NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Cùng thời điểm các đội binh mã bao vây lùng bắt tứ phía, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Đội tuyển quốc gia chiến thắng, tiếng hoan hô và tiếng hát quốc ca hùng tráng vang vọng khắp toàn trường, che giấu tiếng súng nổ bất ngờ vang lên, đại đa số người trong sân mải chúc mừng thắng lợi, hoàn toàn không hay biết sự việc chấn động đang diễn ra ngoài sân.
Người hâm mộ bắt đầu nối đuôi nhau rời khỏi khán đài, theo cầu thang xuống, vài người đi vào hành lang, sững người hoảng sợ bởi trận chiến trước mắt!
Nghi phạm cướp đường bỏ chạy tất nhiên chẳng kiêng nể gì, nhưng cảnh sát không thể không tuân thủ chức trách giới hạn.

Quần chúng không biết chuyện đột ngột xâm nhập tầm nhìn biến thành ước số gây nhiễu, hiện trường bất ngờ hỗn loạn khiến Tiết Khiêm ý thức được tình thế phức tạp.

Gã kéo chốt súng, nhưng đồng thời cũng thoáng khựng lại, khoảnh khắc do dự này đã giúp Cổ Diệu Đình quay bước chạy ra cổng chính ngay trước mũi gã!
Một chiếc nhà xe di động màu đen trang bị tấm chống đạn lao tới trước cổng sân vận động, tiểu đội thuộc hạ lập tức nhảy xuống tiếp đón Cổ thiếu gia, gã nọ lên xe, để lại phía sau những vết máu tí ta tí tách.
“Nghi phạm nhảy lên một chiếc nhà xe di động màu đen! Các đồng chí bên ngoài rà soát giấy phép của chiếc xe mang biển số ‘Yên A8XXXX’!”
“Đội Bốn, đội Năm phong tỏa đường phố lân cận, kiểm tra lại ảnh chụp nghi phạm, soát xe soát người!”
“Hôm nay gã trốn không thoát đâu.”
Hôm nay nghi phạm trốn không thoát, toàn bộ các tuyến đường giao thông chính, ngã ba ngã tư cùng với con đường ra vào tân khu Lâm Loan đã bị chặn kín.

Hai mươi tiếng trước, đội trưởng Tiết đã bố trí ‘Thiên La Địa Võng’, tối nay cưỡng ép thu lưới, đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong rọ.
Thực ra diện tích của tân khu Lâm Loan không lớn, trên bản đồ chỉ là một khu vực nhỏ dài sinh trưởng dọc theo đường ven biển xanh thăm thẳm, dài chừng hai mươi km, rộng chỉ ba km.

Đội trưởng Tiết chỉ cần nói một câu, đường giao thông của toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa, không bắt được người quyết không bỏ qua.
Chiếc nhà xe màu đen lạng lách điên cuồng trên ngã tư đường, va quẹt với xe cộ trước sau trái phải, dùng phương thức xông ngang đánh thẳng mở đường máu.

Rất nhiều cảnh sát ven đường phải sơ tán quần chúng để tránh tạo thành ngộ thương.
Thêm nhiều xe cảnh sát hú còi, gầm rú tập hợp lại từ bốn phương tám hướng, gia nhập chiến dịch chính nghĩa trừ tà đuổi quỷ.
Lúc này nếu quan sát hiện trường từ trên cao, ắt sẽ thấy vô số đèn đóm chớp nháy liên tục trên dải đất tân khu Lâm Loan nhỏ dài, kèm theo tiếng còi báo động văng vẳng bên tai.

Ánh đèn xe cộ nối đuôi nhau tạo thành một con sông dài bất tận, nước sông hối hả chảy trên ngã tư đường…
Đội tuyển quốc gia nghìn năm mới chiến thắng lão oan gia Hàn Quốc, sự kiện này gây chấn động cộng đồng, vào khoảnh khắc tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, mạng internet tức khắc rơi vào tê liệt.
Chiến thắng này cũng không thể ngăn cản các “Gia Cát Lượng muộn màng” ngang trời xuất thế, điên cuồng cào phím rút gân lột da, vạch trần tất cả nội tình tiền căn hậu quả của trận đấu, vén lên tấm lá chắn che đậy đường dây cá độ bóng đá khổng lồ tại Yên thành bấy lâu nay.
“Trước trận đấu, Bối Gia Hồng từng bị đe dọa tính mạng, sau khi ghi bàn phải giả vờ nôn mửa để chóng rời khỏi sân!”
“Bối Gia Hồng mất tích bí ẩn sau trận đấu, đến giờ vẫn chưa về đội, không rõ tung tích, đặt nghi vấn bị bắt cóc bởi tập đoàn cá độ!”
“Ban đầu nhà cái đứng phía sau thiết lập kết cục thảm bại 0:3, Tiểu Bối ghi bàn khiến nhà cái thua thảm, mười mấy tỷ tuyên truyền kết quả có khi là rửa tiền…”
Xem ra tất cả người hâm mộ bóng đá đều thức trắng đêm nay, cảnh sát còn chưa kịp thông cáo thân phận của nghi phạm trong bản án cũ, trên mạng đã có rất nhiều người sốt ruột bóc trần.

Người tung tin nắm được tâm lý cấp thiết của quần chúng hóng tin hot, quả quyết phán đoán hết đợt này tới đợt khác, từ “Gặp gỡ chín giờ”, “Gặp gỡ mười giờ”, từ “Gặp gỡ 0 giờ đêm” tới “Gặp gỡ tám giờ sáng”, từng bước dẫn dắt dư luận tới cao trào.
Đại thể chân tướng sự việc đã nằm trong tay cảnh sát, vụ án tập đoàn cá độ bóng đá kiêm rửa tiền này chẳng qua chỉ là một trong vài cách kiếm tiền lặt vặt của Cổ thiếu gia mà thôi, có lẽ gã tuyệt đối không ngờ được, nhúng tay vào trận bóng này và xuất hiện tại sân vận động hôm nay lại bị cảnh sát vây bắt, bản thân gã biến thành con cá lớn thoi thóp giãy giụa trong lưới!
Quả nhiên, ảnh chụp lén Cổ Diệu Đình cùng với một số nhân vật tham dự cá độ bị tung lên mạng.
Cuối cùng cũng tìm được đầu sỏ khiến đội nhà thảm bại trước Iran, Syria trong lượt tranh tài lọt top 12, không thể tha thứ dễ dàng, cộng đồng mạng đang ầm ầm phẫn nộ.
Ngay cả Nghiêm Tiểu Đao cũng nhìn ra manh mối, từ đầu tới cuối, quá trình đổ dầu vào lửa này rất giống vụ án Mạch Doãn Lương ngày trước.
Có lẽ lần này Cục trưởng Bào cũng nhận ra, ông đang chờ đợi thời cơ này, dường như có người đứng sau cũng đang chờ đợi thời cơ này, xuống tay cực kỳ hiểm độc.
Có người ngồi phía sau màn bày mưu lập kế, cố tình thổi bừng scandal này, bắt lấy một đề tài khiến quần chúng phổ thông rạo rực hưng phấn, sau đó giật kíp nổ, để chân tướng đột ngột vỡ tung, quẳng tấm bia có thân phận rõ ràng ra trước mặt công chúng.


Những từ ngữ manh tính kích động như “Phú hào”, “Quyền quý”, “Tấm màn đen”, “Đe dọa tính mạng”… khiêu chiến giới hạn nhạy cảm của con người một cách hoàn mỹ, cực kỳ thích hợp để dẫn dắt tiết tấu dư luận, khơi lên một đợt công kích ùn ùn như sấm sét.
Mặc dù các tin tức vạch trần chân tướng này thật sự nhỏ nhặt chẳng đáng kể so với tất cả hành vi phạm tội của Cổ Diệu Đình, chỉ là chút phỏng đoán bên rìa, nhưng góc nhỏ này đủ để vạch trần lớp da phủ bên ngoài con ác quỷ, moi ra phần thịt thối chảy mủ, để gương mặt xấu xí bại lộ khắp thiên hạ.

Cảng biển đã vào đêm, lúc này Nghiêm Tiểu Đao đang tự lái xe của mình, giữ vai trò “cảnh sát hỗ trợ” ngoài biên chế, không nhận cơm hộp làm lương, gia nhập đội quân truy tìm nghi phạm khắp thành phố.

Khuỷu tay hắn vẫn còn đau, vết thương cũ gộp lại, lâu dần dẫn tới tổn thương cơ bắp, cánh tay này cũng sắp tàn phế, hôm nào phải mời Trương thần y đến khám mới được.
Nghiêm Tiểu Đao mắt nhìn sáu phương, tìm kiếm mục tiêu giữa dòng xe tấp nập, cũng tìm kiếm cả chiếc xe của Lăng Hà, hắn và Lăng Hà lạc mất nhau khi vội vã đuổi theo mục tiêu xuống sân bóng.

Đúng lúc đó, điện thoại của hắn khẽ rung lên.
Điện thoại của rất nhiều người cũng đồng thời rung lên tại khoảnh khắc đó, cùng nhận được một tin nhắn hình ảnh.
Tiết Khiêm ngồi trong xe chỉ huy cúi xuống đọc tin.
Cục trưởng Bào vội vã rời khỏi phòng theo dõi giữa sân bóng cũng cúi xuống đọc tin.
Lăng Hà đang lái xe trên dòng sông ánh đèn cũng cúi xuống đọc tin.
Đội phó Phương đã đưa Bối Gia Hồng tới điểm bảo vệ an toàn, hơn nữa còn thuận lợi xin được chữ ký và chụp ảnh chung với Bối Hùng Hùng, lúc này cũng cúi xuống đọc tin.
Nghiêm Tiểu Đao cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên ghế phụ lái, lơ đãng liếc mắt nhìn, tấm ảnh thấm đẫm máu tươi năm xưa mang theo lực công kích tàn khốc như chọc thủng niêm mạc hắn, nghiền nát thần trí hắn, khiến cho nhịp thở của hắn tức khắc ngừng lại.
Tấm lưới đáng sợ tới rùng mình được dệt từ những vết thương đầm đìa máu, phủ kín thân thể người đang vùng vẫy bên trong, người cho dù đã ở thời khắc cuối cùng của tuyệt vọng, vẫn gắng gượng giữ lấy danh dự của mình.

Mái tóc đen dài đặc trưng và sắc xanh vụn vỡ trong đôi mắt khiến người ta tan nát cõi lòng, khóe mắt và khóe miệng cũng rỉ máu đỏ tươi, trong thoáng chốc, Nghiêm Tiểu Đao còn tưởng hắn đang nhìn thấy ảnh chụp Lăng Hà!
Tại khoảnh khắc tinh thần chịu đả kích, hắn không kịp đề phòng, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, thoát khỏi tầm kiểm soát của bàn tay hắn.
Cũng may hắn phanh kịp, đúng lúc hai bánh trước lao lên vỉa hè, hắn cố gắng đạp phanh, chiếc xe nằm nghiêng trên lề đường.
Cơ thể Nghiêm Tiểu Đao giống như bị treo ngược, trái tim bị kéo xé, lơ lửng giữa không trung.

Hắn cố hết sức quan sát những dấu vết để lại trong bức ảnh, cuối cùng mới xác định người trong ảnh không phải Lăng Hà.
Dù sao ngài Lăng cũng là bạn đời chung chăn chung gối của hắn, toàn thân Lăng Hà tính từ mỗi sợi tóc, hắn đều đã vuốt, đã hôn, đã vô cùng quen thuộc.

Hắn cố gắng phân biệt từng điểm khác nhau vô cùng nhỏ trên thân thể, trên tóc, trên da, nhưng người trong ảnh thật sự quá giống Lăng Hà, màu sắc của đôi mắt không lệch chút nào, mái tóc dài cũng giống như đúc.
Thủy triều bao trùm, cọ rửa hắn, từng đợt sóng trắng xóa ùa lên rồi vỡ nát, qua một thời gian mới giúp Nghiêm Tiểu Đao tìm lại sự vững vàng trầm ổn và tĩnh tâm trước hiểm nguy vốn có của hắn.
Rất nhiều chuyện trước đây hắn không biết, không hiểu.
Giờ phút này đột nhiên hắn hiểu ra.
Thân phận của người trong ảnh không nói cũng biết, nếu nhìn mà không biết thì chỉ có ngu độn mà thôi.
“Yên thành Thập nhị thiếu” bị thu nhận vào “Kim chuyên bảo điển”, thuở thiếu thời ba chìm bảy nổi, khúc khuỷu lưu vong, ác nhân độc thủ không ngừng tuôn ra phía sau màn, cùng với kế hoạch báo thù liều lĩnh bền bỉ quyết không buông tha mà Lăng Hà xây dựng… Rốt cuộc, mối tương quan giữa tất cả những điều này đã rành rành hiện lên thành một quan hệ nhân quả.
Lăng Hà sẽ không bao giờ chính miệng cho hắn biết sự thật.

Lăng Hà sẽ nói sao? Lăng Hà sẽ không bao giờ nói.
Bức ảnh này là ai gửi tới? Hiển nhiên, có người định dùng bức ảnh này để uy hiếp Lăng Hà.
Lăng Hà đang ở đâu?!

Đội trưởng Tiết ngồi trong xe chỉ huy điều hành truy bắt toàn thành phố, đột nhiên gằn giọng hô, “Dừng xe bên lề.”
“Các đơn vị tiếp tục điều tra rà soát, không được bỏ qua bất kỳ chiếc xe nào trong khu quản hạt, tiếp tục phong tỏa đường ra khỏi thành, ủy ban thường trú phối hợp điều tra.


Khi phát hiện nghi phạm, đừng hành động thiếu suy nghĩ, báo cáo cho tôi trước!” Tiết Khiêm ra lệnh xong, một lần nữa nhìn vào bức ảnh trong điện thoại.
Gã đã biết một phần sự thật, nhưng bức ảnh này lần đầu tiên xuất hiện, thực sự thấy mà giật mình.
Tiết Khiêm vội vã chuyển sang kênh liên lạc của cục trưởng.
Bào Chính Uy cấp tốc hỏi, “Nhận được ảnh không?”
Tiết Khiêm đáp, “Nhận được.”
Bào Chính Uy nói, “Hẳn là vật chứng xác thực của vụ án chủ chốt mà Giản Minh Huân khai nhận lần trước.”
Tiết Khiêm thấp giọng chửi, “Đcm thằng Cổ Diệu Đình cố tình gửi cho chúng ta? Lúc này gửi ảnh để hăm dọa sao? Thằng chó đẻ.”
“Hiển nhiên là để uy hiếp chúng ta.” Bào Chính Uy phân tích đơn giản, “Đã phong tỏa toàn thành phố, tối nay gã không chạy được, kẹt trong địa bàn của chúng ta tức là ba ba kẹt trong rọ, Yên thành nước xa không cứu được lửa gần, lúc này gã không hăm dọa thì cũng chẳng còn cách nào hơn.”
Họ đã tiến sát lại chiếc xe mục tiêu, Cổ Diệu Đình sa lưới chỉ là chuyện sớm muộn, có thể mười phút sau, có thể ba mươi phút, cũng có thể vài giờ, tóm lại gã không thể thoát khỏi ‘Thiên La Địa Võng’, không thể trốn khỏi bến cảng này.
Đúng lúc đó, mọi người lại cùng nhận được một tấm ảnh bỡn cợt, hăm dọa.
Đây chính là chiêu thức “Cách sơn đả ngưu” mà đối thủ tung ra lúc cùng dường.
Bào Chính Uy trấn tĩnh nói, “Chầm chậm áp sát, khép chặt vòng vây, chớ thả gã đi, nằm im quan sát.”
Chỉ trong một lát này, điện thoại của từng người liên tục rung, lại nhận được vài bức ảnh cùng loại.

Ảnh chụp cùng bối cảnh, nhưng thoạt nhìn không cùng thời gian.
Kẻ phát tán nham hiểm gửi tin nhắn: Đình chỉ vây bắt, bằng không, ở đây còn một đoạn video nội dung xuất sắc, trọn vẹn ba ngày ba đêm 72 tiếng, khẩu vị công chúng mặn lắm mà.
Tiết Khiêm trừng trừng nhìn tin nhắn trên điện thoại, chửi đổng, “Cái đ*t con mẹ thằng cặn bã này.”
Kẻ phát tán nói tiếp: Tao muốn gặp bạn Lăng một lần, Lăng Hà, tao muốn chính miệng tán gẫu với mày.

Bạn nhỏ à, mày vẫn chưa biết mẹ mày năm xưa chết như thế nào đâu nhỉ, câu chuyện phấn khích lắm nha, ha ha.
Trên quốc lộ dọc theo bờ biển, Lăng Hà đọc hết tin nhắn, ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại, khuôn mặt không biến sắc ngước lên nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nơi có tầng mây tím dâng lên phía cuối con đường.
Lớp sương mờ mịt càng lúc càng hiện rõ, họ cũng sắp đi đến cuối con đường vạch trần sự thật.
Lăng Hà bình tĩnh lái xe, trong xe vang lên điệu nhạc đồng quê mà y thường nghe.

Bình thường y không thích nghe Rock ‘n Roll, Punk hoặc các thể loại nhạc thịnh hành hiện tại.

Những lúc lái xe, y luôn luôn bật nhạc đồng quê, giai điệu thư giãn và tiếng hát khàn khàn hờ hững dường như toát lên hương thơm tươi mát của hoa thanh cúc và mùi cỏ nuôi gia súc ở miền quê Bắc Mĩ, khiến tâm trạng và thân thể y cùng được thả lỏng.
Quả nhiên Nghiêm Tiểu Đao gọi tới.
Lăng Hà thoáng nhìn dãy số nọ, thở dài một tiếng, “Haizzz -“
Người khác gọi, y còn chẳng muốn nghe, bớt được vài lời giải thích lôi thôi phiền phức hoặc cái gọi là đồng cảm, an ủi, tiếc thương mà đám đông tranh nhau bố thí.

Y tuyệt đối không muốn đón nhận những lời nói việc làm chói lọi hào quang thánh mẫu của người xung quanh, y chỉ cần được sảng khoái xé xác kẻ thù, để tất cả mọi việc chấm dứt.
Lăng Hà nghe máy, “Tiểu Đao.”
Nghe thấy giọng Lăng Hà, Nghiêm Tiểu Đao trút được gánh nặng, nhưng vẫn nặng nề thở dốc, “Em đang ở đâu?”
Lăng Hà nói, “Đang trên đường.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Em, em ở con đường đó phải không? Đợi tôi, tôi đến chỗ em.”
Lăng Hà, “Đừng đến chỗ tôi, anh đi theo đội trưởng Tiết bắt nghi phạm là được, đến chỗ tôi làm gì?”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ hận không thể thò một tay qua điện thoại, xé rách lớp mặt nạ quá mức bình tĩnh của Lăng Hà, “Rốt cuộc em đang ở đâu?!”
Lăng Hà bất đắc dĩ thở dài, “Tôi ở đường Hải Loan số 1, hướng đi về phía Nam, vừa qua trạm xe bus, sắp đến biệt thự Quan Triều.


Chỗ này trông quen ghê, hơi giống đoạn đường chúng ta đâm xe đánh lộn ngày trước đó.”
Lăng Hà thản nhiên nở nụ cười qua điện thoại, vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Giọng Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn, “Em chờ đó, tôi đến tìm em ngay!”
Lăng Hà, “… Được rồi, anh đến đi.”
Con đường này có hai tác dụng, vừa để thông hành vừa để ngắm biển, thường xuyên tắc nghẽn giao thông, rất nhiều xe con cố tình lề mề ven đường để ngắm cảnh, tạo thành hải lưu xe cộ khổng lồ sáng rực ánh đèn, hơn nữa tốc độ còn rất thong thả.
Lăng Hà bị kẹt giữa dòng xe cộ, tốc độ rùa bò, cảm giác sắp bị Nghiêm Tiểu Đao tới chặn đường.

Y ngẩng đầu nhìn lên, giật mình trông thấy biển báo trạm dừng xe bus bên vỉa hè, thậm chí có người đứng trên nóc nhà chờ xe, vẻ mặt như túi thuốc nổ chuẩn bị nổ đùng đùng!
Lăng Hà tim đập loạn nhịp nhìn bóng dáng thẳng tắp đứng trên nóc nhà, là Tiểu Đao mà.
Nghiêm Tiểu Đao biết Lăng Hà sẽ đi qua đoạn đường ven biển này, nhưng sợ tối lửa tắt đèn không thấy rõ xe của Lăng Hà, bèn dứt khoát leo lên nóc nhà chờ xe bus, quả nhiên trông thấy xe của Lăng Hà ngay.
Nghiêm Tiểu Đao quả quyết nhảy xuống, chặn ngang dòng xe cộ, nhanh chóng mở cửa ngồi vào xe của Lăng Hà.
Hắn cũng không có lời gì để nói với Lăng Hà, biết nói gì bây giờ? Hắn với tay kéo lấy tay phải của Lăng Hà, siết chặt tay người này, mười ngón đan cài, dùng sức của từng ngón tay để nắm chặt Lăng Hà trong lòng bàn tay mình, chỉ sợ một ngày nào đó tình cờ ngoái lại, người này sẽ biến mất giữa ánh đèn ánh lửa, hoặc là bị kẻ xấu hãm hại, tìm không thấy nữa.
Đường truyền khơi thông, hiếm khi đội trưởng Tiết cộc cằn lại lịch sự ho khan trước khi hỏi, “Hai người đều ở đó phải không?… Tình huống hiện tại như sau, xe của nghi phạm đã bị bao vây gần cầu cảng số 5, đang trong phạm vi bắn tỉa của chúng tôi, đôi bên đang giằng co tại chỗ.

Chúng tôi vẫn muốn bắt sống, cố gắng không nổ súng.”
“Bắt sống đi, đội trưởng Tiết.” Lăng Hà nói.
“Hiện tại chúng tôi không rõ trong tay Cổ Diệu Đình còn vật chứng quan trọng hay không, để tránh phát sinh tình huống bất ngờ, tạm thời không hạ lệnh cưỡng chế bắt giữ, chuyên gia đàm phán sắp tới rồi.” Tiết Khiêm nhanh chóng giải thích.
“Bắt đi, không cần tính đến tình huống bất ngờ.” Lăng Hà kiên định lặp lại, hiểu rằng đội trưởng Tiết đang “trưng cầu” ý kiến của người trong cuộc là y.
Bào Chính Uy trầm ngâm nói, “Nếu bị dồn vào đường cùng, có khả năng nghi phạm sẽ tung ra một số bất lợi để trả thù và hăm dọa, vì vậy để tránh gây ra hỗn loạn, chúng tôi sẽ cố hết sức xử lý thận trọng.”
Lăng Hà nói, “Nếu gã có gì muốn nói, không cần chuyên gia đàm phán, để tôi đi nói chuyện với gã.”
Ba người còn lại lập tức đồng thanh, “Cậu không đi được, lúc này nhất định không được lộ diện.”
Nghiêm Tiểu Đao siết chặt những ngón tay Lăng Hà, hạ giọng khuyên nhủ không ngừng nghỉ, “Gã đang muốn giục em lộ diện, chờ thời cơ gây bất lợi cho em.

Tính theo thời gian, lúc cha mẹ em qua đời, Cổ Diệu Đình vẫn mang thân phận Trương Đình Cường, theo sau Du Cảnh Liêm kiếm tiền bằng cho vay nặng lãi, khi đó gã hoàn toàn không tới Yên thành! Nếu lúc ấy cha mẹ em qua đời tại Yên thành thì Cổ Diệu Đình không liên quan gì hết, gã cũng không phải hung thủ, em định chờ gã nói ra sự thật gì?!”
“Đúng, gã chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi.” Tiết Khiêm xét lại, “Có khả năng nghi phạm muốn phá rối thế trận, đợi thời cơ chạy trốn, uy hiếp con tin, thậm chí chơi chiêu đồng quy vu tận, chết phải có người chết cùng, loại này chúng tôi gặp nhiều rồi! Dù thế nào hai người cũng đừng lộ diện, tránh trở thành mục tiêu cho gã nhắm tới.”
Cục trưởng Bào đột ngột chuyển đề tài, “Lăng Hà, đừng sốt ruột, cứ để chúng tôi xử lý.

Còn thằng kia, sao hai đứa vẫn lang thang ngoài đường thế hả? Phong tỏa hết rồi, mày đưa Lăng Hà về trước đi, đến nhà chú ở tạm cũng được, hai đứa chú ý an toàn!”
Mọi người không ai đề cập tới, nhưng trong lòng đều hiểu rất rõ một chuyện, đều nghĩ tới lời hăm dọa ác độc của đối thủ.
Khóe miệng Lăng Hà khẽ nhếch lên, thay mọi người xé bỏ lớp vỏ ngoài kiêng kị, vạch trần những vết sẹo trải rộng giờ đã kết vảy, “Gã muốn dùng sự kiện đó hăm dọa tôi, đúng là chuyện khôi hài! Tôi chính là một trong những khán giả tận mắt chứng kiến ba ngày ba đêm 72 giờ đó.

Bao nhiêu năm qua rồi, tôi còn sợ xem lại video hay sao? Ha ha, cứ để gã phóng ngựa tới đây.”
Kênh liên lạc rơi vào trầm lặng suốt vài phút sau đó.
Lăng Hà vẫn không dừng xe, bàn tay được Nghiêm Tiểu Đao nắm chặt, tay còn lại lái xe vững vàng.
Lòng bàn tay Nghiêm Tiểu Đao ẩm ướt lạnh lẽo, là mồ hôi hắn tự tiết ra trong lúc phẫn nộ và căng thẳng.

Bàn tay Lăng Hà không hề ướt, tư thế ngồi vững như bàn thạch, bím tóc không hề rối, lái xe đặc biệt cẩn trọng.
Lăng Hà miệng lưỡi sắc sảo, ánh mắt lạnh buốt như dòng sông băng, tiếng cười “ha ha” vừa bật lên mang tới hiệu quả hệt như Cổ Diệu Đình, khiến Nghiêm Tiểu Đao không rét mà run.

Quả nhiên cách tốt nhất khi đương đầu với quỷ dữ là ác độc lạnh lùng hơn cả quỷ dữ, phải luyện cho mình đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, tuyệt đối không bị bất luận kẻ nào đánh sập.


Suốt đêm siết chặt vòng vây, đội đặc công, chuyên gia đàm phán, quân đội phong tỏa bên ngoài cùng xạ thủ phục kích đều đã vào vị trí, bến cảng Lâm Loan sáng bừng đèn đuốc lại một đêm không ngủ.
Đội trưởng Tiết và cục trưởng Bào tăng ca thức đêm cũng không cô độc, phỏng chừng đêm nay rất nhiều người không an giấc, chắc chắn Yên thành cũng có người trằn trọc trăn trở, thấp thỏm cả đêm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cục trưởng Bào bắt đầu nhận được đủ hình thức quấy rầy qua điện thoại, giọng điệu trao đổi lập lờ quanh co, vòng vo ám chỉ, mục đích căn bản chỉ có một: Muốn cục trưởng Bào tha cho Cổ Diệu Đình.
Mảnh đất Lâm Loan này là đại bản doanh của lão Bào và Tiết Dạ Xoa, kẻ nào rơi vào đây cũng phải bị lột da.


Nhưng chỉ cần nội tình chân tướng chưa sáng tỏ trước công chúng, khắp nơi ra sức phân tích lợi hại thiệt hơn, bày ra điều kiện trao đổi quyền lợi, thì vẫn có khả năng thay xà đổi cột, bí mật cứu vãn đường sống.
“Người trung gian” nói với cục trưởng Bào qua điện thoại, “Cục trưởng à, chuyện này cứ bàn bạc lại đã, đừng làm ầm lên khó coi như thế.”
Bào Chính Uy thong thả đáp, “Chúng tôi chỉ làm theo nguyên tắc và chỉ thị từ cấp trên, bắt buộc phải phá án.

Chẳng lẽ muốn chúng tôi nể tình riêng mà làm trái pháp luật, chống lại quy định từ cấp trên hay sao?”
“Người trung gian” cười xòa, “Cục trưởng Bào cứ ra giá đi, cho tôi con số.”
Bào Chính Uy hừ một tiếng, “Hay là ông ra giá trước đi, người phía sau Cổ Diệu Đình năng lực thế nào, là quan mấy phẩm?”
“Người trung gian” bực dọc, “Cục trưởng Bào nói vậy là cố tình bắt bí, không chịu nể tình phải không?”
Cục trưởng Bào cảm thấy việc này rất quỷ quái, một gã trai bao của đám quan chức quyền quý lại áp đảo cả vương pháp luật lệ, thật khiến người ta khinh bỉ! Mấy gã Trương Tông Xương Trương Dịch Chi đẹp mã trứ danh trong lịch sử, thời kỳ đỉnh cao chắc cũng chỉ thế này là cùng.
Tai to mặt lớn không lộ diện, chỉ phái tay chân ra mặt hòa giải, nói vài ba câu truyền đạt ý tứ.
Bào Chính Uy nghe xong, suy đoán kẻ này chính là thành viên của Tổ chuyên án Yên thành.

Tâm tư của những kẻ này đều không đặt ở phá án, định chuyện lớn hóa nhỏ trọng án động trời này.
“Người trung gian” nửa đùa nửa thật uy hiếp, “Mấy năm nữa cục trưởng Bào cũng đến tuổi về hưu rồi, sao phải sinh sự thế?”
Bào Chính Uy cũng cười ha hả, không hoảng sợ, không tức giận, “Đúng vậy, mấy năm nữa nghỉ hưu rồi, tranh thủ hai cánh tay hai cẳng chân này chưa già hẳn, phải chỉ đạo lớp trẻ xử lý vài vụ án chứ!”
Phô trương thanh thế lá mặt lá trái xong xuôi với đủ các nhân vật qua điện thoại, cục trưởng Bào đánh Thái Cực Quyền cả đêm, nội công khí công tu luyện mấy năm nay mang ra dùng hết.
“Đ*t con mẹ!” Bào Chính Uy dập máy, hiếm khi chửi đổng, sắc mặt tối sầm.
“Tiết Khiêm, lệnh ban Kỹ thuật làm thêm chút việc.” Bào Chính Uy bất ngờ hạ lệnh qua kênh liên lạc.
“Sếp nói đi?” Tiết Khiêm chẳng biết cục trưởng lại nghĩ ra chiêu gì.
Bào Chính Uy ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình trong văn phòng cục trưởng, hút thuốc, “Các đoạn video lấy được từ di vật của Mạch Doãn Lương lần trước, cậu bảo ban Kỹ thuật chọn lấy vài hình ảnh quan trọng, cắt ra cho tôi!”
Bên phía Yên thành vẫn chưa nắm rõ cục trưởng Bào đang có gì trong tay.

Hiện tại họ có nhân chứng quan trọng là Giản Minh Huân, cộng thêm vật chứng mà Giản Minh Huân Mạch Doãn Lương cung cấp, đối thủ của họ không nắm rõ tường tận bên này, càng không nắm rõ trong tay họ có bao nhiêu bằng chứng.
Khuôn mặt vô liêm sỉ của đám quan to lộc hậu rung rinh như cục thịt thối trên giường trong những đoạn video Mạch Doãn Lương lén quay được, là quả cân nặng nhất mà họ có trong tay lúc này.
“… Sếp định làm gì? Tung hết lên mạng hả?” Tiết Khiêm cảm giác cục trưởng đêm nay là cục trưởng giả rồi, tuy gã cũng rất muốn chơi lớn, tung hết những thứ bẩn tưởi nọ ra.
“Đừng tung lên mạng, để lại cho chúng ít thể diện, đừng làm khó coi quá.” Bào Chính Uy hung tợn nói, “Gửi cho Tổ chuyên án, lấy danh sách số điện thoại, gửi cho từng người một.

Cậu tưởng đám người kia bên Tổ chuyên án sốt ruột phá án như chúng ta sao? Chỉ cần gửi cho chúng, ắt sẽ có người ‘chủ động’ đưa tin lên trên, để chúng tha hồ bẽ mặt!”
“Nhớ dùng số mới, đừng để chúng biết ai là người gửi.”
“Chọn những đoạn nghiêm trọng nhất trong video, chụp lại, che mặt Mạch Doãn Lương, những kẻ khác cứ để nguyên cho tất cả cùng nhận ra, để chúng biết chứng cứ này cực kỳ xác thực, tội ác ngập trời.

Chụp thêm vài trang Kim Chuyên, cứ chụp hai người bị hại đã bỏ mạng là Mạch Doãn Lương và Dịch Hàn… Gửi ngay cho ban Kỹ thuật!”
Tiết Khiêm nhếch mép cười, tán thưởng từ tận đáy lòng, “Đẹp quá cục trưởng à!”
Bào Chính Uy ngậm thuốc lá, hung ác nói, “Gửi kèm một câu với ảnh chụp, tổng cộng video mấy chục tiếng, thích xem thêm thì cho xem thêm, lúc nào ông cũng sẵn sàng!”
Tiết Khiêm không lên tiếng, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, huống chi cục trưởng là con cọp.
Bào Chính Uy đứng dậy, nhả một vòng khói vào cửa sổ, gậy ông đập lưng ông nhé, đ*t mẹ, thích đấu với ông mày à?
Đêm dài dần trôi qua, mây tía lững lờ phía Đông bầu trời, nắng mai phủ kín bến cảng vừa trải qua một đêm kinh hoảng.
Kế sách vây Nguỵ cứu Triệu của lão hồ ly Bào Chính Uy rất hiệu quả, lập tức chặn họng lũ người lắm miệng.

Chứng cứ phạm tội khó coi không thể hé lộ được gửi đi như trâu đất xuống biển, không một giọt nước nào bắn lên, không kẻ nào nổi khùng đáp trả, cũng không kẻ nào dám lên tiếng.
Ai chẳng nhận ra những gương mặt đức cao vọng trọng uy danh hiển hách đó? Ai chẳng nhận ra tướng mạo xấu xí lồi lõm sau khi tự bóc trần lớp áo cà sa nhà Phật đó? Dù là người đã biết chuyện hay tạm thời chưa biết chuyện, ai cũng đồng lòng chọn cách giả ngu, tuân thủ nguyên tắc phổ biến trên quan trường là bo bo giữ mình vào thời khắc quan trọng, vờ như không nhận được, không phát hiện được bất cứ thứ gì, “Người trung gian” cũng không dám gọi tới quấy rầy, thay Cổ Diệu Đình thương thảo chạy tội.
Rất nhiều người âm thầm suy đoán, đây chính là đòn phản kích và hăm dọa của Bào Chính Uy, rất khó nói phía sau còn tuyệt chiêu liên hoàn nào nữa hay không.

Giả sử các nhân vật chống lưng cho Cổ Diệu Đình đều khó giữ mình trong sạch, bão táp ập đến, sắp rớt đài tới nơi, ai hơi đâu để ý cái mạng hèn mọn của Cổ Diệu Đình!


Bình luận

Truyện đang đọc