NHỚ EM - ĐÔNG CA

Lúc Hàng Cẩm thức dậy vào buổi sáng, cô nhìn thấy hơn 20 tin nhắn từ Trần Lâm trên màn hình điện thoại.

Có hai bức ảnh, một là lời hứa hôm qua cậu đã viết lung tung, không biết tìm thấy mực đỏ ở đâu còn ấn dấu tay của mình vào đó. Bức còn lại là cậu đang cầm huy chương vàng và mỉm cười trước màn hình. Cậu đang say rượu, đôi mắt say khướt nheo lại thành một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng.

Tin nhắn có lỗi chính tả, sau đó cậu chỉ gửi tin nhắn thoại, giọng nói mơ hồ không rõ lời, xen lẫn âm thanh ồn ào phía sau, lặp lại lời cô nói: “Chị nói chị chờ, tôi đúng không, ha?”  

“Tôi không nghe, sai, ha?”

“Tôi muốn đi, tìm chị.”

“Nhưng bây giờ, choáng quá, Hoàng Hán Thanh, tôi muốn….đi.” 

“Bọn họ không, cho tôi, đi.”

“Nói, tôi uống say,.”

“Có phải chị nói, là… nói chờ tôi?”

“Tôi không, nên uống, rượu…… tôi xin…lỗi……”

“Tôi rất…… nhớ chị……”

“Thật sự..nhớ…rất nhiều…..”

Một vài tin nhắn tiếp theo đều có nội dung giống nhau. Hàng Cẩm vừa nghe vừa đánh răng, nghe xong tin nhắn cuối cùng, cô lấy khăn lau mặt, chống  tay lên bồn rửa, rũ mắt nhìn xuống màn hình, khóe môi bất giác cong lên.

Hàng Cẩm kết thúc cuộc họp buổi sáng, đến xem dự án của công ty. Bốn giờ chiều trở về công ty. Những nhân viên mới đã được phỏng vấn vòng hai, giám đốc HR- Selina dẫn mọi người đến gặp mặt MD ( tổng giám đốc) là Hàng Cẩm. 

Hàng Cẩm mới vừa ngồi xuống uống một ngụm trà lạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Lâm đứng giữa nhóm người, vì cậu quá cao, mặc bộ vest màu đen, cơ thể cao lớn đứng đó giữa mấy người, nổi bật như hạc trong bày gà. 

Các đường nét trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng đậm nét hơn, góc hàm dưới nổi bật khiến các đường nét trên khuôn mặt của cậu trở nên sắc bén. Hai mươi bốn tuổi, rất trẻ nhưng lại có hương vị thành thục như những người đàn ông nhiều tuổi. Mái tóc xoăn đen mềm mại, chiếc đuôi sói sau gáy sát vào da thịt, nhìn trẻ trung trưởng thành.

Selina lần lượt giới thiệu những người khác, cuối cùng đến lượt Trần Lâm, còn chưa bắt đầu, trên mặt đã lộ ra một nụ cười hài lòng: “Sếp Hàng, đây là Trần Lâm đến từ khoa toán trường đại học Bắc Dương. Cậu ấy muốn đến công ty làm thực tập sinh miễn phí hai tháng, đang ứng tuyển vào vị trí trợ lý phân tích định lượng. Mặc dù chưa tốt nghiệp Tiến sĩ nhưng cậu ấy đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn, đã đạt được nhiều giải thưởng và rất ưu tú, cậu ấy cũng học cùng trường với chị, cho nên tôi muốn hỏi một chút.”

“Miễn phí?” Hàng Cẩm nhìn xong tài liệu, lại ngước mắt lên nhìn Trần Lâm.

Lý do Selina thực sự muốn giữ Trần Lâm lại, không chỉ vì miễn phí, mà lí do lớn nhất là Trần Lâm đẹp trai  cao ráo. Tại cuộc họp thường niên năm ngoái, các nhân viên đã đề nghị Selina tuyển thêm vài anh chàng đẹp trai trong năm nay. Để cân bằng cho nội bộ, kết quả, chỉ tiêu này vẫn chưa hoàn thành. 

Với cô nàng mà nói, Trần Lâm quả thật chính là phúc báo từ trên trời rơi xuống, nếu Hàng Cẩm không đồng ý, vậy cô chính là tội nhân thiên cổ.

Selina gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã xác nhận lại ba lần với cậu ấy.”

“Được rồi, ở lại.” Hàng Cẩm đặt bút xuống.

“Vâng.” Selina cười phất tay cùng mấy người, cho bọn họ làm quen với hoàn cảnh nơi này, sau đó rời đi, cô nàng mới nhỏ giọng hỏi Hàng Cẩm: “Hàng tổng, sau này chúng ta có thể tuyển thêm vài người có diện mạo như thế này thực tập vào mùa hè, có được không?”  

“Miễn phí ok.” Hàng Cẩm nói.

“Yes.” Selina vừa lòng  rời đi.

Hàng Cẩm ấn điện thoại nội bộ, bảo Đằng Bình đi vào, chờ cửa văn phòng vừa đóng lại, mới hỏi cậu: “Việc Trần Lâm đến công ty thực tập, cậu có biết không?” 

Bình luận

Truyện đang đọc