NHỚ EM - ĐÔNG CA

Ngày 23 tháng 7, thời tiết rất nóng, sau khi Hàng Cẩm đến xem dự án về, cô vẫn luôn mở họp, khi họp được một nửa, thấy có nhiều nhân viên chạy về phía tháng máy, Hàng Cẩm nghiêng đầu có ý bảo Đằng Bình đi xem có chuyện gì. Đằng Bình còn chưa đi ra ngoài, một phó giám đốc vừa nghe điện thoại vừa lên tiếng: “Sếp Hàng, có chuyện rồi.”  

Ngay khi Hàng Cẩm nghe thấy từ “có chuyện”, tim cô đập thình thịch.

Gương mặt cô vô cảm đi theo sau Đằng Bình ra khỏi phòng họp, vào thang máy xuống tầng một, sảnh tầng một chật kín người. Cô bé ở quầy lễ tân bị một người đàn ông trung niên bắt làm con tin. Trên tay cầm dao gọt hoa quả, ôm cô gái vào ngực kêu gào:

“Gọi sếp Hàng của mấy người đến đây, nhanh lên, gọi ra đây.” 

Trần Lâm đứng đầu, đôi tay giơ lên, có ý trấn an cảm xúc của hắn: ” Chú bình tĩnh đã, có gì có thể nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho chú, hay để tôi qua đó, chú bắt cóc tôi đi, được không? trên người tôi không có gì cả, không phản kháng đâu.” 

“Đừng tới đây!” Người đàn ông gào lớn: “Tất cả không được đến, tôi chỉ gặp cô ta, bảo Hàng Cẩm ra đây.” 

Cô gái lễ tân bị dao nhỏ dí vào chảy ít máu, khóc lóc nước mắt đầy mặt, cả người đang phát run vì bị dọa sợ.

Hang Cẩm xuất hiện vào lúc này, cau mày nhìn hiện trường, đối phương đến một mình, mặc vest, trong tay cầm dao  với vẻ mặt bơ phờ, sắc mặt tái nhợt sưng tấy, sau khi nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, ánh mắt bắn ra vẻ căm hận đau khổ. 

“Vì sao cô không gặp tôi?” Hắn kéo cô gái vào ngực, ấn con dao vào sâu hơn một chút, cổ áo sơ mi của cô gái đã dính máu, cô gái run rẩy mặt đầy nước mắt: “Sếp Hàng, cứu em…” 

Đằng Bình thì thầm: “Đây là Lý Bằng Tường, người sáng lập Daohe. Việc sát nhập thất bại và công ty đã tuyên bố phá sản vào tuần trước.”

“Lý tổng, ông muốn nói chuyện với tôi phải không?”

Hàng Cẩm tiến lên một bước, giơ tay chỉ chỉ vào phòng họp nhỏ phía bên trái:

“Đi, chúng ta vào phòng họp nói chuyện.”

“Muộn rồi, cô cũng biết đúng không?” Lý Bằng Tường như phát điên gào lên: 

“Cô đầu tư sớm hơn, Daohe của chúng tôi đã không phá sản! cô có biết không!? Đều do cô, cô gây ra chuyện này, cô làm tôi phá sản, hại tôi thành như bây giờ.” 

“Lý tổng!” 

Thấy tâm trạng của hắn không ổn định,  Hàng Cẩm lo hắn cầm dao cứa sâu, làm cô gái lễ tân bị thương nên tiến lên một bước: 

“Thả cô ấy ra trước, tôi sẽ tìm cố vấn để  bàn chuyện với ông, tuy không còn công ty nữa, nhưng với năng lực của ông, đông sơn tái khởi không thành vấn đề, việc kinh doanh của công ty cũng không khó khăn lắm, chúng tôi tiếp nhận rất nhiều công ty…”

“Mẹ nó ——” Lý Bằng Tường không muốn nghe: ” Tôi chỉ cần mười lăm triệu tiền đầu tư của công ty cô, chúng tôi có thể sống lại, nhưng cô không đầu tư, còn thu mua giá thấp, nói là thích hợp, cô làm ngơ để đứa con của tôi chết trước mặt tôi, tôi phá sản, vợ cũng bỏ, không có quyền nuôi con, bây giờ tay trắng, cô biết không, hả, cô biết việc đó không?”  

Thấy hắn ngày càng kích động, Hàng Cẩm tiến thêm một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đằng Bình đảm bảo an toàn cho xung quanh, có thể hành động tùy theo hoàn cảnh.  

“Đúng thế, nhưng cô gái này vô tội.”

Hàng Cẩm hơi đưa tay lên chỉ chỉ, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn: “Ông thả cô ấy ra, tôi với ông bàn bạc, nếu ok còn có thể cứu được.” 

Trần Lâm lo lắng cô xảy ra chuyện, cũng bước theo về phía trước một bước.

Lý Bằng Tường càng ấn con dao nhỏ vào sâu trên cổ của cô gái: “Đừng có đến đây, cô đừng có lừa tôi, ok làm sao được, tôi phá sản rồi, chẳng còn cái đ’ gì cả.”

“Ông có yêu cầu gì?” Hàng Cẩm thấy mấy bảo vệ đã đứng xung quanh Lý Bằng Tường, cô gây sự chú ý với hắn, chủ động nói chuyện: “Ông tới công ty tìm tôi, còn không phải tìm đường sống lại sao, tôi có thể giúp.”  

“Không ai giúp được tôi.” Lý Bằng Tường cười buồn: “Tôi đến đây chỉ muốn nói cho cô biết.” 

“Là cô đã hại chết tôi.” 

Hắn đẩy cô gái lễ tân ra, đưa tay lên định đâm con dao gọt hoa quả vào tim mình, Hàng Cẩm nhanh mắt chạy lên, cùng lúc đó, tốc độ của Trần Lâm còn nhanh hơn vọt đến trước mặt, đã ngăn được tay hắn đang cầm dao.

Hàng Cẩm chạy đến, thấy bảo vệ đã đè Lý Bằng Tường xuống đất, hắn vẫn cầm chặt con dao, nhưng sống chết không buông, bị người khác bẻ ngoặt tay ra phía sau mới thả lỏng ngón tay ra.

Có người báo cảnh sát, có người gọi 120, cô gái lễ tân vẫn khóc, có người lấy khăn trắng cầm máu cho cô ấy rồi đưa đến bệnh viện. 

Trần Lâm cởi áo khoác che đi tay trái, đi theo nhóm người chạy mất, lại bị Hàng Cẩm ngăn lại.

Cô đứng trước mặt cậu, nhìn tay trái nói: “Đưa ra đây.”

“Không sao, chỉ bị sượt qua thôi.”

Cậu giấu tay trái  của mình về phía sau, nhìn chằm chằm cô, thấy người không việc gì, nhẹ nhàng thở ra:

“Chị không bị thương chứ, là con gái, đừng chuyện gì cũng xông ra trước mặt.” 

Cậu nói xong muốn đi ra ngoài.

Nhưng cánh tay của cậu đã bị Hàng Cẩm giữ lại. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay được bọc trong áo khoác của cậu, nhìn vệt máu thấm qua nhỏ xuống sàn đá cẩm thạch màu trắng, trái tim cô như bị thứ gì đó nhéo một chút, mí mắt cô rũ xuống, vạch áo vest của cậu ra, xem vết dao cắt bên tay trái, giọng nói hạ thấp đè nén cảm xúc trong lòng:

“Cậu chạy đến làm gì, có bảo vệ, chạy lên làm gì?” 

Trần Lâm lo lắng bị đồng nghiệp nhìn thấy nên lùi lại hai bước: “Vừa rồi chị lao nhanh quá, tôi sợ hắn ta sẽ làm chị bị thương.”

Vết thương rất sâu.

Cậu dùng tay giữ, ngón tay cũng bị cắt.

Tay đứt ruột xót, đau cũng đau, nhưng lại cố giả vờ ra vẻ như không có gì, lừa cô nói: 

“Đừng nhìn, không đau tí nào.”

Đằng Bình vội vàng tìm băng gạc trắng trong hộp y tế rồi đưa cho Hàng Cẩm. Cô ném áo có dính máu vào tay Đằng Bình, quấn miếng gạc quanh cổ tay của Trần Lâm, rồi nắm lấy tay phải của cậu bước ra ngoài.

Đằng Bình kinh ngạc nhìn cảnh này, cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng.

Trần Lâm cũng kinh ngạc nhìn về phía cô, muốn buông tay cô ra, nhưng lại thấy luyến tiếc, chỉ nói:

“Giờ đang ở công ty.”

“Biết rồi.”  Hàng Cẩm nắm tay cậu đi ra khỏi công ty, phớt lờ những ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của nhân viên, sau đó cùng Trần Lâm ngồi lên xe, đi thẳng đến bệnh viện. 

Bình luận

Truyện đang đọc