NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường “tích tắc” khô khan lặp đi lặp lại, hòa cùng nhịp thở nặng nhọc của hai người lúc này.
Nghiêm Tiểu Đao chợt rũ mắt, hồi lâu mới cất lời, “Cậu muốn tôi nói gì? Cậu và đội trưởng Tiết điều tra giỏi, điều tra là chuyện của các cậu, tôi tuyệt nhiên sẽ không cản trở đội trưởng Tiết phá án, cũng sẽ không cản trở cậu, các cậu muốn tra thì cứ tra, đừng hỏi tôi.”
Lồng ngực Lăng Hà phập phồng, “Nghiêm Tiểu Đao!!”
Nghiêm Tiểu Đao ngước lên nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận của Lăng Hà, có phần bất đắc dĩ, “Lăng Hà, lúc trước vì muốn Du Cảnh Liêm đầu thú tố giác, cậu ép người ta đến phát điên.

Bây giờ cậu lại muốn tôi tố giác, vậy cậu định ép tôi phát điên thế nào đây?”
Lăng Hà cúi xuống, cắn nhẹ vành tai Nghiêm Tiểu Đao, thì thầm, “Chính là cha nuôi anh, phải không? Thích gia có biệt danh ‘Đối Đối’ buồn cười như vậy từ bao giờ và ở đâu thế? Rốt cuộc cái tên ấy có ẩn ý gì?”
Nghiêm Tiểu Đao mặt không biến sắc nhìn lại y, lắc đầu không nói.
Hai người dùng tư thế trâu húc mũi, tưởng chừng như sắp ép bẹp mũi nhau.

Lăng Hà đè Nghiêm Tiểu Đao xuống không phải vì muốn thân mật, mà y chỉ hận không thể há miệng cắn hắn.
Đúng vậy, Tổ chuyên án tuần tra quy mô lớn, kéo tơ lột kén, tập hợp manh mối, sớm muộn cũng sẽ tìm đến người xưa năm đó, nhưng lãng phí rất nhiều thời gian.

Mà trước mắt có một người đủ khả năng mở ra hi vọng cho vụ án này, tiết kiệm bao nhiêu công sức cho đội trưởng Tiết, người này chính là Nghiêm Tiểu Đao.

Lăng Hà chắc chắn lần này Tiểu Đao biết rõ nhưng không nói, cố tình giấu giếm chuyện quan trọng này trước mặt Tiết Khiêm!
Có lẽ đây chính là biệt danh mà người nào đó đã từng dùng, “biệt danh từng dùng” có lẽ chưa chính xác lắm.

Có lẽ chỉ một số người biết mà thôi, những người biết chuyện đã dần qua đời hoặc ly tán, hộ khẩu hoặc chứng minh thư đều không có mục “biệt danh” này, bây giờ biết đi hỏi ai mới được?
Tất nhiên Lăng Hà cũng có thể trực tiếp nói thẳng tên bốn người trong danh sách đen cho đội trưởng Tiết, nhưng trọng án hình sự quan trọng nhất là phải có bằng chứng và chứng cứ hoàn chỉnh.

Vật đổi sao dời đã bao nhiêu năm, ngươi không tìm được chứng cứ, lại đi mong chờ lũ đạo chích nọ áy náy lương tâm, tình nguyện nhận tội đền tội hay sao?
Lăng Hà không có sự kiên nhẫn ấy, y muốn tốc chiến tốc thắng.
Chỉ cần một ngày Thích Bảo Sơn chưa rớt đài, thì ông ta vẫn là mối uy hiếp khổng lồ giữa y và Tiểu Đao, nội tâm y vô cùng băn khoăn và lo lắng, nhiều năm nhẫn nhục chịu đựng có lẽ cũng thất bại trong gang tấc, ngậm biết bao máu và nước mắt, đã gian khổ leo lên khúc ngoặt mấu chốt này, nhưng sao khoảng cách tới mục tiêu và tới lũ quỷ ma bất động phía sau màn càng ngày càng xa… Những lo âu này, y thậm chí không thể nói cho Tiểu Đao nghe.

Thích gia là cây cột chắn giữa y và Nghiêm Tiểu Đao, cũng là bức tường thành che chắn cho đầm lầy hắc ám, nếu như không có vị cha nuôi này, hà cớ gì y và Tiểu Đao phải vung đao múa kiếm, suýt nữa còn trở mặt thành thù?
“Ngu hết thuốc chữa!… Cứng đầu cứng cổ!” Lăng Hà nghiến răng cấu véo người bên dưới, nhưng lại không thể đánh, không thể mắng, thậm chí cả chiêu giao dịch thể xác cũng đã mang ra dùng, cuối cùng vẫn chỉ có y bẽ mặt uổng công ra về.
Đối với Tiểu Đao, y thật sự không biết ra tay từ đâu.
Kiểu đàn ông như Nghiêm Tiểu Đao, nếu hắn đã không muốn nói, thì đánh hắn một trận có tác dụng gì không?
“Lăng Hà.” Nghiêm Tiểu Đao khẽ gọi.
Hai cơ thể dây dưa và động tác đánh nhau kịch liệt khiến nửa thân trên của Nghiêm Tiểu Đao không còn chỉnh tề, lồng ngực và cơ bụng phập phồng dưới lớp áo sơ mi xộc xệch.
“Lăng Hà…” Nghiêm Tiểu Đao khẽ nhíu mày, lại khẽ gọi một tiếng.

Ban đầu Lăng Hà tưởng mình nghe nhầm, người này mà định đầu hàng chịu thua hay sao?
Rồi y lập tức tình ngộ, Nghiêm Tiểu Đao đang bị đau, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, khí khái hảo hán cũng ngại kêu đau – y dùng tư thế cưỡi ngựa ác bá độc tài, hai chân kẹp vào phần xương sườn từng bị thương nặng của Tiểu Đao.
Vết thương trên xương sườn bị va chạm sẽ rất đau, thái dương và sau lưng Nghiêm Tiểu Đao đã lấm tấm mồ hôi.
Lăng Hà sửng sốt, vội vàng leo xuống.
Dưới mép áo sơ-mi vô ý vén lên của Nghiêm Tiểu Đao lộ ra phần lớn da thịt, cơ thể hoàn hảo cuốn hút chẳng những không khiến Lăng Hà nổi lên tà niệm, mà ngược lại còn khiến y bất giác thẹn thùng.

Mắt y không mù, tất nhiên ở nơi đó, y có thể nhìn thấy vết sẹo gồ ghề không thể tránh được sau phẫu thuật.

Kỹ thuật của bác sĩ ngoại khoa dù tốt cách mấy cũng chỉ có thể vá lại vết thương, không thể trả lại hình dạng hoàn mỹ không tì vết ban đầu cho một món đồ sứ đã từng vỡ vụn…
Lăng Hà rơi vào trầm mặc, cúi xuống hôn lên xương sườn Nghiêm Tiểu Đao, tìm đến những vết sẹo tang thương lồi lõm nổi trên làn da, tìm được bao nhiêu hôn bấy nhiêu, trong lòng cũng âm thầm đếm: Hôm nay tôi làm anh bị thương bao nhiêu, sau này chắc chắn sẽ trả lại cho anh, tuyệt đối không bao giờ để anh chịu thiệt vô duyên vô cớ.
Màn bức cung nghiêm hình có trù tính, cuối cùng chính ngài Lăng tự tước vũ khí, buông tay bỏ cuộc.
Lăng Hà buồn bực lăn xuống giường, lúc này rất muốn đi thuê thêm một căn phòng, nhưng nghĩ mới thấy mất mặt — Tại sao mình phải cút?
Hai người đồng sàng cộng chẩm, nhưng mỗi người một cái chăn, hơn nữa còn quay mặt về hai hướng, tự bọc kín mình, không phá rối nhau, cả nhịp thở cũng không hòa cùng với nhau, tính tình đều rất ương bướng.
Đêm về, đợi cho tiếng thở của Nghiêm Tiểu Đao nhịp nhàng đều đặn, Lăng Hà lại chân trần lặng lẽ đi vào toilet.
Có một số việc, đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, tựa như lên cơn nghiện.

Lăng Hà luôn luôn tự phụ cho rằng năng lực tự chủ và bản lĩnh quản lý tâm trí, cảm xúc, thân thể của mình vô cùng mạnh mẽ, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải sầu não vì cơ thể động tình, đúng là tự mình hại mình, mua dây buộc mình.
Thân thể y dường như mới chỉ mười sáu tuổi, lứa tuổi non nớt ngây ngô và dễ xúc động.

Y nghiện.

Nghiêm Tiểu Đao cũng để chân trần, bụng dạ rối bời lững thững đi qua cửa hiên không bật đèn, tới lúc đứng trước toilet mới khiến người trốn bên trong cảnh giác.

Khí thế uy hiếp và cảm giác bức bách phát ra từ Nghiêm Tiểu Đao như biến thành thực thể, chui qua khe hở dưới cánh cửa, chậm rãi thẩm thấu vào bên trong toilet, khiến Lăng Hà đang hổn hển thở phải cảnh giác hỏi, “Anh cần gì?”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh khẽ hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Cách một cánh cửa, câu hỏi này thật giống như đôi mắt thấu thị của ngài Nghiêm đang nhạo báng và chế giễu y, hơn nữa đã biết rõ còn cố tình hỏi! Lăng Hà tức tối, đáp lễ một tiếng, “Cút.”
Mắng xong, tự Lăng Hà cũng hơi hối hận, y cực kỳ ít văng tục, cho rằng đó là phương thức mắng nhiếc hạ cấp nhất, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn và chức nghiệp của y, vậy mà lúc này, từ ngữ vừa rồi lại phù hợp nhất với tâm trạng khẩn thiết muốn đạp Nghiêm Tiểu Đao về phòng của y, tên đại yêu tinh kia đừng có nửa đêm chui ra khỏi chăn chạy đến thổi lửa trong lòng y nữa.
Lăng Hà lại không ngờ tới, khóa cửa mỏng manh còn không chịu nổi một cú vặn thông thường, hoàn toàn không thể ngăn chặn được Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng dùng một lưỡi đao ba tấc gạt ổ khóa, chẳng tốn chút sức lực, khẽ đẩy cửa ra, Lăng Hà nấp sau cửa lộ vẻ kinh ngạc, bình sinh chưa từng nghĩ đến mình sẽ lâm vào tình cảnh giấu đầu hở đuôi quýnh quíu thế này!
Vì động tình, khóe mắt vành tai y đỏ ửng.
Lưng quần y xộc xệch.
Lòng bàn tay còn lưu lại dấu vết vấn vít si mê mà y không muốn người ngoài nhìn thấy, vấn vít si mê là thân thể y, nhưng toàn bộ tâm trí y hướng về Tiểu Đao.
Những ký ức thời niên thiếu đầy khó chịu, thậm chí khiến y buồn nôn, tại khoảnh khắc đó cũng tràn về càn quét đầu óc y, giống như vô số cặp mắt quỷ lớn nhỏ gào thét nức nở từ bốn phía, bổ nhào về phía y, những cặp mắt dâm ô và hơi thở tục tằn bẩn thỉu dính vào cơ thể y, muốn thoát cũng không được, khiến tim y tim đập thình thịch, khiến y như sắp nổ tung… Mãi cho tới lúc Lăng Hà hổn hển nhận ra người mở cửa xông vào chính là Nghiêm Tiểu Đao.

Lăng Hà bị dồn đến góc tường, vội vàng chỉnh đốn lại bản thân, che chắn nửa thân dưới nhếch nhác, tiện tay kéo lấy tấm mành tắm bọc lại cơ thể, khuôn mặt vẫn bất khuất ngạo nghễ nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao.
Trong từ điển nhân sinh của y chưa từng xuất hiện những khái niệm ngây thơ như “xấu hổ” hoặc “ngượng ngùng”, bây giờ mới giật mình tỉnh ngộ, đó chỉ là bởi suốt hai mươi năm cuộc đời nhạt nhẽo vô vị của y, chưa từng xuất hiện một người tình, một cuộc tình hay một đêm tình.

Tới lúc y bắt đầu lặng thầm tự nếm thử và trải nghiệm chuyện này, cũng chính là lúc y chậm chạp phát hiện mình bắt đầu rục rịch xấu hổ, tới mức đôi mắt nổi trận lôi đình lườm Nghiêm Tiểu Đao cũng đỏ hoe lên.
Nghiêm Tiểu Đao chống hai tay vào hai mép tường, giam cầm y, Lăng Hà rời mắt, không ngượng nghịu chút nào, “Ngài Nghiêm tránh xa tôi ra chút.”
Thứ “ngượng nghịu” tồn tại trong Lăng Hà chỉ bé bằng cái móng tay, tí hon không đáng kể, chẳng mấy chốc đã bị bản lĩnh khống chế cảm xúc hùng mạnh của y vất bỏ như chiếc tăm xỉa răng dùng rồi, Lăng Hà giễu cợt nói, “Cuồng dâm à… Ngài Nghiêm thích rình coi người khác làm trò này hay sao?”
“Không.” Nghiêm Tiểu Đao thở dài.

Hắn khẽ khàng kề trán vào trán Lăng Hà, rồi nhanh chóng tách ra, ôm lấy y vào lòng, “Tay cậu làm không đúng, như vậy không thích đâu, để tôi hướng dẫn cậu làm thế nào.”
Chuyện sau đó, tiến hành trong thầm lặng.
Dưới trần nhà thấp, trong căn phòng nhỏ chật hẹp, nhịp tim và tiếng thở dốc ăn khớp nhịp nhàng, vòi nước trên bồn rửa tay không vặn chặt, phát ra những âm thanh “tí tách”.

Tiếng nước nhỏ giọt chầm chậm nhanh dần, càng lúc càng dồn dập, cùng với nhịp tay của Nghiêm Tiểu Đao, tấm gương phản chiếu khuôn mặt bướng bỉnh quay sang một bên của Lăng Hà, vành tai đỏ rực, nhưng sĩ diện và tự tôn vẫn khăng khăng phải giữ.
Lăng Hà hoàn toàn không ngờ được Nghiêm Tiểu Đao lại vào giúp một tay, cũng là bởi xem thường độ dày da mặt của người nọ.

Dòng máu nóng bùng nổ từ sức trẻ hết cách chối từ hành vi thân mật kín đáo đầy am hiểu lặng thầm, tri giác toàn thân cuối cùng đã tìm được nơi chúng thuộc về.

Nghiêm Tiểu Đao dùng chiếc cằm nham nhám vỗ về vành tai y, bàn tay ram ráp to lớn như âm thầm chỉ điểm và hướng dẫn từng chút, từng chút của thứ nhiệm màu này, cố gắng dùng cách thức không làm tổn thương lòng tự trọng của Lăng Hà, vô cùng điêu luyện giúp y cảm nhận trọn vẹn khoái cảm tột đỉnh dài lâu.
Khoái cảm tới như sóng thần chao đảo đất trời, khi đi lại dịu dàng tinh tế vô cùng tận.
Lúc này hai người khe khẽ cọ cọ chóp mũi với nhau, những cái chạm nhẹ khiến người ta khoan khoái run rẩy.
Lăng Hà khẽ khàng hổn hển, thân thể cong về phía sau, tựa đầu vào tường.

Y nâng một cánh tay che chắn đôi mắt ướt át tiết lộ thiên cơ, lại bất cẩn hé lộ bờ môi khép hờ, phơi bày yết hầu không ngừng dao động trên cổ.
Nghiêm Tiểu Đao làm việc này rất lão luyện và đầy kinh nghiệm, nhưng cân nhắc khả năng đón nhận của Lăng Hà nên cố gắng làm thật dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt lấy hông Lăng Hà, tận tâm tận lực giúp y sảng khoái, cũng không thò tay vào quần y điên cuồng sờ mó.

Sự tự chủ mạnh mẽ của cả hai người khiến cho hành vi nồng nàn thân mật ngoài ý muốn này vẫn duy trì trong phạm vi vô hại, thế lửa dè dặt cẩn trọng, không tới mức hừng hực mất khống chế.
Lăng Hà không biết nên khen kỹ thuật của Nghiêm Tiểu Đao quá tốt hay mắng hắn là lão yêu tinh, cân nhắc thật lâu mới phun ra một câu đậm chất ghen tuông ngoa ngoắt, “Quen tay gớm nhỉ, anh làm cho bao nhiêu người rồi?”
Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn đáp, “Chưa bao giờ, tôi không làm thế này với đàn ông, đây là lần đầu tiên.”
Lăng Hà ngầm hiểu, khóe miệng cong cong, hài lòng nhoẻn cười với Tiểu Đao, tự ái hạ thấp xuống mức này, coi như cũng được thăng bằng và thỏa mãn.
“Xin lỗi nhé.” Một tay Nghiêm Tiểu Đao chống lên tường, tay còn lại vòng qua vai Lăng Hà thành tư thế săn sóc và an ủi không hề mang bất cứ ý dâm nào, rành rọt lặp lại, “Xin lỗi nhé.”
Xin lỗi chuyện gì? Ba chữ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Xin lỗi vì tôi không thẳng thắn nói thật với đội trưởng Tiết.

Xin lỗi vì tôi để cậu phải trốn trong toilet đêm khuya thanh vắng tự an ủi mình.

Xin lỗi vì những điều tôi không thể chiều theo nguyện vọng của cậu.
Lăng Hà lắc đầu, hai người đã trải qua trăm sông ngàn núi, xin lỗi là lời nói thật dư thừa.

Chung quy y cũng có lỗi với Tiểu Đao, kiếp này nợ Tiểu Đao ba đao sáu lỗ, y không định quỵt nợ.

Thậm chí y cũng không thương hại hay đồng tình với chính bản thân mình.
Cổ áo sơ mi không chỉnh tề của Lăng Hà hé lộ một khoảng lồng ngực, làn da nhuộm màu vỏ quýt nhàn nhạt dưới ánh đèn, cơ bắp trẻ trung thoạt nhìn rất cân đối, không nhiều không ít, rất vừa vặn, không ngồn ngộn phô trương, cũng không gầy gò yếu ớt, xúc cảm hẳn phải tuyệt vời.
Nghiêm tổng lão luyện chăm chú nhìn cổ áo Lăng Hà, lập tức phát hiện mình sắp không chịu nổi, cổ họng khô khốc.
Lăng Hà nhanh chóng nhìn lướt qua bên dưới, nhíu mày trước kích thước hùng vĩ dị thường của vật đầy nam tính nọ, vội ngước mắt lên từ chối nhìn kỹ.

Không phải y chưa từng trông thấy thân thể Nghiêm Tiểu Đao, nhưng lần đầu tiên chứng kiến vật thể nhục dục đang bành trướng kích cỡ kia ở cự ly gần, y vẫn cảm thấy buồn nôn…
Nghiêm Tiểu Đao bắt được thần sắc vừa lóe lên của y, thăm dò hỏi, “Cậu sao thế?”
Lăng Hà đáp, “Không sao, không thích thế này lắm.”
Phản ứng của Lăng Hà với tình dục vẫn kỳ quái như vậy, khát vọng với Nghiêm Tiểu Đao và chán ghét thân thể nam tính cọc cạch hòa làm một, hiển nhiên chính bản thân y cũng rơi vào phức cảm đầy mâu thuẫn, mâu thuẫn một chiều đối với thân mật thể xác này, chính y cũng không thể lý giải.
Lăng Hà thích hắn, điều này Nghiêm Tiểu Đao xác nhận, không thể nghi ngờ.

Nhưng hứng thú tình dục, thậm chí phản ứng của Lăng Hà trước hành vi tiếp xúc cơ thể thân mật, đối với một chàng trai hơn hai mươi tuổi bừng bừng sức trẻ là không bình thường.
Lăng Hà giơ tay đẩy Tiểu Đao ra, khuôn mặt thấp thoáng nét chế nhạo, “Ngài Nghiêm à, tôi cứng là được rồi, anh run cái gì nữa?”
Người này cài lại cúc quần xong thì bỏ ra ngoài, lên giường tự bọc mình thành con nhộng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Phát tiết không ít tinh khí và dương khí, đêm nay mỹ thiếu niên hơi mệt rồi.
Nghiêm Tiểu Đao ra vẻ khôn ngoan, cuối cùng lại thành đào hố chôn mình, can đảm liều chết nhảy vào, không ngờ Lăng công tử giang hồ bất nghĩa nhanh chân trèo lên khỏi hố bỏ trốn mất dạng, để lại một mình hắn dưới dáy hố kìm nén ngọn lửa hừng hực trong lòng, đành phải tuềnh toàng “tự phục vụ”.
Sáng hôm sau còn phải vờ như chưa có chuyện gì xả ra, hai người còn chưa bắt tay thân thiện, chỉ vô tình cướp cò cọ xát nhau mà thôi.
Đội trưởng Tiết bên kia cũng không nán lại bệnh viện, không coi mình là bệnh nhân cần được chăm sóc.

Giọng điệu gã lúc gọi điện giao việc cho Tổ chuyên án và đồng nghiệp chẳng khác gì giọng điệu sai phái binh tôm tướng cá dưới trướng, chỉ hận không thể nội trong 24 giờ lật tung cả tam giang.

Bóc lột người ta quá sẽ bị phỉ nhổ đó, nhưng Tiết Dạ Xoa chẳng quan tâm, đằng nào gã cũng khét tiếng giữa đám đồng nghiệp rồi.
Tiết Khiêm rất chu đáo gửi Trần Cẩn cho một cán bộ địa phương, còn thu xếp nhà khách trong cục, bảo đảm an toàn cho bạn Tiểu Trần.
Trần Cẩn gặp lại bạn trai trong phòng chờ tại cục cảnh sát.
Tề Nhạn Hiên dè dặt bước đến, Trần Cẩn thở phào một hơi, áy náy tràn trề vùi mặt vào lòng Tề Nhạn Hiên.
Bóng ma từ gia đình thời thơ ấu không thể tan thành mây khói chỉ trong một đêm, nhưng Trần Cẩn đang rất khoan khoái vì mới thoát được sương mù mây phủ.

Sau khi nói ra hết những đen tối trong lòng, chợt cảm thấy hai vai nhẹ bẫng, trước đây cậu đúng là ngu xuẩn, cứ thích chui vào ngõ cụt, càng chui càng không thấy đường ra, vô duyên vô cớ đem gông xiềng thuộc về tổ tiên quàng vào người, cũng rất có lỗi với Tiểu Hiên.

Lúc này Trần Cẩn lại ngước lên nhìn bầu trời, một góc trời nào đó vừa mở ra khoảng không đầy ánh sáng mới cho cậu.

Thực ra số mệnh công bằng với bất cứ ai, chỉ có điều bạn phải đủ dũng khí để điều khiển nó, chứ không phải đội nó lên đầu, để nó điều khiển bạn.

Con yêu quái gọi là vận mệnh này, nó sẽ mạnh lên khi bạn yếu thế, còn khi bạn mạnh lên, nó sẽ ngoan ngoãn mặc cho bạn sắp đặt.
Trần Cẩn rủ Tề Nhạn Hiên cùng đi dạo đến cửa hàng bách hóa bên cạnh sở cảnh sát, nói, “Định mua ít đồ cho đồng chí Tiết, anh ta bị thương rồi.”
Đi dạo một vòng mới phát hiện, các loại thực phẩm dinh dưỡng bày la liệt trên quầy toàn là mấy trăm mấy ngàn, cậu thật sự không mua nổi, lại tức khắc ảo não vì sự ngây thơ và gốc rễ của mình.
Trần Cẩn trở về nhà khách, im lặng chạy vào phòng Tiết Khiêm, đem quần áo dơ mấy ngày của đồng chí Tiết đi giặt… Cậu không có tiền, nhưng vẫn phải có sức làm việc.
Giờ cơm chiều, Tiết Dạ Xoa cướp một xâu mực nướng cay trong hộp cơm của đồng nghiệp, cướp xong thì bỏ đi.
Đồng nghiệp quay sang chỉ vào gã, mắng, “Anh Khiêm à, anh chú ý vết thương trên bụng đi chứ, phải kiêng ăn cay!”
Tiết Khiêm cười đáp, “Bố mày kiêng rượu thì được chứ kiêng cay thì không!”
Đồng nghiệp rủa, “Anh chờ đó, thể nào bụng cũng thành sẹo đỏ!”
Tiết Khiêm không thèm để ý, sẹo trên người gã vốn đâu có ít, đây là khí thế đàn ông, huân chương của đàn ông.

Gã ăn tối no nê, tới lúc nhàm chán mới gửi một hình ảnh cho Lương Hữu Huy, bởi vì chuyện này cần phải báo với Lương thiếu gia một tiếng.
Ảnh gửi đi chính là thi thể tan nát thê thảm vô cùng của chiếc máy chơi game.
Tiết Khiêm gõ chữ: Báu vật này cứu tôi một mạng, phải cảm ơn cậu, làm hỏng món đồ đắt như vậy.
Lương Hữu Huy trả lời: Hỏng rồi à? Không sao không sao, để em mua cho anh thêm vài cái.
Dây thần kinh phản xạ chậm chạp bẩm sinh này đúng là hơi bự thật, khoảng năm phút đồng hồ sau mới bùng nổ, liên tiếp nhắn lại: Sao lại thế? Cái này là bị đạn bắn hả? Anh Tiết bị thương à? Bây giờ anh có sao không anh đang ở đâu?!
Tiết Khiêm nhìn điện thoại không ngừng “tinh tinh”, màn hình liên tục hiển thị cuộc gọi mới ganh đua cùng tiếng chuông báo tin nhắn mới.

Gã không khỏi phì cười, còn tưởng tượng ra được vẻ mặt ngơ ngác xù lông của Lương Hữu Huy lúc này.

Đúng là thằng nhỏ chưa trải sự đời.
Cuối cùng Tiết Khiêm vẫn nghe máy, Lương Hữu Huy gào thét không ngừng truy hỏi gã đang ở đâu, khẩn thiết muốn đặt vé máy bay tới hỏi thăm sức khỏe gã.
Tiết Khiêm từ chối thẳng thừng, “Không cần, cậu đừng có đến.”
Lương Hữu Huy không thể không quan tâm, “Anh không sao thật chứ? Sao em nghe giọng anh không ổn lắm đâu, hay là anh bị choáng, thiếu ô xi, mất máu quá nhiều rồi? Viên đạn ghim vào bụng dưới, sau này có hại thận không?”
“Cậu mới hại thận ấy!” Tiết Khiêm cười mắng, “Thận anh hơi bị bền, thôi đừng ầm ĩ nữa, đợi anh về, chọn lúc nào đó anh mời cậu một bữa, tạ ơn cứu mạng của cậu.”
Để ngăn cản ý đồ bay tới thăm bệnh của cây si ngốc nghếch này, Tiết Khiêm đành phải mở lời mời Lương thiếu gia ăn cơm.
Thực ra gã rất muốn nói với Lương Hữu Huy rằng, mày đốt tiền à? Đừng nhặng lên nữa, hai chúng ta không phù hợp đâu, đừng lãng phí tâm tư nữa.
Những câu này mắc kẹt trong họng, nói không ra lời, cảm giác làm người cũng phải lương thiện một chút, đối với chuyện tình cảm cũng phải nên phúc hậu.

Bản thân gã vì quá thông minh nên đã biết thừa biết tỏng, hay chỉ đang tự cho rằng mình thông minh, suy nghĩ quá nhiều rồi?
Nếu chuyện này mà còn phán đoán nhầm được thì về sau Tiết Dạ Xoa chẳng còn chỗ đứng trong giới gay nữa.

Rõ rành rành là Lương Hữu Huy đang theo đuổi gã! Có điều, đối với Lương đại thiếu gia trong veo như chậu nước, liếc mắt đã biết thừa, gã lại cảm thấy chút không đành lòng.



Bình luận

Truyện đang đọc