NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Có lẽ gia chủ các sạp bánh bao cơm hộp cảm giác không thể moi được tiền từ túi hai tên quỷ nghèo kiết xác là Trần Cẩn và Tiết Khiêm, nên chỉ bất mãn lườm họ, tức giận gõ gõ mấy chiếc muôi đầy dầu mỡ.

Các lái buôn quanh năm trú đóng ở nhà ga dùng ánh mắt bủn xỉn thô lỗ tìm kiếm những con mồi coi tiền như rác, tình cờ lại che giấu đôi mắt quỷ không mang ý tốt trong một góc hẻo lánh giữa đêm đen.
Chếch phía sau lưng, WeChat của đội trưởng Tiết khẽ vang.
Khi nãy gã sơ ý quên tắt chuông, tiếng chuông báo tin nhắn reo lên giữa nhà ga náo nhiệt chẳng rõ tại sao lại như có lực xuyên thấu, khiến chú chim vẫn nơm nớp sợ cành cong cực kỳ cảnh giác.

Trần Cẩn bất giác ngoái lại nhìn Tiết Khiêm.
Tiết Khiêm rời mắt, vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cúi xuống đọc tin nhắn.
Nhân vật moe moe khổng lồ nào đó biến thành chú chó pug qua màn hình: Anh Tiết ơi, món đồ chơi lần trước đã nhận được chưa? Rảnh đi ăn cơm nhé!
Theo sóng điện, Tiết Khiêm cách không cảm nhận được uy lực liếm màn hình, như thể bị nước miếng của người kia liếm đầy mặt.
Ngay tức khắc, cái người vô tâm vô phế lại nhắn thêm một tin: Biết công việc anh ngày nào cũng bận rồi, hôm nào rảnh em đến tìm anh vậy nha.
Cuối câu nào cũng có thán từ, một chuỗi “nhé nha nhé nha” làm Tiết Khiêm rùng cả mình.

Bình thường đội trưởng Tiết nói chuyện với người khác chỉ quen thô lỗ nhét đạn vào mồm người ta, nhưng tới lúc viên đạn kia biến thành đạn bọc đường gửi trả lại cho gã, thật sự gã không quen, cảm thấy rất ghét.
“Tính tính tang tang” liên tiếp, đội trưởng Tiết vội vã tắt chuông điện thoại, thầm chửi trong bụng, đm thằng dở hơi đần độn này cách năm cái tỉnh vẫn làm vướng chân ông mày, mày có phiền không hả? Suýt nữa làm nghi phạm của tao chạy mất!
Kẻ thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin quấy rối gã hiển nhiên chính là Lương đại thiếu gia.

Lương Hữu Huy tìm đủ lý do mời gã ăn cơm không phải chỉ lần một lần hai, ý niệm khá cố chấp, ngày nào cũng vận công truyền tới gã, kiên cường bất khuất.

Hơn nữa gần đây người này còn bắt đầu thay đổi sách lược tấn công gã, mang cả món Quảng Đông đóng gói làm đồ ăn khuya, đích thân đến văn phòng gã quấy rối.
“Tôi có gọi cậu không, có nhờ cậu phối hợp điều tra không?” Tiết Khiêm hếch mặt cao ngạo, trỏ một ngón tay ra cửa, “Cậu từ đâu đến thì về lại chỗ đó, chờ tôi gọi sau!”
Nhưng Tiết Khiêm làm trịch làm thượng cách mấy cũng chẳng đàn áp nổi đám thuộc hạ chưa trải đời, nghe mùi bữa khuya đắt đỏ là quên cả mặt đội trưởng, chen lấn xô đẩy nhào lên, chỉ hận không thể đạp lên lưng đội trưởng để xồ ra cướp lấy hai bọc đồ ăn cực bự trong tay Lương thiếu gia.

Đội phó Phương bộc trực nói, “Đội trưởng Tiết chẳng thức thời gì cả, phải cầm đồ ăn trước rồi mới đuổi người ta đi chứ!”
Hai ngày trước, Lương Hữu Huy cố tình tặng cho gã một chiếc máy chơi game đời mới, lại còn gửi trực tiếp từ flagship store ở nước ngoài về thẳng văn phòng gã, để lũ lắm điều trong văn phòng kêu la om sòm, chỉ sợ thiên hạ chưa loạn…

Tiết Khiêm không phải kiểu người non nớt chưa hiểu chuyện, mà cũng là dân lão luyện giang hồ, huống hồ đội trưởng Tiết nhà ta bình sinh tự tin tự phụ cộng thêm cực độ tự kỷ, rất tin tưởng vào sức quyến rũ đầy nam tính của mình bất kể trên giường hay dưới giường, người tình cũ bắt cá hai tay là do người tình cũ lẳng lơ mù mắt, chứ tuyệt đối không phải đội trưởng Tiết không đủ hảo hán để đáp ứng bạn trai bé bỏng, danh dự này không thể rơi mất! Tiết Khiêm lặng lẽ liếc màn hình, tâm trạng lúc này cũng cực kỳ khó tả: Thằng ranh Họ Lương này, định tán tỉnh mình chắc?
Dã tâm lớn quá, gan cũng đủ to đấy, nhưng đầu mày có sao không?
Thằng nhóc mày tự cảm thấy phù hợp sao?
Ông bô địa chủ nhà mày không dạy mày đừng có tùy tiện quấy rối cảnh sát hả? Nước sông không phạm nước giếng, ngay từ đầu vốn đã không thuộc cùng phạm vi, không cùng cách sống, không có chuyện gì thì đừng xen vào cuộc đời nhau.
Bình thường rảnh rỗi ngứa miệng, Tiết Khiêm cũng sẽ đãi bôi vài câu dâm dật nếu người khác chủ động tiếp cận, nhưng thứ linh cảm rằng “Có thể cậu con nhà siêu giàu Lương Hữu Huy ở Yên thành này đang tán tỉnh gã” lại đánh trúng dây thần kinh gã, đối tượng không phù hợp để khiêu khích, thân phận cả hai bên đều nhạy cảm, gã cũng muốn tránh hiềm nghi.
Tiết Khiêm lưỡng lự ném cho người kia vài chữ hời hợt: Đi công tác, bận rồi.
Lại nhanh chóng bổ sung một câu: Tiểu thiếu gia à, nếu rảnh rỗi không có gì làm thì tìm người khác mà chơi.
Một lời hai nghĩa.

Tiết Khiêm đã ba mươi mốt tuổi và đầy chững chạc cho rằng, giữa hai người đàn ông cũng có vài lời không tiện nói thẳng, thái độ này đã là từ chối khéo rất rõ ràng rồi.
Khi không lại bị Lương Hữu Huy quấy nhiễu, tới lúc ngẩng đầu lên, đội trưởng Tiết mới phát hiện động tĩnh phía trước có gì đó sai sai.
Gã trực tiếp hành tẩu đã nhiều năm, tự có dự cảm và kỹ năng quan sát tính nhất quán của tình hình trước mắt, nhịp độ di chuyển đều đặn của đội ngũ chờ soát vé phía trước đột nhiên biến đổi, tựa hồ có gì đó phát sinh giữa đoàn người, giống như có một người trong đoàn thình lình bỏ chạy, như chiếc cốc đựng xúc xắc bị đánh tan, xúc xắc đủ màu văng bốn phía, mà con xúc xắc mục tiêu của gã bất ngờ nảy lên khỏi quỹ đạo ban đầu, vẻ như định đào tẩu!
Trần Cẩn tâm sự vốn đã rất nặng nề, hơn nữa còn nhạy cảm và đa nghi, liếc thấy mặt mũi dáng dấp xa lạ của đội trưởng Tiết, bất giác nhận ra khí thế uy hiếp của gã rất giống Nghiêm tổng trong bệnh viện đêm qua, nếu cùng đeo kính đen lên thì chẳng khác gì anh em sinh đôi.
Đúng là cũng hơi giống thật, bằng không cớ sao đại thiếu gia Lương Hữu Huy phong lưu thành thói lại trúng tiếng sét ái tình, lớn gan lớn mật chẳng thiết mạng sống ngoài cổng nha môn khát khao đội trưởng Tiết chứ? Bởi vì khí chất của Tiết Khiêm giống với Nghiêm Tiểu Đao.
Đội ngũ mà Trần Cẩn vừa đột ngột thoát ly cũng phát sinh biến động.
Từ tầm mắt của Tiết Khiêm, gã phát hiện có vài kẻ từ bốn phía trong đoàn người đồng thời đuổi theo hướng Trần Cẩn vừa bỏ chạy.
Tiết Khiêm lập tức hiểu ra.

Chân gã phóng như mũi tên rời cung, không chút do dự xuyên qua đám đông, đôi mắt sáng quắc như chim ưng nhắm thẳng vào cái ót của mục tiêu phía trước.

Hành động theo dõi và cướp bóc này, gã đã trải qua một trăm tám mươi lần, mắt sắc tay nhanh, chẳng nói chẳng rằng vươn một tay từ khe hở, nắm lấy cùi chỏ Trần Cẩn.
Bộ vuốt sắt của đội trưởng Tiết đã quắp được là không buông lỏng, Trần Cẩn giật mình quay đầu lại, buộc phải đối diện với khuôn mặt sắc sảo của gã, mắt nhìn thẳng mắt.
Trần Cẩn kinh ngạc, mạnh mẽ định vùng thoát, liều chết giữ chặt chiếc ba lô.
“Theo tôi, tôi là cảnh sát.”
“Đừng ngoái lại, đằng sau có kẻ theo dõi cậu, cậu có khả năng gặp nguy hiểm.”

Tiết Khiêm chỉ dùng hai câu nói với ngữ điệu bình tĩnh đã có thể dập tắt ý đồ trốn tránh của Trần Cẩn.

Khí thế hùng mạnh đủ để ổn định lòng người này dẫn dắt nhịp bước của Trần Cẩn, Trần Cẩn cơ hồ loạng choạng bị Tiết Khiêm kéo đi.
Hai người rảo bước rất nhanh, dùng tốc độ thoát hiểm phá vây rời khỏi hiện trường của đội trưởng Tiết.

Thần hồn nát thần tính khiến ước số nhộn nhạo trong máu bạn Tiểu Trần điên cuồng nảy lên, lúc này đã bất giác khoác tay đội trưởng Tiết, vô thức tìm kiếm sự bảo vệ mạnh mẽ hùng hồn của người này.
Nhà ga ngư long hỗn tạp, tai mắt dày đặc, vừa thích hợp để chạy trốn, lại vừa thích hợp để ra tay, bốn phương tám hướng đều là những khuôn mặt ma quỷ, hoặc lạnh lẽo nhợt nhạt, hoặc tăm tối đáng khinh.
Lại một bộ vuốt sắt hung hãn từ phía sau kéo lấy ba lô của Trần Cẩn, Trần Cẩn “Á” lên một tiếng!
Trần Cẩn chỉ là một dân thường nhỏ nhoi chẳng đáng giá, làm gì có ai để ý tới sống chết của cậu? Chỉ là có kẻ muốn cướp chiếc ba lô của cậu, có thể bởi hiếu kì, hoặc cũng có thể vì chột dạ, vắt óc lập mưu muốn biết rốt cuộc trong chiếc ba lô kia giấu giếm thứ gì, có đáng để thiếu niên này không tiếc một thân một mình vào Nam, cuống cuồng trốn chạy hay không.
Trần Cẩn kẹp chặt ba lô, liều mạng tranh đoạt cùng kẻ nọ, quyền đấm cước đá loạn xạ chẳng ra chiêu thức gì.

Chỉ khi đánh lộn, cậu mới lộ rõ bộ mặt thật hung ác hệt như cha ruột cậu ngày xưa, tại thời khắc mấu chốt cũng ra tay chẳng chút nương tình! Còn Tiết Khiêm lại rất cứng cỏi, một cú đấm nện thẳng vào mũi và miệng, lập tức khiến kẻ nọ máu mũi đầm đìa, môi răng nứt toác!

Thân hình dong dỏng của Lăng Hà thoăn thoắt xuyên qua dòng người, dẫn đầu tiến vào sảnh soát vé, lúc này Nghiêm tổng và trợ lý Mao còn đang lằng nhằng tại cổng an ninh vì mang theo đồ vật trái quy định.
Lăng Hà nhón chân lấy góc nhìn từ trên cao, từ xa liếc thấy Tiết Khiêm mặt mũi nghiêm trọng lẫn trong đám người!
Tiết Khiêm dùng một tay che chắn phần đầu Trần Cẩn, nhanh chóng tìm lối ra.

Lăng Hà vừa nhìn đã hiểu, người y muốn tìm hiện đang nằm trong tay đội trưởng Tiết.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đuổi theo sau còn không ngừng khều trộm, tất cả tụ tập trong sảnh lớn chờ tàu.
Một lưỡi dao sắc nhọn lách ra từ kẽ hở giữa đoàn người, bất ngờ như điện xẹt rạch ngang ba lô của Trần Cẩn.
Mũi dao không có mắt, tất nhiên cũng không biết đằng trước là Dạ Xoa chân chính, hai tên cướp lấm la lấm lét một trái một phải đánh gọng kìm đội trưởng Tiết.

Khóe mắt Tiết Khiêm lập tức bắn ra lửa, một cước đá trật cổ tay một trong hai tên, nhưng bị mũi dao trong tay tên còn lại cắt đứt áo ba lỗ, làm bị thương cánh tay.
Công phu của hai tên cướp rất cẩu thả tầm thường, chỉ xứng dập đầu trước cửa nhà đội trưởng Tiết, nhưng bàng môn tà đạo, đầu trọc không sợ bị túm tóc, những tên du thủ du thực này quơ dao loạn xạ chẳng thèm kiêng nể, còn Tiết Khiêm lại phải dè chừng, không thể xằng bậy, chỉ có thể đỡ trái hở phải, lùi về phòng thủ.
Vẻ mặt của đám người hóng chuyện xung quanh cũng sinh động muôn hình vạn trạng, vừa vô tình hỗ trợ, nhưng cũng không rời bước nhường đường rút lui.

Tiết Khiêm giận dữ chửi qua kẽ răng.

Đội trưởng đội hình sự tất nhiên có mang súng, nhưng không thể tùy tiện bắn bừa, mỗi phát súng bắn ra đều phải đếm, bắn một phát cũng phải làm báo cáo gửi cấp trên, rất phiền toái.

Nếu gã rút súng ra khỏi bao đựng giấu sau lưng áo sẽ rất dễ ngộ thương đám quần chúng dốt nát vô vị này.

Thời gian gần đây mặc cảnh phục cũng chẳng dễ dàng gì, trộm cắp làm bị thương cảnh sát thì cả đám người dửng dưng đứng nhìn, còn đội trưởng Tiết mà tùy tiện ra tay, cảnh sát làm bị thương trộm cắp thì kiểu gì cũng được lên tiêu đề các trang báo mạng lớn nhỏ, sơ sảy một cái là bị cả nghìn người lao vào mắng chửi té tát!
Đội trưởng Tiết thính giác nhanh nhạy, nhà ga hỗn loạn có hiệu ứng tạp âm lan truyền, một tiếng bánh răng chuyển động khẽ khàng dấy lên gợn sóng tận nơi sâu thẳm nhất trong màng nhĩ gã.

Âm thanh nọ chính là tiếng vang rất nhỏ trước khi bóp cò.
Thiếu niên Trần Cẩn không hề có kinh nghiệm và sự đề phòng, còn đang dùng khí thế tàn bạo đánh nhau với tên cướp vặt.
Tiết Khiêm tuy giật mình nhưng không hề do dự, lập tức nhảy lên hất Trần Cẩn ra, đẩy nhân chứng rời khỏi phạm vi hồng tâm mà gã phán đoán dựa trên âm thanh và kinh nghiệm!
Trần Cẩn không rõ tình hình, lảo đảo loạng choạng bị đẩy vào góc tường, tiếng súng vang lên.
Dòng máu túa ra nhuộm đỏ đôi con ngươi thiếu thốn tình cha của Trần Cẩn, khiến cậu chấn động cực độ, gào lên một tiếng…
Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao cũng đồng thời nghe thấy tiếng súng, nhà ga tức khắc hỗn loạn, quần chúng hóng chuyện lập tức giải tán.
Lăng Hà không có nhiều thời gian, quyết định đi tắt.

Lúc này y sải bước cực kỳ hung hăng thô bạo, một chân đạp trên lưng ghế của hành khách chờ tàu, bàn chân giữ thăng bằng, bật lên phóng qua vài hàng ghế, cực kỳ nhanh nhẹn.

Y cứ đạp trên lưng ghế như vậy, tự mở ra một con đường như đi trên dây làm xiếc, thậm chí lúc mất thăng bằng còn không ngần ngại đạp lên vai một quần chúng hóng chuyện để lấy đà…
Tiết Khiêm bị lực đẩy cực lớn hất đến sát tường, vừa che bụng, đồng thời bảo vệ chỗ hiểm trước ngực, còn không quên liếc mắt nhìn nhân chứng của gã.
Gã còn thấy cả Lăng Hà lăm lăm tiến tới, chẳng những không để ý đến gã, mục tiêu của Lăng Hà rõ ràng là chiếc ba lô rớt dưới đất của Trần Cẩn.
Tao đ*t thằng họ Lăng tâm cơ khốn kiếp nhà mày!… Đội trưởng Tiết giận dữ bật dậy, phần bụng bị thương trào lên cơn đau xé ruột theo hình xoắn ốc.
Khi nhặt ba lô, Lăng Hà đụng độ một tên cướp đã bị đánh ngã nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, y một cước đạp lên mắt cá chân kẻ nọ.

Đây là chiêu chặt hạ đơn giản nhất của karate, tên trộm nghe thấy tiếng mắt cá chân mình vỡ nát tan tành, đau đớn thét lên đinh tai nhức óc.
Nghiêm Tiểu Đao đi lại khập khiễng nhưng động tác vẫn phóng khoáng như cũ, bàn tay cầm đao cũng không có ý định làm ai bị thương, chỉ phi thân lao về phía trước, dùng chuôi đao dập đầu gối tên cướp thứ hai.

Động tác này không lớn, nhưng đủ để tước hết sát khí của đối thủ, Nghiêm Tiểu Đao thoăn thoắt lộn nhào, cuối cùng lông tóc vô thương đứng trước mặt Tiết Khiêm, khom lưng ân cần hỏi, “Đội trưởng Tiết không sao chứ?”

Cảnh sát trong ca trực và bảo vệ từ bốn phương tám hướng trong nhà ga chạy tới, trễ nải một cách kịp thời, vừa đúng lúc bắt giữ hai tên cướp và thu dọn tàn cuộc.
“Trong tay anh có đao thật hả?… Anh Nghiêm qua cổng an ninh kiểu gì thế?!” Tiết Khiêm lấm tấm mồ hôi trán, ngoài miệng vẫn không thể chịu thua, lúc này còn không quên chức trách của người trong nha môn.
Tiết Khiêm cúi xuống tự xem xét vết thương, dở khóc dở cười nhíu mày.
Gã rút chiếc máy chơi game nát bấy ra khỏi bao ni lông Taobao rẻ tiền đã cháy xém.
Hông gã bị đạn bắn, viên đạn trùng hợp xuyên một lỗ đen trên chiếc máy chơi game kim loại, màn hình vỡ vụn thành vô vàn mảnh thủy tinh Mosaic.

Lúc đầu đạn chạm tới gã thì đã thành nỏ mạnh hết đà, yếu ớt xẻ rách da thịt gã, chỉ khiến gã đổ máu chứ không tổn thương bất cứ nội tạng nào.
Nhân viên nhà ga nhanh chóng nhận dạng hai tên cướp, chính là hai gã giang hồ du thủ du thực quanh năm trà trộn trong nhà ga, ra vào đồn cảnh sát như đi thăm người nhà, đã có tiền án từ lâu.
Một tiếng trước, ngay trước cổng ga, hai tên này nhận năm trăm đồng, được sai đi cướp ba lô của Trần Cẩn, hứa rằng sau khi thành công sẽ cho thêm hai ngàn năm trăm đồng nữa.

Tiết Khiêm nổi giận mắng nhiếc, “Óc chó, cho tiền là làm, sao chúng mày ngu thế? Bảo chúng mày khiêng túi thuốc nổ chúng mày cũng khiêng à!”
Chỉ cần bỏ ra ba ngàn đồng là có thể kiếm vài thằng ngu tình nguyện khiêng túi thuốc nổ cho mình.
Hai tên cướp ngu xuẩn nhận tiền làm việc xấu hoàn toàn không biết nội tình, tới lúc được cho hay đối tượng mà chúng làm bị thương chính là đội trưởng đội hình sự từ nơi khác tới đây phá án và nhân chứng quan trọng thì mới vỡ lẽ, chọc diêm vương ít nhất phải ngồi tù vài năm, thế là sợ tè ra quần, dập đầu kêu oan như giã tỏi trong xe cảnh sát.
Mà kẻ vung tiền sai khiến chúng, chẳng mấy chốc sẽ biến mất giữa biển người mênh mông trong sảnh chờ như chim muông tứ tán, camera giám sát chỉ ghi lại được hình ảnh cải trang rất mơ hồ.

Đội trưởng Tiết nghiến răng, lá gan kẻ nọ quá lớn, dám núp trong bóng tối bắn lén gã.
Thủ đoạn quá kiêu ngạo.
Bình thường Tiết Khiêm ra ngoài phá án đều mặc thường phục.

Khi ấy gã nghĩ, chắc đối phương không rõ thân phận của gã nên mới dám ra tay đấy chứ?
Trần Cẩn ngồi sát mép tường, lặng lẽ không lên tiếng, dường như bị chấn động mãnh liệt, cơ thể tựa hồ bị đóng đinh tại trận, không nhúc nhích, rốt cuộc đã từ bỏ ý định chạy trốn.
Tiết Khiêm bịt vết thương, tự đứng dậy kéo Lăng Hà lại, “Cậu Lăng định cướp ngang hay sao? Đừng vô phúc thế chứ!”
“Rõ ràng anh mới cướp ngang chứ nhỉ.” Lăng Hà biến tất cả biểu cảm nhỏ xíu trên khuôn mặt thành một cái nhếch mép rất khẽ, chẳng yếu thế chút nào, “Thôi thì chia ra mỗi bên một nửa nhé đồng chí Tiết?”
Nghiêm Tiểu Đao không để ý tới hai người cò kè mặc cả, hắn kéo cẳng chân bị thương, ngồi xổm trước mặt Trần Cẩn, “Bạn Trần ạ, nếu thật sự cậu biết gì đó hoặc còn nhớ chuyện năm đó thì nói với đồng chí Tiết đi, anh ta là một cảnh sát giỏi, anh ta có thể bảo vệ cậu.”
Trần Cẩn hung hăng cắn môi dưới, ngẩng đầu quét mắt nhìn từng gương mặt, ánh mắt đảo qua Nghiêm Tiểu Đao và Tiết Khiêm, dừng lại ở Lăng Hà, cuối cùng mới hé răng, “Anh Lăng… Tôi nhớ tôi từng nghe qua cái họ này, có chút ấn tượng, ông sếp Lăng kia là người chém chết ba tôi sao?”
Lăng Hà nhíu mày, nhanh chóng bác bỏ, “Không phải, cậu nhầm rồi, sếp Lăng mà cậu nói không chém ba cậu.

Nhưng nếu cậu đã nghe nói tới sếp Lăng, thì có lẽ những kẻ chém chết Trần Cửu năm xưa phải có quan hệ và dây mơ rễ má với sếp Lăng này, đúng chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc