NHỚ EM - ĐÔNG CA

Trần Lâm dựa vào cửa, say sưa lấy thứ gì đó trong túi ra nhét vào tay Hàng Cẩm: “Cho chị xem cái này, tôi cảm thấy, rất…rất đẹp.”  

Cậu đóng cửa lại, hô lên về phía phòng khách: “Triệu hoán, quản gia, đóng cửa sổ, tắt đèn.”

Đồng thời phòng khách rơi vào bóng tối, cậu lấy bật lửa từ trong túi ra, nheo mắt để sát vào, cầm bật lửa thắp cây đũa thần trong tay Hàng Cẩm, ánh sáng  chói mắt lóe lên, trong phòng chỉ còn chùm sáng này.

Sau khi cây đũa thần cháy hết, cậu bật đèn lên.

Đồng tử đẫm men say vẫn sáng trong như cũ, cổ cậu đã đỏ bừng một mảng, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, móc tay ngón tay mình vào ngón út của cô, giọng dính men say, mơ hồ khàn khàn không rõ:

“Có phải như vậy, sẽ không sợ bóng tối nữa phải không?”

Hàng Cẩm nhìn gương mặt cậu, không thể hiểu được.

Vì sao lại là Trần Lâm.

Cô cũng không nghĩ được.

Cô đưa tay giữ cổ áo cậu, kéo người đến trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên chủ động hôn môi.

Trần Lâm đảo khách thành chủ ôm cô vào ngực, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong phòng, lúc đụng vào bàn còn nhớ bảo vệ eo cô, một tay cậu cởi quần áo, dùng một chân dẫm lên chân kia cởi giày, sau đó chỉ còn đeo tất, bế Hàng Cẩm vòng chân cuốn lên eo mình, vừa hôn vừa đi vào phòng.

“Bao….” Cậu dựa vào cổ cô thở dốc: “Tôi đem bao, quên….”

Hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cô, sau lưng bỗng giật mình, thở gấp hỏi: “Nói gì…?”

“Bao cao su… ở trong ba lô…” Cậu lại dán vào hôn môi cô, giọng nói tủi hờn: 

“Không thể làm, không tránh…không bao…không thể làm…”

Lần này Hàng Cẩm đã nghe rõ, vỗ vỗ sau gáy cậu nói: “Buông tôi xuống.”

Cậu càng ôm chặt eo cô hơn: “Không buông.”

Như đang chơi xấu, cả gương mặt vùi vào cổ cô, vừa ôm vừa cọ cọ, lúc nói chuyện hơi thở luồn vào cổ áo ngủ: “Không buông…”

Hàng Cẩm: “……”

Dáng vẻ này đúng là say rồi.

“Trần Lâm, khuya rồi, tắm rửa đi ngủ.”  Cô vỗ vỗ vai cậu:  “Mai tôi còn phải đi làm.”

Cậu “Ừm” một tiếng, nhưng không buông cô ra ngay, lại ôm hôn một lát mới buông cô xuống, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó bắt đầu nhặt quần áo lên rồi đi vào toilet tắm rửa. 

Hàng Cẩm nằm trên giường xem ảnh Hàng Dục gửi trong nhóm gia đình, mọi người chơi mạt chược, Viên Vũ thua rất thảm, Hàng Dục thắng nhiều nhất, trước mặt Hàng Đề Vân là một bình hồng trà, trước mặt mẹ cô bày vài đĩa hạt dưa, trước mặt Viên Vũ là đĩa trái cây, chỉ có trước mặt Hàng Dục là một đống tiền mặt.

Cô tắt điện thoại, nằm yên lặng phát ngốc, một lát sau Trần Lâm tắm rửa xong đi ra, ôm cô từ phía sau, lại lật người cô qua ôm mặt đối mặt, không ngừng hôn cô.

Cậu không mặc quần áo, cơ thể trần trụi như cái bếp lò sắp nướng chín cô, Hàng Cẩm bị hun nóng đến khó thở, đẩy không được người, bị cậu ôm hôn một lúc, đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Trần Lâm.

Cậu đã ngủ rồi.

Hàng Cẩm mở mắt ra, nhìn lông mi dài của cậu, sau đó xoay người nhắm mắt lại. 

Trần Lâm ở phía sau như có mắt, lại kéo cô vào trong lòng, rõ ràng cậu đã quá say, nhưng trước sau vẫn nhớ muốn ôm cô ngủ, cằm đặt trên đỉnh đầu, hai tay vòng ôm người vào lòng ngực mình, miệng vẫn mơ hồ gọi: “Chị…chị…”

Hai mắt cô đã nhắm, nghe cậu như lên cơn điên không ngừng gọi mình là chị, cuối cùng cũng bất lực đáp lời: 

“Ừm.”

Bình luận

Truyện đang đọc