NHỚ EM - ĐÔNG CA

Hàng Cẩm làm việc xong, tan tầm về nhà đã hơn 10 giờ đêm. Điện thoại hiển thị hơn 40 cuộc gọi nhỡ.

Trần Lâm gọi đến.

Lần đầu tiên cậu gọi nhiều như thế này.

Cô dùng đầu ngón tay trượt giao diện, nhìn thời gian rồi bỏ qua. Cô cầm chiếc notebook đọc báo cáo thẩm định dự án của công ty.  Điện thoại lại bắt đầu rung lên, hết lần này đến lần khác, Hàng cẩm quay đầu qua nhìn. 

Vẫn là Trần Lâm.

Cô tìm kiếm đến diễn đàn trường, topic của Trần Lâm, trong video. Vỗn dĩ Trần Lâm còn đang đọc sách trong ký túc xá nhưng lại bị Hoàng Hán Thanh cùng mấy người bạn kéo ra ngoài đi KTV. Các bạn bên cạnh cậu đang chơi trò chơi sự thật hay mạo hiểm, vòng thứ nhất, cậu bốc được là “Gọi điện cho người mà bạn thích.” Nhưng cậu gọi vẫn luôn không có người nghe máy.  

Sau đó cậu không chơi nữa, vừa cầm điện thoại gọi đi, vừa uống rượu.

Cậu cho rằng Hàng Cẩm cố ý không nghe điện, cho nên ánh mắt thật bi thương, lông mi dài rủ xuống che đi tầm mắt, cho đến lúc ngẩng đầu lên, cảm giác say nhuộm đỏ bừng mắt cùng vùng cổ, mạch máu đều gồ lên.

Bạn học bên cạnh bảo cậu đừng gọi nữa, hay là gọi nhầm số rồi, nhìn lại xem có đúng  không.

Cậu không nghe, liên tục gọi lại, mặt dán vào màn hình, vừa “hừ” về phía mọi người vừa nói:

“Đừng nói nữa. Tôi không nghe rõ.”

Mọi người lại ở cười ha ha.

Ít nhất đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi vòng đầu tiên của trò chơi kết thúc, cậu vẫn gọi cho cô.

Điện thoại rung lên ong ong, Hàng Cẩm nhìn màn hình video Trần Lâm đã say khướt, nhận cuộc gọi: “Alo.” 

Trần Lâm nghe được âm thanh này đột nhiên có chút choáng váng, sau khi uống rượu nên đầu óc phản ứng hơi chậm, cậu liếc nhìn màn hình, đưa cho bạn học bên cạnh, hỏi: “Đã thông chưa?”

Người bạn bên cạnh gào to: “Yên lặng, yên lặng nào, thông rồi, Trần Lâm gọi được rồi, chúng mày đừng có ồn ào nữa.”  

Sau đó toàn bộ nơi này rơi vào im lặng.

Trần Lâm nói về phía điện thoại: “Tôi muốn nói với chị, tôi thích chị, không, tôi yêu chị, tôi muốn cưới chị, tôi muốn trở thành một người lợi hại, để chị yên tâm, chị không phải vất vả cùng mệt mỏi nữa, tôi sẽ, làm tốt…thật đấy, chị hãy chờ tôi…”

Đã bật loa ngoài của điện thoại, nhưng không có phản hồi nào từ đầu bên kia.

Hoàng Hán Thanh nhỏ giọng xúi giục cậu: “Trần Lâm, hỏi cô ấy, hỏi đi.”

Đầu Trần Lâm đang choáng váng, không biết nên hỏi cái gì, nắm điện thoại một lúc lâu, say xỉn nói về phía bên kia điện thoại: “Có nhớ tôi không?”  

Khi cậu hỏi câu này, nước mắt đã trào ra, các bạn học bên cạnh đều kinh ngạc hét lên: “Trần Lâm khóc!”

“Trời ạ, cậu ấy khóc thật này!”

“Cứu mạng, cậu ấy khóc còn đẹp trai hơn cả Hoàng Hán Thanh.”

Hoàng Hán Thanh: “???? Ai nói”

Hoàng Hàn Thanh vỗ vỗ bả vai Trần Lâm:”Nào, nào, cố gắng, đàn ông tỏ tình sao có thể khóc được, mất mặt quá, mau hỏi cô ấy có thích cậu không đi.” 

Trần Lâm đưa tay lên lau nước mắt, lại hỏi: “Chị thích tôi không?”

Hàng Cẩm cũng từng gặp phải những người theo đuổi trắng trợn như vậy trong thời gian còn học đại học, trên đường đến  trường, tầng dưới thư viện, trước tiệm cơm hoặc ở ven hồ, cô không còn nhớ được khuôn mặt của những người tỏ tình đó nữa, nhưng lúc Trần Lâm hỏi câu này, những cảnh tượng đó chồng chất ùa về trong đầu cô, cuối cùng chỉ hiện ra gương mặt của Trần Lâm.  

Cậu đứng trong phòng, ánh đèn mờ ảo, xung quanh là các bạn học đang hóng hớt, có người ồn ào, có người rất hâm mộ, có người cầm điện thoại chụp ảnh và quay video, còn có người cười đùa đăng cảnh tỏ tình của Trần Lâm trong nhóm.

Bầu không khí ồn ào truyền đến tai Hàng Cẩm qua thiết bị điện tử, không hiểu sao, cô không hề cảm thấy chán ghét.

“Đóng loa ngoài lại.” Cô nói.

Trần Lâm nói về phía Hoàng Hán Thanh: “Tắt loa ngoài đi.” 

Hoàng hán thanh: “……”

Cậu ta đưa tay trả vờ đóng giúp cậu rồi, nhưng sau đó lại mở ra, một đám người chen chúc đến xem, tên ghi chú của người này là J, không biết là thần thánh phương nào.

Tuy Trần Lâm đã say, nhưng lại không dễ bị lừa, cậu tự mình kiểm tra, mân mê điên thoại một lát mới đóng loa ngoài được, tai ghé vào màn hình, mãi lâu sau bên kia mới nghe được một chữ; 

“Tôi, đóng.” 

“Mai tỉnh dậy có nhớ được những lời hôm nay đã nói không?” Hàng Cẩm hỏi.

Trần Lâm gật đầu,  bỗng nhiên lại lắc đầu: “Chờ một chút, tôi tìm bút, nhớ một chút.”

Cậu đứng lên sờ soạng khắp nơi tìm bút, nhưng trong KTV làm gì có giấy bút, một hồi lâu cũng không tìm được, đi ra quầy lễ tân hỏi, cầm giấy nhớ đè ở trên quầy nói về phía bên kia: 

“Tôi tìm được, bút rồi.”

Cậu bắt đầu cúi đầu viết, nói mấy lời hứa hẹn lúc nãy, chữ như muốn bay cả ra ngoài, càng viết chữ càng siêu vẹo, viết hơn mười phút  cuối cùng cũng xong.

“Tôi, viết, xong.” Cậu nói về phía điện thoại: “Sẽ không, quên.”

Trong đêm tối tĩnh lặng, Hàng Cẩm nằm trên giường nghe chàng trai cách xa 45km hứa sẽ không quên từng lời mình đã nói đêm nay, rồi dùng mảnh giấy đọc lại một cách nghiêm túc và thành kính.

Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng, đi ra ban công, cảm nhận được cơn gió đêm nóng bức thổi vào mặt. Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai chỉ vang lên tiếng chim hót líu lo. Cô yên lặng nghe cậu đọc xong, sau đó rũ mi xuống nhìn ngọn đèn đường phía dưới, nhẹ nhàng nói: 

“Vậy hãy nhớ kỹ, những gì cậu nói đêm nay.”

Hàng Cẩm biết rằng một khi mình bước ra khỏi con đường đang đi, mọi thứ xung quanh sẽ hỗn loạn. Những người bên ngoài sẽ thay đổi quan điểm về cô, dư luận sẽ nối gót mà đến, những người thân trong gia đình sẽ nghĩ cô bị điên, đây là một quyết định không hề sáng suốt trong cuộc đời.

Ba mẹ và người thân của cô… không ai ủng hộ cả, nhưng cô vẫn nghĩa vô phản cố mà làm như vậy.

Giống như con thiêu thân vây quanh ngọn đèn đường, dùng hết sức mình lao thẳng vào nguồn sáng.

Cậu đặt cược tất cả, như cô đã loại bỏ mọi đường lui.

“Tôi chờ cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc