NHỚ EM - ĐÔNG CA

Cần cổ như có con vật lông xù đang cọ mình, Hàng Cẩm ngứa không chịu được, cô vẫn nhắm mắt đưa tay lên sờ sờ, sờ thấy mái tóc mềm mại. Lúc mở mắt ra, có người thò qua hôn chụt vào môi cô: 

“Chào buổi sáng.” 

Cô nửa híp mắt, nhìn khóe môi cong lên của Trần Lâm, cậu dán vào rất gần, con ngươi đen láy trong sáng, bên trong như thiêu đốt người ta, đáy mắt mang theo ý cười, bên má hiện rõ chiếc má lúm đồng tiền.

Sáng ngày mùng hai, tuyết đã ngừng rơi, thời tiết ngoài trời rất đẹp.

Sau khi tỉnh ngủ Trần Lâm nhớ đến đêm qua Hàng Cẩm đã chủ động hôn mình, cả người vui sướng khó kiềm chế được, lúc Hàng Cẩm đánh răng, cậu ôm cô từ phía sau, cô cúi đầu xuống  hôn hôn gáy, lúc cô lau mặt cậu lại ôm eo cọ cọ cần cổ.

Hàng Cẩm buông khăn lông, gần như bất đắc dĩ nhìn cậu: “Trần Lâm.”

“Đây.” Cậu lập tức ngẩng đầu lên.

“Buông ra.” Hàng Cẩm nói.

Trần Lâm buông lỏng tay, trước khi cô đi vệ sinh, lại ôm người vào ngực hôn hôn: 

“Chị, tối qua hôn tôi phải không?” 

Động tác đẩy của Hàng Cẩm dừng lại: “Tôi bị muộn rồi.”

“Được.” Cậu buông lỏng tay, như con vật nhỏ theo đuôi cô vào phòng thay quần áo, thấy cô không để ý gì mà thay quần áo trước mặt mình, cậu miệng khô lưỡi khô quay mặt đi, nhịn không được lại liếc mắt qua nhìn. 

Hang  Cẩm có dáng người rất đẹp. Cô  chỉ thích mặc quần áo lót màu trắng. Những vết hôn trên ngực và cổ vẫn chưa tan hết, lúc thò đầu ra khỏi cổ áo, đã bị Trần Lâm hôn môi.  Cậu đè cô lên cánh tủ, bàn tay rộng đỡ eo, đầu lưỡi quét qua hàm răng, hôn cho cô  thở hổn hể, lúc này mới hơi rời ra, dùng ngón cái vỗ về cánh môi cô: “Tối qua tôi không nên uống rượu.”

Cũng không biết đang tiếc nuối điều gì.

Hàng Cẩm nghe thấy cậu nói vậy, đưa tay đẩy người ra, tiếp tục mặc áo len vào.

Bữa sáng của hai người là bánh mì nướng, sữa bò nóng, Hàng Cẩm cầm túi ra khỏi cửa, Trần Lâm cũng vội vàng dọn xong phòng bếp, cầm bao rác đuổi theo ra ngoài, bên cạnh cửa có thùng rác được phân loại, cậu phân ra cho tốt, lúc này mới đi theo sau Hàng Cẩm vào thang máy.

Thang máy không có ai, cậu lặng lẽ đưa tay nắm tay cô, thấy Hàng Cẩm không ném tay mình ra, lại được một tấc lại tiến thêm một thước, đan tay mình vào tay cô. Cửa thang máy mở ra, cậu nhanh chóng buông tay, chậm rãi bước theo sau, kéo dãn khoảng cách với cô, tuyết đọng dưới chân phát ra tiếng lẹp bẹp, không khí sạch sẽ tươi mát.

Hàng Cẩm đi thẳng đến cổng khu chung cư, ngồi vào sau xe, lúc này mới nhìn qua cửa kính, thấy Trần Lâm chậm rãi đi từng bước ra ngoài, mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn cô xuyên của cửa kính, sau đó chạy chậm về hướng bến xe bus, một chiếc xe vừa lúc dừng lại, cậu nhanh chóng quẹt thẻ trèo lên xe, lại xuyên qua cửa kính vẫy vẫy tay về phía cô.

“Trần Lâm đã lên kế hoạch thiết kế và phát triển du lịch ở Núi Sùng từ năm đầu đại học. Tuy nhiên, lúc đó còn ít tuổi và chưa có mối quan hệ. Năm nay, một số tiền bối đã giới thiệu các nhà đầu tư với cậu ấy. Cũng đã hẹn gặp với họ vài lần, nhưng công ty đầu tư còn nhỏ, vốn đầu tư cũng ít, có lẽ là do ý tưởng khác nhau nên không có thêm thông tin nào nữa.”

Đằng Bình lấy ra một xấp tài liệu đã điều tra đưa cho Hàng Cẩm:  “Đây là ngày cậu ấy hẹn mấy công ty đầu tư, còn có phương án của cậu ấy, chắc hẳn cũng có mấy sinh viên chuyên ngành du lịch làm cùng,  phương án cũng được, nhưng không có gì đặc biệt.”  

Hàng Cẩm cúi đầu lật xem.

Đằng Bình hỏi: “Giờ Trần Lâm muốn sếp đầu tư?”

“Không phải.” Hàng Cẩm cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu ấy không nói với tôi.”

Đằng Bình há to miệng:  “Dạ?”

Có sẵn người đầu tư ở đây, nhưng Trần Lâm cố tình không tìm Hàng Cẩm nói qua ý tưởng của mình, Đằng Bình thật sự không hiểu Trần Lâm nghĩ gì.

Nhớ đến gì đó, cậu lại đem notebook đưa đến trước mặt Hàng Cẩm: “Đây là topic dành riêng cho Trần Lâm trên diễn đàn trường Bắc Dương, trên đó đều có bài viết rõ về các mối quan hệ của Trần Lâm, có cả ảnh chụp cùng bài đăng.”

Hàng Cầm cầm lấy notebook lướt xuống xem một chút, nhìn thấy có một bài đăng được cập nhật vào tối qua, đó là một đoạn video.

Trong video là Trần Lâm uống rượu say, sắc mặt đỏ hồng, đưa tay ra cướp đồ vật, bên cạnh có người đang cười, nói: 

“Trần Lâm, nói cho tôi biết, ai cắn cổ cậu hả, tôi sẽ cho cậu đũa thần phát sáng.” 

“Cho tôi.” Trần Lâm cau mày, đôi mắt đều đã đỏ hồng, cánh tay dài thò qua, nhưng lại với vào không khí: “Hoàng Hán Thanh….”  

Mọi người cười to: “Hoàng Hán Thanh! Trần Lâm nói là ông cắn kìa!”

“Shit, tôi cắn cậu ta bao giờ.” 

“Hoàng Hán Thanh, cho tôi.” Cuối cùng Trần Lâm cũng nói hết câu.

Những người khác càng cười to: “Ha ha ha ha Hoàng Hán Thanh, cậu nói thật đi, lần đầu tiên của Trần Lâm, có phải bị cậu cướp mất không hả?” 

“Vô nghĩa! ông đây có vợ rồi, đừng có nói bừa.” Hoàng Hán Thanh đỏ mặt tía tai gào to:

“Trần Lâm! Nói thật đi, lần đầu tiên cho em nào hả?” 

Trần Lâm che miệng mình, vì men say làm ra hành động rất dễ thương: 

“Tôi không nói cho các cậu.”

“Tại sao?” Lại một nam sinh kéo cánh tay cậu: “Vì sao không thể nói cho chúng tôi biết? em ấy có phải người trong trường mình không? lớp nào? có xinh có đẹp không hả?”

Mái tóc xoăn đen mềm mại khiến tai cậu đỏ bừng. Ngẩng mặt lên, chớp đôi mắt say khướt hai lần, trong đầu  tràn ngập khuôn mặt của Hàng Cẩm.

Cậu trì độn ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói, giọng khàn khàn không rõ:

“Đẹp lắm.”

“Rất xinh đẹp.”

Bình luận

Truyện đang đọc