NHỚ EM - ĐÔNG CA

Hàng Cẩm không phản kháng, chỉ nhẹ chớp mi.  

Điều này càng tiếp thêm dũng khí cho Trần Lâm, cậu tăng thêm lực cho nụ hôn, lưỡi cạy mở hàm răng của cô ra, hơi thở nặng nề ngậm lấy đầu lưỡi cắn mút, năm ngón tay vuốt dọc theo cằm cô đi xuống, vớt cơ thể ướt đẫm của cô vào lòng.

Thân thể kề sát.

Đầu nhũ cọ sát ngực cậu qua lớp áo, cảm giác ngứa ngáy này làm cho Hàng Cẩm khẽ rên hừ một tiếng, hơi thở Trần Lâm càng nặng thêm, một tay cậu nắm chặt cằm cô, tăng lực cho nụ hôn sâu thêm, một tay khác giữ lưng cô, năm ngón tay lướt dọc theo làn da mịn màng, dừng lại sau cổ, nắm chặt, dùng thêm sức mà hôn cô.

Không gian rộng như vậy, ngoài tiếng thở dốc khó nhịn của Hàng Cẩm, chỉ còn lại tiếng hôn mút.

Dừng trong tai, càng thêm mê loạn, sắc tình.

Tuy Hàng Cẩm say, nhưng phản ứng theo bản năng của cơ thể cô rơi vào cảm giác đê mê, bắt đầu đáp lại, cả hai vụng về hôn kịch liệt, cô đưa cánh tay mịn màng lên quàng vào cổ Trần Lâm, ngẩng mặt lên liếm môi cậu.

Trần Lâm thấy cô đáp lại, hơi thở càng nặng nề thêm, quanh người như có ngọn lửa cháy lên, làm mặt với tai đỏ bừng, năm ngón tay vuốt dọc theo cằm vuốt ve đi xuống, cầm đôi nhũ mềm mại kia, bàn tay cậu rộng lớn, lòng bàn tay có vết chai, bắt lấy xoa nhẹ hai cái, làm cô bị kích thích khẽ hừ một tiếng.

Câụ cúi đầu nhìn, giữa sóng nhũ là núm màu hồng phấn, đẹp như quả đào.

Cậu giữ gáy cô, mút mát.

Khoái cảm lạ lẫm này khiến Hàng Cẩm tê dại, cô bất giác run rẩy, họng phát ra tiếng thở dốc dồn dập, hai tay ôm lấy đầu cậu vò lung tung mái tóc, cơn đê mê lúc nãy còn chưa tan hết, cô vặn vẹo cơ thể không biết muốn trốn tránh hay là muốn càng nhiều thêm.

Đầu Hàng Cẩm đang trống rỗng, bất giác gọi tên cậu: “Trần Lâm…”

Hơi thở nặng nề của Trần Lâm đang ngậm lấy bầu thịt, nghe thấy cô gọi tên mình, lại ngẩng lên hôn môi cô, một bàn tay xoa nắn bầu thịt, ngón tay cái vuốt ve hạt đậu bị mút đến đỏ bừng.

Cô càng khó nhịn, xen kẽ môi răng khẽ rên thành tiếng.

Tiếng rên rỉ lọt vào trong tai Trần Lâm, làm cho mạch máu như bùng cháy, gân xanh gồ lên trên cổ, kiềm chế buông người cô ra, nhịn một lúc, lại cúi đầu ngậm cắn đầu lưỡi cô.

Cậu không thể dừng nữa.

“Chờ một lát.”

Hôn mút một hồi lâu cậu mới từ từ buông cô ra, sau đó nhanh chóng cởi quần áo, cơ thể trần trụi đứng dưới vòi nước lạnh tắm táp, cúi người xuống, bế ngang người cô lên rồi đặt về giường.

Hàng Cẩm cũng không thấp lắm, 1m72, cơ thể hoàn hảo, eo nhỏ chân dài, làn da trắng sứ, ngay cả bầu thịt cũng tròn trịa xinh xắn, nắm trong lòng bàn tay, trắng như ngọc làm cho da cậu nhìn càng đen hơn.

Cả người cậu đè lên cô, môi lưỡi nóng bỏng hôn từ môi cô đi xuống, hôn liếm qua bầu thịt, bên này ăn xong lại đổi sang bên kia.

Hàng Cẩm há miệng thở dốc, mắt bị khoái cảm làm cho mất hồn, mũi hừ thành tiếng, hơi thở dốc dồn dập, bụng nhỏ có cảm giác nóng ran đi xuống, cô ướt đẫm, nước đã chảy xuống ga trải giường.

Trần Lâm vừa tách hai chân cô ra, nhìn thấy nước nôi dầm dề, nơi riêng tư của cô rất đẹp, lớp lông đen nhánh, làm cho môi hoa đều trắng nõn hồng hào, hai cánh hoa bị nước làm cho ướt đẫm, cậu đưa tay sờ nắn, cô bất giác khép chặt chân, cậu dùng sức lại tách ra, cúi đầu xuống liếm.

Mấy người bạn cùng phòng có nói qua về vấn đề này, nói bạn gái thích nhất là được liếm nơi này.

Cậu đã mơ cảnh này rất nhiều lần, cũng giống như giờ phút này, cậu liếm nơi này của Hàng Cẩm.

Liếm đến viên đậu sưng đỏ kia, phản ứng của Hàng Cẩm càng mãnh liệt, cơn say cũng tỉnh táo vài phần, hai chân kẹp chặt đầu cậu,  khẽ kêu lên: “A…”

Share this:

Bình luận

Truyện đang đọc