NHỚ EM - ĐÔNG CA

Bảy giờ ba mươi phút tối, Hàng Cẩm xuất hiện trước cửa khách sạn Đông Tước trong bộ váy trắng tinh và áo  vest màu trắng, người trẻ tuổi đứng giữ cửa đi về phía xe mở cửa cho cô, Hàng Cẩm vừa nghe điện xong, tháo tai nghe xuống ném vào ghế sau, sau đó cầm lấy túi, dưới sự dẫn dắt của người đó đi vào trong khách sạn.  

Giữa tháng 12, Bắc Kinh càng ngày càng lạnh. 

Sau khi đi vào trong khách sạn, không khí xung quanh thật ấm áp và dễ chịu.

Chục người bạn tốt của cô đang ngồi quanh bàn tròn, họ đều đứng dậy chào đón: 

“Cuối cùng cũng đến rồi, người bận rộn.”

Hàng Cẩm mỉm cười, gật đầu chào hỏi từng người, lúc này mới ngồi vào bàn gọi món. 

Những người phục vụ ở đây đều phục vụ từng người một. Họ có vẻ mặt đoan chính, dáng người cao ráo, mặc lễ phục thẳng thớm, đứng sau mỗi vị khách của mình, trong tay bưng một chiếc khay vàng, trên đó có rượu vang đỏ và trà nóng. 

Hàng Cẩm chọn rượu vang đỏ, người phục vụ cúi xuống đặt rượu đỏ lên bàn, nhẹ nhàng hỏi cô có muốn uống thêm không. Sau khi nhận được câu trả lời là không, anh chàng lại đứng về phía sau lưng Hàng Cẩm.

Trên bàn tiệc toàn những người trẻ tuổi, là tinh anh nhân tài kiệt xuất  trong giới đầu tư. Quan hệ giữa cô và họ cũng không quen thân lắm, nhưng cũng được coi là bạn, thi thoảng cũng có thể hẹn nhau ăn tối như thế này. Nhưng Hàng Cẩm hiếm khi tham dự, cũng từ chối vài lần, lại có vẻ như kiêu căng không nể mặt, nên một năm cô chỉ tham gia hai lần cho có mặt.  

Trưởng thành xã giao hẳn là không thể thiếu.

May mắn thay, những người này không có tâm tư gì, hầu hết họ đến đây để thư giãn, trò chuyện và nói về những xu hướng đầu tư gần đây, cùng những dự án mà họ đang thực hiện, Hàng Cẩm chỉ lắng nghe, và sẽ trả lời khi được hỏi.

Cô ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại như châu như ngọc.

Vài người đàn ông trong số họ rất thưởng thức tính cách này của cô, sau khi biết cách đối xử “máu lạnh vô tình” của Hàng Cẩm với những đối tượng theo đuổi, họ đều kìm nén tâm tư của mình, chỉ làm bạn bè mới có thể đến gần cô, có ý nghĩ gì quá phận cũng không dám thể hiện ra ngoài, sợ bị Hàng Cẩm cũng kéo vào sổ đen. 

Cô ăn không nhiều,  không có cảm giác thèm ăn, sau khi uống hai ly rượu vang đỏ với vài người, cô lấy lí do rồi tạm biệt họ, vừa bước ra khỏi cửa khách sạn đã rùng mình vì lạnh, cô cau mày ngồi vào trong xe, xoa xoa giữa hai mày. 

Tài xế hỏi cô: “Chúng ta về đâu ạ?”

“Chung cư.”

Hàng Cẩm dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, chuông di động reo lên, cô đưa mắt nhìn, là em trai Hàng Dục gọi đến, cô ấn nghe máy đặt bên tai:  

“Chị, chị dẫn đàn ông về Thịnh Thế Hoa Đình à?” 

Hàng Dục đè thấp âm lượng nói: “Bảo vệ nói với ba có đàn ông lên đó, ba còn tưởng chị có bạn trai, nói mau đến kiểm tra, bây giờ còn đang tìm gậy gôn kia, còn nghi ngờ đó là tên nhóc con họ Lục kia.” 

Hàng Cẩm đè đè huyệt Thái Dương, suy nghĩ một lát, mới nhớ ra mình đã cho Trần Lâm vào đó ở. 

“Không phải.” Hàng Cẩm cau mày thở dài: “Sao ba lại phải làm vậy.”

“Làm vậy không phải ngày một ngày hai mà.” Hàng Dục cắt câu hỏi trước đó, lại hỏi:  

“Không phải bạn trai, vậy là ai?”

Hàng Cẩm không để ý đến cậu em trai, quyết đoán cúp điện thoại, nói về phía tài xế: 

“Đi Thịnh Thế Hoa Đình.”

Chín giờ mười lăm phút tối, xe dừng ở Thịnh Thế Hoa Đình. Hàng Cẩm bước vào phòng bảo vệ trước. Đêm mùa đông rất lạnh, cô vẫn mặc lễ phục, mặc áo khoác vẫn lạnh buốt.

Trong phòng bảo vệ có một chiếc điều hòa thổi rất mạnh. Sau khi cô bước vào, lông mày cuối cùng cũng giãn ra.

Năm người bảo vệ thấy cô đi vào, đứng dậy chào hỏi, nói một người mới đến chưa gặp qua cô, cũng không biết cô là ai, lễ phép hỏi: “Chào cô, cô có chuyện gì sao?” 

Hàng Cẩm còn chưa mở miệng, nhìn thẳng vào từng người, cho đến một người né tránh ánh mắt cô, cô lập tức đi đến trước mặt người đó: “Là anh, lấy điện thoại ra đây cho tôi nhìn xem.” 

Người đàn ông vẫn muốn cưỡng lại, nhưng không thắng nổi khí chất của Hàng Cẩm, cô vô cảm nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Muốn tôi gọi sếp của anh đến đây hả?” 

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, mở khóa và đưa cho cô.

Hàng Cẩm bấm vào lịch sử cuộc gọi và nhìn thấy số điện thoại của Hàng Đề Vân, cô trả lại điện thoại cho anh ta, giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa lời cảnh cáo: 

“Nếu còn có lần sau, anh không cần đi làm nữa.”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng bảo vệ và đi đến Tòa nhà E7, Tầng 7. Phòng 701. Chỉ có duy nhất 1 phòng. 

Sau khi mở khóa vân tay vào, cô đứng ở huyền quan, thấy Trần Lâm đang khỏa thân, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi Toilet.

Hai người đối mắt nhìn nhau, không khí như ngưng lại.

Chắc không đoán được ngoài cửa bỗng nhiên có người đi vào, Trần Lâm sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy khăn đang lau đầu che dưới thân lại, quay người, bước nhanh trở lại toilet. 

Bình luận

Truyện đang đọc