NHỚ EM - ĐÔNG CA

Đầu Hàng Cẩm hỗn loạn một mảnh.

Một giọng nói phải đẩy người ra, chỉ cần cô từ chối, việc lần trước có lẽ sẽ không còn tái diễn nữa.

Một giọng khác lại đang nói: Đã làm một lần rồi thì lần hai đã sao, lần này mà từ chối là có thể bỏ qua được lần trước sao?

Suy nghĩ hỗn loạn bị Trần Lâm kéo lại, bàn tay xoa bóp bầu thịt qua lớp áo ngủ, cúi xuống hôn cắn hạt đậu qua áo, cô ngẩng cô lên nhẹ thở, ngón tay luồn vào tóc cậu, tay cậu lại luồn vào váy ngủ, năm ngón tay nắm chặt xoa bóp một bầu mềm mại kia.

Cậu bắt đầu xoa bóp, nắm buông, làm thịt tràn qua năm đốt ngón tay, lại dùng bàn tay khảy khảy hạt đậu đang run rấy,  theo sau kéo váy ngủ xuống, cúi đầu cắn vào bầu thịt trắng nõn, đầu lưỡi đảo quanh viên đậu đậu phấn nộn, hết mút lại liếm, nghe thấy âm thanh của cô thay đổi, càng mạnh mẽ mút một ngụm.

Đầu lưỡi ẩm ướt như có chất dẫn điện, từ hạt đậu truyền đến khắp người, Hàng Cẩm khó nhịn thở dốc, vặn vẹo giãy giụa muốn tránh né, cô không chịu nổi, cơ thể mang theo khát vọng mà không biết theo ai.

Cô ngẩng cao cổ lên đẩy đầu cậu ra, Trần Lâm lại dán đến, hôn cánh môi cô, cậu không mặc áo, cơ thể tinh tráng ngăm đen, cơ ngục bụng rõ ràng, hai cánh tay vì đang phấn khởi nên mạch máu gồ lên, cậu đưa bàn tay to rộng xoa nắn bầu thịt, lại cúi đầu liếm cắn, một tay kia vuốt ve đi xuống theo vòng eo mảnh khảnh, cho đến lúc dừng lại nơi giữa hai chân, đánh vòng ở giữa qua lớp vải mỏng.

Chỉ bốn ngày ngắn ngủn, cậu lại học được kỹ năng mới.

Theo bản năng cô kẹp chặt chân, Trần Lâm cúi đầu mút một cái thật mạnh viên núm, cô thở gấp kêu lên một tiếng, mắt nóng lên, khoái cảm nặng nề, cô thoải mái nên nước phía dưới bắt đầu chảy ra, Trần Lâm hôn xong hai bên bầu thịt, lại đến hôn cô, từ môi xuống cố, rồi đến vành tai.

Hơi nóng một đường xuống phía dưới, hôn qua eo nhỏ cùng mắt rốn, dừng lại giữa chân cô, cách lớp quần lót hôn vào giữa chân.

Cô đã ướt, nước thấm ướt lớp vải mỏng ở giữa, đầu lưỡi cậu liếm một cái, khoái cảm giữa chân cảm nhận được thật khó miêu tả, mu bàn chân cô cứng lại, cổ họng bị ép phát ra tiếng rên rỉ.

Vừa khó nhịn, quyến rũ câu người.

Trần Lâm lại lấy đầu lưỡi liếm cô, một trên một dưới, cách lớp vải liếm qua liếm lại, cô bị liếm như sắp hỏng mất, cong cả thân trên lên nắm tóc cậu.

Trần Lâm ngẩng đầu, lông mi dài, lông mày to rậm, mái tóc xoăn đen nhánh, làm cho ngũ quan càng thêm trẻ trung hoang dã, hai mắt sáng trong đã nhiễm đầy sắc dục, ánh mắt nhìn về phía cô ngập tràn tình yêu, cậu nhìn cô  rồi từ từ cúi đầu, đưa chiếc lưỡi đỏ bừng của mình ra, chống vào giữa quần lót, liếm láp một lần nữa. 

Hàng Cẩm bắt lấy tóc của cậu, nhẫn nhịn đến cả người run rẩy. 

Lúc cậu cởi quần của cô ra, môi mỏng lập tức bao lấy hai cánh hoa liếm mút, khoái cảm như dòng điện đánh sau sống lưng cô, da đầu cô tê rần, cơ thể run rẩy, cổ họng phát ra tiếng kêu như khóc, hai đùi khép chặt lại, kẹp lấy đầu Trần Lâm.

Cậu dùng sức ngăn lại đùi cô, môi mỏng liếm viên hạt đậu đỏ bừng, hàm răng nhẹ nhàng ray cắn, đầu lưỡi liếm liếm, vừa mút vừa cắn, tiếng mút táp vẫn còn quanh quẩn trong không khí.

Khoái cảm từng đợt kích thích đến Hàng Cầm, dùng sức bắt lấy tóc cậu, có thứ gì sắp trào ra, gần như hỏng mất nức nở kẹp chặt chân, lại bị Trần Lâm giữ chặt đè lại.

Cô vặn vẹo cơ thể muốn tránh, nhưng căn bản trốn không thoát, đồng thời bụng nhỏ run rẩy, cổ họng phát ra tiếng kêu thật dài: “A…”

Bình luận

Truyện đang đọc