NHỚ EM - ĐÔNG CA

Hôm nay là ngày đầu năm mới, Hàng Dục đã đặt một phòng bao, đồ ăn dinh dưỡng với đầu bếp riêng, khoảng 11 giờ 30 phút, lúc Hàng Cẩm rời giường mới phát hiện đã hơn 10 giờ 30 phút.

Công ty đang trong kỳ nghỉ, Đằng Bình cũng đang nghỉ phép hàng năm. Cô cũng dứt khoát cho mình nghỉ nửa ngày, không mở điện thoại để trả lời bất kỳ tin nhắn nào, cũng không kiểm tra email trong máy tính, không lo lắng về việc thị trường chứng khoán của các công ty niêm yết mà cô đầu tư đang giảm hay tăng. Sau khi rời giường, chỉ cần chọn quần áo và chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi rời đi, Trần Lâm nhét một chiếc máy sưởi tay hình quả bóng rổ vào tay cô, nó nhỏ đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay, quả bóng đang nóng lên với nhiệt độ vừa phải, không nóng bỏng tay.

“Tôi về trường học.”

Cậu cúi thấp đầu nhìn cô, dáng người cao lớn chân tay dài ngoằng, sống lưng cúi thấp tiến đến trước mặt, chiếc mũi cao thẳng dường như sắp chạm vào chóp mũi cô.

Thấy cô không kháng cự nhíu mi, cậu liền tiến thêm một bước dùng một tay ôm eo cô, nhấc người ngồi lên tủ giày, một tay bám eo, một tay khác nắm cằm hôn môi.

Hôn môi là sẽ nghiện, Hàng Cẩm nghĩ.

Nếu không, vì sao cô không đẩy cậu ra?

“Đêm nay chắc phải tham gia tiệc gặp mặt.” Trần Lâm hôn cô một lúc rồi mới rời khỏi, báo cáo lịch trình của mình, sau đó hỏi cô: “Tối nay có tăng ca không?”

“Không biết.” Hàng Cẩm đưa cổ tay lên xem giờ, thấy thời gian đến rồi, nhảy từ tủ giày xuống, cũng không nhìn cậu, lấy túi đi ra cửa.

Ở phương diện này Trần Lâm học hỏi rất nhanh, kỹ xảo hôn cũng tăng lên, chỉ cần một nụ hôn, đã làm cho người cô mềm nhũn, suýt nữa thì ướt.

Thang máy đã đến, Hàng Cẩm đang muốn đi vào, Trần Lâm cũng theo ra đến, đeo balo, vừa đóng cửa vừa nhét chân vào giày. Sinh viên đại học ở độ tuổi này đều thích những đôi giày hàng hiệu, chẳng sợ phải tiết kiệm, họ cũng phải mua cho mình một đôi Nike trị giá hàng nghìn đô, đeo vào sẽ làm cho mình có mặt mũi.

Nhưng từ đầu đến chân Trần Lâm ăn mặc rất giản dị, cũng may có ngoại hình cùng chiều cao, nhìn qua cũng không phải là dùng đồ giá rẻ.

Hàng Cẩm đi vào thang máy, Trần Lâm đeo giày xong đứng bên cạnh cô, thấy trong thang máy không có ai khác, cậu đi đến gần cô một chút, nhưng không có hành động thân mật nào khác, sau khi ra khỏi thang máy, cũng kéo dãn khoảng cách.

Hàng Cẩm không lái xe, gọi xe taxi, sau khi ngồi lên xe, thấy Trần Lâm đeo balo đến trạm xe bus, người quét rác đang quét tuyết ở trạm, Trần Lâm đi qua, cầm một nắm tuyết vo thành cục tròn, lúc sau hiện lên một người tuyết trong lòng bàn tay.

Hàng Cẩm ngồi trong xe, trong tay nắm chiếc máy sưởi hình quả bóng rổ, một tay khác bấm điện thoại gọi cho Đằng Bình: “Điều tra xem hoạt động gần đây của Trần Lâm ở trường.”

“Cụ thể là về khía cạnh nào ạ? quan hệ với các bạn học …?”

Đằng Bình lo sợ hay là Trần Lâm đã ngoại tình, lúc nói ra còn vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

“Cậu ta đang đọc một cuốn sách về thiết kế và phát triển du lịch.” Hàng Cẩm nói.

Đằng Bình hiểu rồi mới nhẹ nhàng thở phào: “Vâng, em biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàng Cẩm trả lời một vài tin nhắn, ngẫu nhiên mở vòng bạn bè, Trần Lâm đã đăng một bức ảnh người tuyết cỡ lòng bàn tay trong khoẳng khắc cách đây vài phút, kèm theo dòng chữ: Chúc mừng năm mới.

Nhớ lại tối qua, ngón cái cô giật giật, rời khỏi vòng bạn bè, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hơi nóng cuồn cuộn truyền từ lòng bàn tay, cô cúi đầu đưa mắt nhìn, nắm quả bóng rổ ấm áp kia, ngón tay bất giác vuốt ve một chút.

“Mùa đông năm nay lạnh quá đi?” Tài xế phía trước mở lời hỏi cô.

Hàng Cẩm xoa bóp quả bóng nhỏ trong lòng bàn tay, tâm trạng rất rốt, cũng mở lời đáp lại:

“Vẫn tốt.”

“Không quá lạnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc