NHỚ EM - ĐÔNG CA

Sáng sớm tài xế đã nhắn tin cho Đằng Bình, nói hôm nay xuống gara chung cư nhà cô lấy xe, chuẩn bị đưa Hàng tổng đến công ty, phát hiện xe đang chấn động.

Đằng Bình: 【……】

Đằng Bình: 【Đi đi, chạy nhanh, bắt taxi về đi. 】

Vừa nhắn tin xong lại chuyển cho tài xế 500 tệ.

Đằng Bình đến cửa hàng thời trang lấy hai bộ quần áo, lúc này mới lái xe đến gara dưới tầng ngầm nhà Hàng Cẩm, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Lâm, bảo cậu qua đây lấy quần áo, tin còn chưa gửi đi, đã thấy Trần Lâm vẫn mặc bộ đồ cũ từ hôm qua bước xuống xe. 

Quần tây đã nhăn nhúm, chẳng qua vết nhăn do vết nước đã khô, cậu vắt áo khoác ở khuỷu tay, không mặc vào, cúi đầu nhìn người đang ngồi ghế sau qua cửa kính xe, lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài.  

Đợi vài phút, Đằng Bình nhận được tin của Hàng Cẩm: 

【Lịch trình sáng nay hủy bỏ, giữa trưa đến đón tôi. 】

Đằng Bình trả lời rất nhanh: 【 Vâng. 】

Cậu đang muốn lái xe quay đầu, thấy Hàng Cẩm vẫn mặc bộ váy tiệc hôm qua, chân khập khiễng đỡ cửa xuống xe, hai đùi rung rung, ngay cả đứng thẳng cũng không thể, đành phải đỡ tường đi đến cửa thang máy, ấn mở rồi đi vào. 

Đằng Bình: “……”

Cả một đêm họ ở trên xe.

Nhìn tình huống…… chắc hẳn rất kịch liệt.

Điện thoại rung lên, lại có tin nhắn đến,  Hàng Cẩm nhắn: 

【 Đánh xe đi rửa sạch, thuận đường mua hộ tôi hộp thuốc tránh thai.】

Đằng Bình: “……”

Ai nói Hàng tổng vô dục vô cầu! Ai nói hả!

Rõ ràng chính là không có hứng thú với mấy tên già.

Đằng Bình  không chỉ lái xe đi rửa, mua thuốc tránh thai mà còn hẹn một nhân viên mát-xa toàn thân, đặt đồ ăn tại khách sạn Vinh Hoa đưa đến sau một tiếng nữa. Sau khi xử lý xong hết việc này, lúc này cậu mới lái xe quay trở về công ty, thay cô xử lý lịch trình buổi sáng.  

Cậu xin lỗi cho Hàng Cẩm nghỉ ốm trong cuộc họp thường kỳ của hội đồng quản trị, nói rằng tối qua cô uống quá nhiều nên vẫn còn đau đầu, chiều sẽ đến, Hàng Đề Vân còn gọi đến hỏi sao lại thế, chiều đưa cô đến bệnh viện khám xem sao, Đằng Bình nói cô không sao, ngủ thêm một lát là tốt rồi, nói gần đây Hàng tổng mất ngủ, luôn phải uống một ly rượu mới ngủ ngon được, tối qua khả năng bất cẩn nên uống hơi nhiều.

Hàng Đề Vân trầm ngâm một hồi, bảo Đằng Bình chăm sóc cho Hàng Cẩm, buổi chiều cũng đừng đến, lát nữa ông đến công ty xử lý công việc.

Đằng Bình thấy đã đạt được mục đích, cười nói với đầu bên kia điện thoại: “Chủ tịch vất vả rồi.” 

Hàng Cẩm đang ngủ đến giữa trưa bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô lấy điện thoại đọc tin nhắn Đằng Bình gửi tới, sau đó đặt trở lại bàn, tiếp tục ngủ, thể lực bị tiêu hao quá nhiều, tứ chi mỏi nhừ, nên có được một giấc ngủ ngon lành.

Sau khi rời giường eo vẫn còn mỏi, cô đi ngâm mình, cơ thể trần trụi đứng trước bồn rửa tay, nhìn người toàn dấu vết hồng hồng, hàng mày hơi nhíu lại, xoay người nhìn phía sau lưng.

Dấu hôn có ở khắp cơ thể. Thậm chí mông còn đỏ hơn.

Trần Lâm đêm qua như phát điên, không ngừng đòi hỏi cô, sau đó cô ngủ say, lại bị cậu đánh thức lúc ba giờ sáng, mùi tinh d*ch trong xe quá nồng, cửa kính được kéo ra một nửa.

Đè cô lên cửa sổ mà làm.

Ngón tay của cô bấu trên cửa kính, tầm nhìn rung chuyển, khoái cảm nặng nề, cô ngẩng cổ hét lên, âm thanh đột nhiên phát ra từ cửa sổ, cậu dùng tay che lại miệng cô, dưới hàng hung hăng đỉnh vào.

Hình như Hàng Cẩm khóc lóc đạt tới cao trào.

Cảm giác khoái cảm run rẩy khiến da đầu cô tê dại, khiến toàn thân run rẩy, cô kêu khóc nức nở trong lòng bàn tay cậu, lại bị chọc cho người mềm nhũn.

“Đủ rồi……” Cô lắc đầu, lắc lắc đầu không tự chủ được: “Trần Lâm…”

“Không đủ, vĩnh viễn đều không đủ.” 

Trần Lâm cúi đầu hôn sau gáy cô, mút thật mạnh tạo thành dấu hôn, giọng trầm như mất tiếng: 

“Chị, chị, đừng kết hôn với anh ta được không? ”  

Một tay cậu bẻ cằm cô quay lại, cúi đầu hôn lên môi cô:

“Chị chờ tôi một chút, chờ tôi đến cưới chị.” 

Bình luận

Truyện đang đọc