NHỚ EM - ĐÔNG CA

Lúc Hàng Cẩm đến trước cửa phòng bệnh đơn cao cấp trên tầng sáu, rất nhiều người đã đến thăm ông Hàng, có tiếng nói từ cánh cửa phòng chưa đóng kín, cô đứng tựa vào tường, mơ hồ nghe thấy ông nội hỏi Hàng Đề Vân: “Chuyện này có phải hướng về A Cẩm không?”

Không ai trả lời.

Ông nội Hàng lại nói: “Aiz, còn làm liên lụy đến thằng nhóc họ Đoạn kia, con nhóc Hàng Cẩm này phải cho nó một lời giải thích, tôi còn chưa đi gặp bà nội nó…”

“Cũng chỉ bị cắt vết nhỏ trên cánh tay, không có chuyện gì lớn.” Hàng Đề Vân nói.

“Chuyện như thế nào mới coi là lớn?” Ông Hàng rất tức giận, giọng nói trầm đục của ông xuyên qua tường, vang vọng khắp hành lang:”Phải mạo hiểm tính mạng mới coi là chuyện lớn, phải không?”

“Ba, nghỉ một lát, uống một ngụm trà.” Hàng Đề Vân bảo Phùng Thục Quân rót trà.

Ông nội Hàng đi vài bước quanh phòng bệnh, càng nói càng giận:

“Tôi đã sớm nói, con gái nên tìm một người đàn ông mà kết hôn, cuộc đời này cứ thế qua đi, anh còn khen ngược, bảo nó tiếp quản công ty, bây giờ đối nhân xử thế y như đàn ông, còn không biết gây thù oán ở đâu, chuyện hôm qua lớn như vậy, giờ ai muốn cùng nó ở bên nhau hả? với tên nhóc họ Đoạn kia xem ra cũng thất bại rồi.”

Hàng Cẩm không muốn đi vào, bảo Đằng Bình để trái cây chỗ bàn y tá, chuẩn bị đi về công ty, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Đoạn Huy Dương đang xách giỏ trái cây đi đến, vừa nhìn thấy cô đã cười nói:

“Trùng hợp vậy, tối qua cô ngủ ngon chứ?”

“Cũng tốt.”  Hàng Cẩm lấy từ trong túi mà Đằng Bình đang cầm một tấm thẻ ra: “Tôi rất tiếc về chuyện xảy ra tối qua. Đây là thẻ bạch kim của Wanfeng International. Anh có thể chọn bất kỳ món quà nào coi như tôi bồi thường.”

Đoạn Huy Dương bật cười phì thành tiếng, nói: “Ngại quá, đây là lần đầu tôi gặp người như thế này …cách tặng quà rất độc đáo, quà thì thôi đi, hôm nào rảnh mời tôi bữa cơm là được rồi.” 

“Được.” Hàng Cẩm lại đưa tấm thẻ cho Đằng Bình, nhìn về phía Đoạn Huy Dương:

“Tôi phải về công ty.”

“Được.” Đoạn Huy Dương lại chỉ chỉ giỏ trái cây để trên bàn y tá: “Cái này, tôi giúp cô mang vào nhé.”

Anh rất  thông minh, biết Hàng Cẩm đã đến mà không vào trong là có lý do, đầu nảy số nhanh nên cũng không hỏi nhiều.  

Hàng Cẩm hơi hơi gật đầu: “Cảm ơn.”

Luật sư đã gửi bản án cùng hình phạt cho Vương tề đến vào tối qua. Phiên tòa xét xử dự kiến ​​​​sẽ kéo dài hơn hai tháng. Anh ta hỏi Hàng Cẩm liệu có bằng chứng nào cần bổ sung để có thể cho Vương Tề ở tù mấy năm hay không, còn nói mẹ cùng chị gái Vương Tề khóc lóc náo loạn cả đêm qua ở đồn cảnh sát, mấy người đó nói khả năng sẽ tìm đến công ty, bảo Hàng Cẩm hãy cẩn thận một chút. 

Hàng Cẩm nhắn tin trả lời xong khóa màn hình điện thoại, ném sang một bên. 

“Tìm người dọn dẹp căn chung cư bên Giang Nam Biệt Uyển, về sau tôi sẽ ở bên đó.”

Ngón tay cô chống vào huyệt thái dương, toàn thân có cảm giác mệt mỏi như bị rút cạn sức lực:

“Tăng thêm bảo an quanh công ty, bên phía bệnh viện cũng vậy, không được cho người lạ vào.”  

“Vâng” Đằng Bình gật gật đầu, lại hỏi cô: “Hàng tổng, không phải chị nói muốn nghỉ ngơi sao? bây giờ lại quay về công ty ạ?”

“Dư luận chưa lắng xuống, tôi về công ty xử lý vài việc, đẩy cuộc họp lùi lại nửa tiếng.”

Cô mở điện thoại lên là có thể đọc được tin tức trang đầu, nói hồi còn trẻ Hàng Đề Vân tranh đấu đắc tội nhiều người, bây giờ đang gặp báo ứng, còn nói ông ngoại tình ở ngoài, bị con ngoài giá thú chém bị thương, mọi chuyện đã lên men, tin tức nhảm nhí lung tung rối loạn hết cả lên. 

Hàng Cẩm đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng đăng một vài nội dung vào buổi sáng, bây giờ cần chờ dư luận lắng xuống, qua mấy ngày nữa tin nóng này sẽ tan đi.

Nhưng bên phía hội đồng quản trị cần một lời giải thích, các cơ quan tài chính, ngân hàng, công ty dự án, v.v. đều cần một lời giải thích từ Hàng Cẩm.

Hàng Cẩm nhắm mắt lại, cô có chút mệt mỏi, bị ép đến không thể thở.

Bình luận

Truyện đang đọc