắn rết này.

Rõ ràng sở trường số một của cái miệng này là hôn môi.
Đệm chăn, ga trải giường đều bị người này làm cho ẩm ướt, hai người nằm ngủ cũng vô thức cận kề, hấp thu hơi ấm.
Nghiêm Tiểu Đao lặng lẽ vén chăn lên nhìn.

Bộ phận đang say ngủ giữa hai chân ngài Lăng thoạt nhìn đơn thuần vô hại, nhưng vừa nãy biến thành hung khí, suýt thì lấy mạng hắn…
Hiện giờ Nghiêm Tiểu Đao đã có đủ sức nắm lấy cổ họng người này, bạt tai vài cái rồi đá xuống giường.
Hắn thở dài một tiếng, bàn tay giơ lên lại không thể làm đau người ta, đành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt của Lăng Hà.

Dấu răng bừa bãi hắn để lại trên vai y giờ đã sưng đỏ, như thể hắn vừa úp một chuỗi ống giác hơi cho người này.
Lúc này có miễn cưỡng nói mình không thích cũng chỉ là bao biện, chính bản thân hắn còn chẳng tin.
Một lần gặp Lăng Hà, hắn cả đời gục ngã.

Nghiêm Tiểu Đao nghỉ ngơi một lát, trở mình xuống giường, trần truồng đi vào toilet, mở vòi sen gột rửa dấu vết trên người.
Lúc tắm táp, lưng hắn đau rã rời, thuần túy do thuốc tê khiến hắn hết cách phản kháng, động tác ra ra vào vào của Lăng Hà quá mạnh bạo, chèn ép phần eo hắn, khiến hắn cảm nhận sâu sắc sự buồn thương của thứ gọi là năm tháng không chừa một ai.
Hắn lau khô người, loạng choạng đi ra, cái người xinh đẹp tuyệt trần trên giường đã tỉnh.

Lăng Hà khép hờ đôi mắt, lông mi đen nhánh hắt bóng xuống gương mặt như tranh vẽ, thỏa mãn nhìn hắn.
Cặp mông rắn chắc của Nghiêm Tiểu Đao tím bầm mấy chỗ, lực tay của người nào đó quá mạnh rồi.
Nghiêm Tiểu Đao không đếm xỉa tới ánh mắt nồng nàn của Lăng Hà.

Làm cũng làm rồi, ngượng nghịu quái gì nữa? Hắn lại leo lên giường, đợi Lăng Hà vươn tay định ôm hắn vào lòng thì lật mình chặn lại!
Thân thể hai người vẫn còn hơi lạnh, vừa tiếp xúc lại lập tức nóng lên, bộ phận nhạy cảm cọ cọ vào nhau, dường như đã vô cùng quen thuộc với kích thước và sức bền của nhau, cũng không cách nào phủ nhận mối quan hệ thân mật này.
Tiếp tục giận dỗi chỉ là vô nghĩa, Nghiêm Tiểu Đao nắm lấy cằm người nằm bên dưới, buông lời uy hiếp cực kỳ hung tợn, “Lăng Hà, cứ chờ đấy, món nợ hôm nay anh sẽ trả hết, anh sẽ đ*t cho mày không ngóc đầu dậy được!”
Nghiêm Tiểu Đao không nói: Tôi và cậu chấm hết, hai chúng ta hai đường.
Cùng là đàn ông, cùng thuộc kiểu người thẳng thắn, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Thằng ranh mày chờ đó, anh lại không thịt được mày chắc?
Nụ cười của Lăng Hà phóng đãng sảng khoái, chẳng hề sợ sệt, dùng ánh mắt khiêu khích Tiểu Đao: Được thôi, để xem từ nay về sau, ai làm ai liệt giường.
Bát cháo là âm mưu, nhưng chuyện này không phải âm mưu, chỉ là chân tình lộ ra khi lệch khỏi quỹ đạo.
Nụ cười lẳng lơ phóng đãng dần khuất sau khóe miệng, Lăng Hà ngước mặt ôm Tiểu Đao vào lòng như ôm báu vật to lớn, khẽ hôn lên xương quai xanh và lồng ngực Tiểu Đao, dùng những âm thanh mơ hồ không rõ và biểu cảm khuất phục khẩn cầu, “Tiểu Đao, anh không được rời khỏi tôi nhé… Anh phải ở bên tôi…”


Bình luận

Truyện đang đọc