NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Toàn bộ hành trình, ngài Lăng đảm đương nhiệm vụ làm đại thần mặt lạnh và cây ATM, thanh toán tiền thuốc men cho hai cậu sinh viên khám chữa ở khoa ngoại, còn Nghiêm tổng là anh trai tri âm cung cấp miễn phí các loại soup gà cho tâm hồn.

Khuôn mặt khôi ngô của Nghiêm Tiểu Đao quả thật rất được lòng già trẻ lớn bé, đôi mắt biểu thị nét ôn tồn, đối với người chưa quen hay đã quen đều như vậy.

Con người hắn tỏa ra cảm giác từng trải và tĩnh tại như đã bao lần kinh qua vui buồn tang thương trên nhân thế, còn rất biết cách nói chuyện để khiến đám thanh niên ngây ngô nhiệt huyết này tin phục, rất dễ chiếm được tín nhiệm của người khác.
Tề Nhạn Hiên tửu lượng không tốt, nôn mửa trong phòng cấp cứu, mặt mũi tái nhợt tựa vào vai bạn trai.
Mà Trần Cẩn hiển nhiên rất kiêng dè quý ngài họ Lăng, không muốn nhìn thẳng, chỉ tình nguyện ngồi cạnh Nghiêm Tiểu Đao, hai vai suýt soát chạm vào nhau.

Đứa nhỏ này dáng dấp không tệ, chiều cao và chiều ngang bả vai đã xấp xỉ với Nghiêm Tiểu Đao.
Trần Cẩn đã được băng bó vết thương trên xương mày, rất thỏa đáng ngước lên nói với Nghiêm Tiểu Đao, “Tôi biết vì sao các anh đến tìm tôi rồi, bao nhiêu người đến làm phiền tôi như thế, rõ ràng là bởi Trần Khôi An.”
“Lúc còn sống, lão ta chưa từng cho mẹ con tôi một ngày yên ổn, chết rồi cũng khiến gia đình tôi chẳng được yên thân, trốn kiểu gì cũng không thoát lão.

Đòi nợ, đòi mạng, các anh muốn bắt tôi trả cái gì đây?”
“Tôi không có tiền, tôi cũng không còn mẹ, mẹ tôi mất từ rất nhiều năm trước rồi.

Bà gánh hàng trên đường Vinh Chính nuôi tôi ăn, bà có khối u, ngã trên đường cái không có tiền chữa chạy, cũng chẳng một ai quan tâm bà chết hay sống, cuối cùng bệnh nặng qua đời.

Tôi mất hết tất cả rồi, các anh còn muốn gì nữa?”
“Tôi không có gì để nói về Trần Khôi An cả, nghe đâu ngày xưa lão bị chém chết… Chém hay lắm!!”
Một đứa nhỏ hai mươi tuổi to xác, nhắc tới cha ruột mình trước mặt người ngoài, gọn gàng dứt khoát nói “Chém hay lắm”, bên dưới sự lạnh lùng cay nghiệt này tất nhiên còn chôn giấu trái tim lạnh giá và rất nhiều buồn thương khắc sâu suốt hai mươi năm.

Trần Cẩn nói xong thì hạ mắt, tự bản thân cũng khó chịu rùng mình.

Một người cha vốn phải đầu đội trời chân đạp đất, chống đỡ cả gia đình, là thần tượng đáng ngưỡng mộ trong lòng những đứa trẻ, nhưng đối với Trần Cẩn, người cha chỉ là nguồn cơn của bao nhiêu hổ thẹn, tự ti và nhục nhã trong cậu.


Nghiêm Tiểu Đao cũng hiểu tâm trạng này.
Nghiêm Tiểu Đao săn sóc hỏi, “Cậu có biết cụ thể ngày xưa ba cậu bị ai hãm hại không? Là người quen phải không?”
Trần Cẩn hờ hững đáp, “Lão ta thì làm gì có ngươi quen? Hồ bằng cẩu hữu, bạn bè trên chiếu bạc thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu có biết người nào không?”
Trần Cẩn thẳng thừng bác bỏ, “Không biết, cũng không muốn nhớ lại.”
“Lũ công tử nhà giàu các anh đủ lắm rồi đấy.” Trần Cẩn đột nhiên bùng nổ, yết hầu run rẩy, “Anh chả phải cảnh sát, anh rảnh quá hỏi dò à? Đào bới vết sẹo của người khác là giết người không dùng dao, anh có thể đừng lải nhải nhắc tôi rằng Trần Khôi An là cha của tôi được không, cha tôi là tên giết người độc ác tiếng xấu muôn đời!”
“…”
“Cha anh cũng là kẻ giết người.”
Nghiêm Tiểu Đao chỉ lặng lẽ nửa giây, cố gắng dùng ngữ điệu hòa nhã nhất để chậm rãi nói ra những lời đè nặng cõi lòng hắn suốt mấy tháng nay, Trần Cẩn kinh hãi ngước mắt lên.
“Cha nuôi anh có thể cũng là kẻ giết người, có một số việc anh đã biết, nhưng cũng không muốn đào sâu thêm sự thật khó chịu đó.”
“Không chỉ có thể là kẻ giết người, mà người bị giết và cướp của nhiều khả năng lại chính là Trần Cửu du thủ du thực, số tiền bị cướp đi có lẽ kếch xù tới nỗi rất nhiều người không thể kháng cự.

Số tiền đó vốn đã có thể thuộc về cậu, giả sử gặp thời, hôm nay eo giắt bạc triệu, phú giáp một phương phải là nhà họ Trần cậu.

Chẳng cần một nghìn năm trăm vạn, chỉ cần năm mươi vạn cũng đủ để bạn Trần hôm nay nở mày nở mặt trong trường, cậu có thể quen với bất kỳ người bạn trai nào cậu thích.

Nhưng số tiền nọ lại bị kẻ khác cướp ngang, kể từ lúc đó, gia đình cậu bị đẩy xuống tầng chót của vực sâu vận mệnh.

Năm mươi vạn tiền tài bất nghĩa rơi xuống đầu Nghiêm Tiểu Đao anh, chuộc lại cái mạng anh, để anh đi theo hung thủ thăng quan phát tài, gà chó lên trời…”
Cứ như vây, con trai của Trần Cửu và con trai của Thích Bảo Sơn đêm khuya sánh vai trên băng ghế trong hành lang ngoài phòng cấp cứu, hối hả trò chuyện với nhau, cùng ôm tâm tình phức tạp khó lòng thừa nhận.
Những cuộc gặp gỡ trong cuộc sống và bao chuyện nực cười của vận mệnh, lại như đã được an bài một cách tuyệt diệu từ nơi u minh tăm tối nhất, để những con người này tụ họp với nhau từ các ngõ ngách, sắp xếp lại các manh mối nhập nhằng từ tro tàn của tàn tích năm xưa, sau đó đứng dậy tại điểm giao hòa giữa bốn phương tám hướng, một lần nữa lựa chọn con đường mình sắp đi.
“Tôi muốn quên hẳn những chuyện ngày xưa, ra Bắc hoặc vào Nam làm thuê, tìm một nơi không ai hỏi thăm tôi, quen biết tôi, tôi muốn bắt đầu lại…” Trần Cẩn khom lưng, để khuôn mặt đỏ au và đôi mắt rơm rớm chìm trong bóng tối, bàn tay mạnh bạo xoa bóp hai hốc mắt.
Bạn Tiểu Trần vẫn có cơ hội để hoàn toàn thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu, sau khi vụ án này được phá, nửa năm hoặc một năm sau sẽ không ai nhắc tới nữa.


Còn nỗi đau trong lòng Nghiêm Tiểu Đao thực sự rất khó để làm lại từ đầu, chính hắn phải tự vượt qua.
Cha ruột ngươi có lỗi với ngươi, ngươi từ mặt thì cứ từ.
Nhưng vị cha nuôi bỏ ra một bao tiền mặt chuộc mạng cho ngươi, bao nhiêu năm nay chăm sóc nuôi nấng tình sâu tựa biển đối với ngươi, ngươi có thể nói từ là từ sao? Không cùng huyết thống mà nuôi dạy ngươi hơn mười năm, đến một con chó còn biết trung thành bảo vệ chủ, chẳng lẽ ngươi không bằng con chó?
Tiết tấu khẩn cấp, nhịp độ nặng nề của quá trình phá án không ngừng đè lên vai hắn.

Hắn có thể đưa cha nuôi trốn tới nơi nào, trốn đi đâu để thoát được kiếp này?
Người trong giang hồ, chung quy vẫn là thân bất do kỷ.

Lăng Hà thong dong bước lại, Trần Cẩn vô thức né tránh, như thể có rất nhiều nhũ băng mọc ra từ cơ thể lạnh buốt của ngài Lăng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cậu.
Tề Nhạn Hiên lại muốn nôn, đầu tựa vào lòng Trần Cẩn, được dìu tới phòng vệ sinh.
Nghiêm Tiểu Đao thẳng lưng ngồi trong hành lang bệnh viện, nét mặt không lạnh lùng, nhưng đáy mắt có vết đỏ, thỉnh thoảng vào những lúc bàng hoàng mất phương hướng, hắn cũng hi vọng có ai đó để dựa vào, được ngả đầu vào lồng ngực ai đó, được nghe dù chỉ một hai câu dịu dàng.
Hắn khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt đột nhiên chìm vào một vòng tay không hề mềm mại nhưng vô cùng ấm áp, chẳng ngờ lại là vị trí xương sườn trên hông của ngài Lăng.
Đêm khuya, hành lang ngoài phòng cấp cứu vẫn rộn ràng nhốn nháo, bệnh nhân nối đuôi nhau không nghỉ.

Lăng Hà không làm bất cứ động tác sến rện dư thừa nào, nhưng trong lòng luôn rất tinh ý, rõ ràng hành động vô cùng cẩn trọng và tinh tế, chọn đúng thời điểm giơ tay lên vòng qua ót hắn, dùng động tác cực kỳ nhỏ mà người ngoài rất khó nhận ra, để cho hắn vùi mặt bên hông mình.
Nghiêm Tiểu Đao cảm nhận được các ngón tay Lăng Hà vuốt ve mái tóc hắn, sau ót hắn, thậm chí nhẹ nhàng miết vành tai hắn, dường như đang lặng lẽ nói với hắn rằng: Ở đây có một người yêu thương anh, sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ rời xa anh…
Hết lần này tới lần khác, Nghiêm Tiểu Đao mang tất cả những tồi tệ bức bối trong lòng ra nghiền nát, rồi như máy ép gỗ trong xưởng gỗ, hắn ép trái tim mình thành tầng tầng lớp lớp rắn chắc và kiên cố, không muốn để người khác nhìn thấy chút yếu ớt của mình.
Chiêu bài Lăng Hà dùng với hắn lần này thật sự khắc nghiệt hơn khi còn ở “Vân Đoan Hào” hay căn nhà nhỏ vùng nông thôn ngày trước, đầu tiên là chặt đứt đường lùi của hắn, khiến hắn không thể quay về bên cạnh Thích gia, sau đó ung dung cắt thịt lấy máu hắn, làm lung lay chút tâm tưởng và tín ngưỡng mà hắn cố chấp bảo vệ những năm gần đây, mài mòn thân tình phụ tử suốt hơn mười năm trời giữa hắn và Thích Bảo Sơn.
Đối với cậu sinh viên tên gọi Trần Cẩn suy sụp gần như không thể chống đỡ trước mắt này, Nghiêm Tiểu Đao thật sự áy náy, cho dù năm xưa Trần Cửu cũng không phải người tốt, điều này hiển nhiên chỉ là đen ăn đen, xem ai ra tay độc hơn, ác hơn, cuối cùng đám người tâm địa hiểm ác đó đào thoát thăng thiên, biến hóa khôn lường, đảo lộn vận mạng càn khôn.
Ban đầu Mao Trí Tú đi dạo lòng vòng như tổ ong trên hành lang, búi tóc tròn tròn thấp thoáng ẩn hiện giữa dòng người.
Mao Trí Tú đột ngột vòng về, “Thằng nhỏ kia nôn mửa lâu thế? Hay là Trần Cẩn chạy rồi?”
Mao Trí Tú vừa chạy về đã sửng sốt, lập tức hối hận sao mình về chẳng đúng lúc gì cả, thằng nhãi Trần Cẩn muốn chạy thì cứ chạy đi! Nghiêm Tiểu Đao chẳng rõ tâm trạng, hơn nửa khuôn mặt vùi bên hông Lăng Hà, hai người đàn ông cao lớn đang ngồi bên nhau, Lăng Hà bao bọc khuôn mặt Tiểu Đao trong lòng.


Động tác lặng lẽ nhưng ẩn chứa tình cảm mãnh liệt, xung quanh dường như biến thành chẳng còn ai, tất cả phàm tục trên thế gian, ồn ào và thị phi đều trở thành tấm phông nền hư vô mờ mịt.
Nghiêm Tiểu Đao sực trở về hiện tại trước vẻ ngỡ ngàng của Mao cô nương, dời mặt đi, bàn tay Lăng Hà vẫn lưu luyến sau ót hắn, hồi lâu mới tách ra, tựa hồ vẫn lơ đãng với sự việc xung quanh, chậm rãi hỏi, “Trần Cẩn chạy rồi?”
Trong toilet ở khúc rẽ cuối hành lang, Tề Nhạn Hiên ngồi trên bồn cầu, lạc lõng uể oải, nhưng khóe miệng gắng sức kiên cường.
Mao cô nương liều lĩnh xông vào toilet nam, chẳng thèm khách sáo đẩy mấy gã đàn ông mặt mũi ngơ ngác ra ngoài cửa, “Tiểu Tề, bạn trai nhóc đâu rồi?”
Tề Nhạn Hiên ngước lên nhìn cô, “Anh ấy không muốn tiếp tục nói chuyện với các anh chị, không muốn nhớ lại, nói là muốn bỏ đi một thời gian.”
Mao Trí Tú cả kinh, “Cho nó hai tư tiếng để bình tĩnh ngẫm lại đặng thành thật khai báo đã là tử tế lắm rồi, nó lại còn đòi đi một thời gian?!”
Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chặn Mao Trí Tú, “Tiểu Tề này, có phải Trần Cẩn có tâm bệnh hoặc tâm sự gì không? Chắc cậu phải biết cậu ta đi đâu chứ?… Chắc chắn cậu biết.”
Tề Nhạn Hiên khẽ biến sắc, nhẹ đáp, “Anh ấy luôn muốn trốn vào Nam làm thuê.”
“Mẹ anh ấy an táng ở phía Bắc thành phố, tại nghĩa trang Phúc Sơn cách đây không xa, nếu anh ấy rời khỏi Phàn Giang, chắc chắn trước khi đi sẽ đến thăm mẹ.”
Lăng Hà nói, “Xét từ vị trí trên bản đồ thì nghĩa trang Phúc Sơn chắc phải xa hoa lắm, giá cũng không rẻ nhỉ?”
Tề Nhạn Hiên khó chịu gật đầu, “Ảnh là thế mà, mấy năm nay ba em gửi tiền học và tiền sinh hoạt cho ảnh, ảnh nhịn ăn nhịn mặc tích góp, dồn tất cả vào mua đất nghĩa trang cho mẹ.”

Ga tàu giao giới ba vùng tam giang cũng là trọng điểm đường sắt then chốt lớn nhất khu vực Trung Nam bộ này, một ngày không biết bao nhiêu chuyến khởi hành, quân đoàn lữ khách tới lui trùng trùng điệp điệp.

Những người này giống như đột ngột chui ra từ kẽ đất và ngóc ngách vắng vẻ, tất cả tụ tập về nhà ga này, rồi tỏa ra đủ hướng như đàn kiến dọc theo các đường ray thênh thang, phóng về điểm cuối trên chuyến hành trình của riêng mình.
Buổi sáng nay cũng như thường lệ, các sạp hàng rong chiếm lĩnh mọi ngã rẽ, những người phụ nữ trung niên địu con sau lưng, dùng thân thể khỏe khoắn gánh bọc hàng hóa cồng kềnh.
Tập đoàn quang gánh hùng hậu nơi địa phương rồng rắn hỗn tạp này rất dễ khiến lữ khách ngoại lai lạ nước lạ cái choáng váng đầu óc, khó tránh khỏi rơi vào cạm bẫy lừa lọc của những người bán rong và đám tài xế cắt cổ.

Tuy nhiên, chỉ có lữ khách tầm thường mới ngơ ngác trở thành thịt cá trên thớt gỗ chờ bị tùng xẻo, còn đội trưởng Tiết sáng suốt uy phong lão luyện giang hồ nhà ta thì không.
Tiết Khiêm chỉ khoác một chiếc túi gọn nhẹ để tiết kiệm thể lực và không gian, T-shirt bó sát và quần bò mài ôm trọn cơ thể cường tráng.

Một chiếc kính râm che khuất đôi mắt sắc sảo rất nổi bật của gã, chỉ hé lộ vầng trán và khuôn mặt rám nắng nâu đồng.
Tay trái một chai nước khoáng, tay phải một túi bánh mì, đây là bữa sáng tiêu biểu của đội trưởng đội cảnh sát quanh năm công tác xa nhà, vô cùng cực khổ.
Tiết Khiêm đứng bên cạnh cây cột lớn, thấp giọng nói chuyện điện thoại, “Sếp ơi, sếp dài dòng quá! Hôm nay sẽ về, đằng nào cũng phải quan sắt thằng lỏi kia một lát, xem có thu hoạch được gì không chứ.”
“Thẳng lỏi này đến nhà ga là định trốn rồi, nhưng chưa rõ trốn đi đâu, chẳng biết có ai tiếp tay hay không.”
“Tôi hiểu rồi, sếp cứ yên tâm, tôi cũng muốn tịch thu vật chứng khả năng vẫn nằm trong tay nó và cạy miệng nó chứ.”
Đội trưởng Tiết là một thành viên thuộc Tổ chuyên án liên tỉnh, đến Phàn Giang dự buổi tổng kết.


Với tính tình của Tiết Khiêm, lãng phí thời gian họp hành tổng kết làm cái mẹ gì? Án còn chưa phá, chúng mày tổng kết bảy tám lượt hết mẹ nó thời gian phá án của ông, cứ họp hành múa mép thì phá được án chắc?
Tất nhiên cảnh sát địa phương đã không chỉ một lần viếng thăm mọi nhân chứng có liên quan, nhưng Tiết Khiêm vẫn chưa yên tâm, rõ ràng chỉ là đi công tác, lạ nước lạ cái, gã vẫn cứ hành động theo tư duy riêng của mình, một lần nữa điều tra lại.

Ở Phàn Giang mấy ngày, ngồi trong phòng hội nghị nghe các lãnh đạo cao cấp ba hoa chích chòe, đầu óc gã vẫn không ngừng tìm tòi và mô phỏng chứng cứ gã muốn tìm.
Trần Cẩn khoác chiếc cặp sách lớn, nhanh nhẹn xếp hàng mua vé tàu, khuôn mặt cúi gằm thỉnh thoảng ngước lên, lấm lét nhìn trái nhìn phải, cơ thể to cao cũng sắp không chịu khổi gánh nặng tâm sự chồng chồng.
Tất nhiên, trong cặp sách của cậu không có tài liệu tham khảo.

Cậu mới trở về từ nghĩa trang Phúc Sơn, trước khi đi phải mang theo một số đồ vật lưu giữ kỷ niệm, hơn nữa còn cực kỳ quan trọng.
Trần Cẩn ngước lên nhìn màn hình lớn thông báo giờ khởi hành các chuyến tàu, những hàng chữ nhỏ chi chít dày đặc không đọc nổi khiến cậu mờ mịt và hỗn loạn, hoàn toàn không biết mình phải đi đâu, cuối cùng ngập ngừng nhìn vào một chuyến đi tới tỉnh G ở phương Nam sắp xuất phát.

Tính tình lầm lũi, ngoan cố và từ nhỏ thúc đẩy Trần Cẩn trốn khỏi bệnh viện, xương mày cậu vẫn còn băng gạc.

Cậu không muốn bị người khác quản thúc, cũng không muốn giao tiếp với người lạ, luôn ngờ vực lòng tốt của bất cứ ai, trong rất nhiều trường hợp, sự lạnh lùng vô lý mà cậu biểu hiện, chẳng qua chỉ để che giấu nỗi sợ hãi và yếu ớt tận sâu trong lòng mà thôi.
Thực ra cậu không thể bỏ mặc Tề Nhạn Hiên, nhưng Tiểu Hiên nhu nhược yếu đuối, mang theo rất nhiều phiền toái.

Tới kỳ nghỉ hè năm thứ ba, sinh viên phải ra ngoài thực tập, cậu định sẽ tìm một công việc ở phía Nam trước, sau đó liên lạc với Tiểu Hiên.
Tại góc 45 độ phía sau tai trái của bạn Tiểu Trần, ở vị trí quan sát tuyệt hảo cách đó hơn mười mét, đội trưởng Tiết tự nhéo vành tai, liên tục nhai kẹo cao su giải sầu.
Tiết Khiêm tra án lão luyện kinh nghiệm, hôm qua Lô Thanh Dương ném cho gã tin tức sai lệch, hại gã mất trắng hai ba tiếng đồng hồ, nhưng đội trưởng Tiết đã nhanh chóng uốn nắn bản thân về quỹ đạo chính xác, từ phương hướng khác loay hoay một vòng cũng về điểm mấu chốt này.

Gã bị giỡn mặt, tất nhiên cũng định trả thù, bèn lập tức chào hỏi đồng nghiệp địa phương, “Trường bổ túc Anh văn Ưu và Tư chỗ các anh chắc cũng chẳng tốt đẹp gì nhỉ? Có chứng chỉ đào tạo chính quy không, không ai kiểm tra à, không ai quản lý hả? Lừa đảo rồi, ăn chặn mồ hôi nước mắt của các trường khác, các anh có dịp thì điều tra đi, phải nhanh chóng niêm phong cái trường lừa đảo đó đi thôi!”
Đêm qua Tiết Khiêm lặng lẽ theo dõi Nghiêm tổng đưa Trần Cẩn đến bệnh viện điều trị ngoại thương.

Đội trưởng Tiết, lão miêu của nha môn rón rén theo dõi cả đám nghi phạm, tới mức Nghiêm Tiểu Đao cũng không phát hiện cái đuôi bám sát phía sau là người thi hành công vụ, hơn nữa người này còn định hớt tay trên!
Tiết Khiêm liếc nhìn phía sau Trần Cẩn, nhủ thầm trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, cứ để mày mua vé trước, ông xem mày định đi đâu rồi phán đoán mày có người quen ở đó hay không.

Đợi mày lên tàu, ông sẽ tóm cổ mày!


Bình luận

Truyện đang đọc