NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 114: Kết giao
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đã ba ngày rồi từ khi Nhất Minh tiến vào bên trong gian phòng, đám người bên ngoài mặc dù nghi hoặc vô cùng nhưng cũng không ai dám tiến vào tra xét cái gì, dù sao thì sự tình tương tự mới diễn ra không lâu, không ai lại điên khùng đi trêu chọc tên tiểu ma đầu này.

Ba ngày này, Nhất Minh toàn tâm khôi phục tự thân thương thế, hắn mặc dù không có bị trọng thương nhưng những vết thương ngoài da của hắn vẫn cần thời gian khôi phục lại.

Nhất Minh đả tọa ba ngày ngoài việc khôi phục tự thân, hắn còn chải chuốt lại tự thân kinh nghiệm chiến đấu cũng như cảm ngộ của bản thân khi quan sát Mộ Dung Thiên một trận chiến.

Trận chiến lần đó mang đến cho hắn ích lợi không nhỏ!
Mặc dù hai người đối chiến với khoảng cách khá xa trên không, nhưng những chiêu thức hay cách đối chiến hắn vẫn là quan sát được, nhờ đó mà cảm ngộ của hắn đối với các chiến quyết của bản thân cũng nâng cao một bước.

Thu công lại, Nhất Minh thở phào một hơi!
Nhờ có thể chất bản thân mà tốc độ khôi phục tự thân của hắn nhanh hơn không ít, các vết thương do đao kiếm gây ra hầu như đã được khép lại hoàn toàn, hắn không có dùng Huyết Ti để khôi phục thương thế, mặc dù Huyết Ti khiến cơ thể hắn khôi phục nhanh hơn, nhưng như vậy đối với bản thân nhục thân không hề có chỗ tốt nào.

Huyết Ti được xem là một ngoại lực giúp hắn gia tăng tốc độ khôi phục thương thế của nhục thân, nhưng đồng thời cũng tiêu hao năng lượng trong đó, Nhất Minh muốn dùng Huyết Ti để tăng cường nhục thân chứ không phải khôi phục nhục thân, đây chính là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau!
Không đến vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn sử dụng Huyết Ti để khôi phục tự thân thương thế.

Nhất Minh từ từ đứng dậy đi ra gian phòng, không vì cái gì khác, mà đã ba ngày rồi hắn chưa ăn cơm, mặc dù thể chất của hắn so với võ giả khác cường hơn không ít, nhưng cũng không có cường đến cái tình trạng không ăn uống gì.


Đi xuống dưới lầu, Nhất Minh liền chọn một bàn ngồi xuống.

Tiểu nhị nhìn thấy Nhất Minh đi ra cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng, bọn hắn biết được vài ngày trước có người rất hào phóng tặng cho tên A Ngưu kia không ít linh thạch, điều này làm cho bọn hắn ghen tỵ không thôi!
Có người nhanh chân chạy lại, mặt tươi hớn hở vô cùng, cười nói: “Công tử, ngài đây là muốn dùng cái gì?”
“Cho ta vài món ngon cùng một vò rượu là được.

” Nhất Minh nhàn nhạt nói.

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.

” tên tiểu nhị lập tức đáp ứng sau đó xoay người rời đi.

Sự hiện của một thiếu niên anh tuấn, thân khoác bạch y, một tay bị mất, khiến không ít người tại trong khách điếm nhất thời im lặng!
Không cần người nào đi giới thiệu, bọn họ đều biết đây chính là người người kêu đánh tiểu ma đầu a!
Thấy sự hiện diện của hắn, đám người không còn dám ăn nói lớn tiếng như trước, thậm chí có người còn không dám ở lại, lập tức xoay người liền đi.

Điều này khiến Nhất Minh cười khổ không thôi!
Ta có đáng sợ như vậy sao?
Không thể không nói, Đông Phương trấn trong một tuần nay hoàn toàn không hề yên ổn chút nào, từ khi tên tiểu ma đầu nó giá lâm nơi đây thì Đông Phương trấn dường như bị hủy gần một nửa, cũng may là không có đối với phàm nhân gây ra nhân mạng cái gì.


Mỗi khi có trận chiến xảy ra, bọn họ đều được người cho hộ tống rời đi hoặc là tự chủ động chạy trước, bọn hắn biết chiến đấu loại này không phải là thường dân có thể xem náo nhiệt, lỡ không may lan đến gần thì chẳng cái mạng bị bế đi hay sao.

Đang lúc Nhất Minh đang ngoạm một cái đùi gà thì một tiểu cô nương thoạt chừng năm sáu tuổi bộ dáng đi đến gần, hai mắt tròn xoe ngước nhìn hắn tựa như đang nhìn một quái nhân đồng dạng.

Nàng trên đầu cột hai bím tóc hai bên, một thân mặc y phục đơn sơ vô cùng, một ngón tay còn đặt trong miệng, hai mắt tròn xoe tựa như hai viên tinh thạch lấp la lấp lánh không khỏi nhìn về cái đùi gà nước miếng không ngừng chảy ra!
Nhất Minh nhìn thấy nàng đang nhìn mình cũng không khỏi ngạc nhiên một chút, không biết đây là con cái nhà ai lại chạy đến khách điếm thế này, lỡ mà có người nào lên ác ý chẳng phải là bị bắt cóc mất rồi sao?
Đám người nhìn thấy tiểu nữ hài lại gần Nhất Minh cũng không khỏi sắc mặt đại biến, bọn họ nhìn thấy tiểu ma đầu này đã không dám lại gần nửa bước, lần này thì tốt rồi, một tiểu nữ hài tựa như nghé con không sợ cọp không ngừng nhìn chằm chằm hắn, lỡ như hắn nổi điên đem nàng bế đi thì phải như thế nào?
Nhất Minh cũng không có để ý đám người làm cái gì, hắn nhìn tiểu nữ hài mỉm cười hỏi: “Thế nào?, muốn ăn?”
Tiểu nữ hài nghe được điều này hai mắt tỏa ánh sáng, cái đầu nhỏ nhắn không ngừng gật lia gật lịa!
“Haha, đến!”
Nhất Minh cười ha ha một tiếng, cánh tay trái đưa ra bế nàng ngồi vào trên bàn sau đó phân phó tiểu nhị cho thêm một cái bát, tiểu nhị nghe vậy liền chạy vội vào trong lấy bát mang ra.

Tiểu nữ hài nhìn trên bàn đầy ắp thức ăn miệng không ngừng nhỏ nước dãi, bộ dạng này dường như là rất lâu rồi không được ăn ngon đồng dạng.

“Muốn ăn cái nào?” Nhất Minh nhìn nàng xoa xoa cái đầu đáng yêu nhỏ nhắn, mỉm cười hỏi.

Tiểu nữ hài nghe vậy, liền lấy tay chỉ chỉ vào con gà nằm trên bàn, hai mắt không che giấu được sự vui vẻ trong lòng.

Nhất Minh thấy vậy liền cười cười một cái, một tay xé một cái đùi đặt vào bát tiểu nữ hài, hắn còn không quên gọi tiểu nhị mang ra một chút nước cho nàng.


Đám người ở xung quanh nhìn thấy một màn này cũng không khỏi thở phào một hơi!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tiểu ma đầu thân cận như vậy, điều này khiến không ít người tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, bọn hắn cứ tưởng tên tiểu ma đầu này là một người máu lạnh thích giết chóc chứ, không ngờ lại có một mặt khiến người cảm giác thân cận thế này.

Thậm chí có thanh niên bạo gan đi về phía Nhất Minh, cười nói: “Tại hạ Lữ Thanh, không biết Nhất Minh huynh đệ có tiện hay không để ta ngồi cùng bàn?”
Nhìn thấy một hoa phục thanh niên chủ động đi đến, còn muốn ngồi cùng bàn với mình, Nhất Minh không khỏi nhíu mày một cái nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, hắn cười cười đáp trả: “Thì ra là Lữ Thanh công tử, ngồi cùng đương nhiên là có thể, ta cũng không có kiêng kỵ cái gì.


Vừa nói, Nhất Minh vừa đưa tay dấu hiệu mời ngồi.

Lữ Thanh nhìn thấy Nhất Minh không những không có từ chối ý tứ mà còn vui vẻ mời hắn ngồi xuống, điều này khiến hắn vui vẻ không thôi!
Thân hình ngồi xuống, nhìn thấy Nhất Minh đang cùng một tiểu nữ hài mỗi người ngoạm một cái đùi gà khiến hắn có một loại cảm giác tự do không thôi.

Đây là loại cảm giác mà những người tán tu mới có đây sao!
Tên tiểu nhị cũng rất thức thời, lập tức mang ra thêm một cái bát đặt trên bàn sau đó xoay người rời đi.

Nhìn thấy tên Lữ Thanh này cũng không hề có ác ý gì, Nhất Minh cũng liền thoải mái ăn uống mặc kệ hắn là ai cứ thoải mái ăn trước đã.

Nhìn thấy cảnh này, Lữ Thanh cũng không biết phải làm sao, đây là lần đầu hắn cùng một người khác ở bên ngoài ăn uống thế này!
Dường như nhận ra được tên này có chút ngại, Nhất Minh liền gắp cho hắn một chút thức ăn, mở miệng nói: “Ta thấy công tử phong thái phi phàm, hắn là không phải tán tu a, đã đến đây gặp ta rồi thì cũng đừng có kiêng kỵ cái gì, chỉ cần không phải địch nhân, cũng không cần phải e ngại ta.


“Haha, ta từng nghe uy danh của Nhất Minh huynh đệ, hôm nay được gặp, ta thấy, huynh đệ không giống với lời đồn lắm a!” Lữ Thanh cười to một cái, hắn cũng không còn cần ngại cái gì, tay rót chén rượu hớp một miếng, nói.


“Uy danh?, haha, đó chẳng qua là cách người khác nhìn nhận về con người của ta thôi, mỗi người đều có cách nhìn của mình, ta cũng không muốn quản cũng không cách nào đi quản.

Người hiểu ta, ta không cần giải thích.

Người ghét ta, ta giải thích họ cũng không tin.

Vì thế, ta cứ là ta thôi, Lữ Thanh huynh tự mình nhìn nhận là được.


Nhất Minh cười cười, thản nhiên nói.

Tiểu nữ hài ngồi kế bên nghe những lời này như lọt vào trong sương mù, nàng cũng không quản cái gì, cái miệng nhỏ dính đầy thịt mỡ còn đang không ngừng vang lên từng tiếng “chem chép” thanh âm!
Lữ Thanh nghe vậy liền cười to một tiếng: “Haha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, ta cũng không quản Nhất Minh huynh đệ ngươi là người xấu hay tốt, bản thân ta cũng không có quan trọng việc này cho lắm, ta chỉ là đơn thuần kết giao bằng hữu, không biết Nhất Minh huynh đệ thấy thế nào?”
Nhất Minh nghe vậy cũng không khỏi bất ngờ!
Hắn hiện tại bị người người đuổi giết, bây giờ lại có người nói muốn trở thành bằng hữu của hắn, điều này khiến hắn không khỏi nhìn sâu thanh niên này một chút, sau đó chắp tay một cái, cười cười nói ra:
“Được, vậy ta giới thiệu lại chính mình một lần, tại hạ Nhất Minh, sau này còn phải nhờ Lữ huynh trông nom một hai, đương nhiên, nếu Lữ huynh có chuyện gì cần đệ giúp thì cứ việc nói thẳng chính là.


Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc