NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 163: Mộc Yên Đan
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trong lúc hai người đang ăn uống đến quên cả trời đất thời điểm, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận móng ngựa lên xuống, phía sau còn có thanh âm bánh xe lăn theo, nghe vào thanh âm liền biết là có không ít người chạy đến.

“Gia chủ tiểu thư, hiện tại trời mưa càng lúc càng to, chỉ sợ đi tiếp không quá an toàn, đường núi trơn trượt cộng thêm đêm tối sẽ rất dễ xảy ra chuyện, ta thấy bên trong có người cư trú, cho nên cũng không lo bị dã thú tập kích, không bằng chúng ta ngay tại tòa miếu cũ nát này đợi một đêm, trời sáng lại bắt đầu đi đường thế nào?”
Một thanh âm mạnh mẽ tựa như là trung niên nhân vang lên.

Lúc này, một thiếu nữ vén lên màn che nhìn về phía tòa miếu phía trước, lo lắng nói: “Bên trong tựa hồ đã có người, chúng ta đi vào liệu có khiến người ta cảm thấy khó chịu không?”
Trung niên nghe vậy cười nói: “Tiểu thư an tâm, xông xáo giang hồ luôn có một đầu quy cũ bất thành văn, đó chính là dã ngoại gặp được những nơi thế này đều có thể cùng một chỗ tá túc, chỉ cần không quấy rầy đến nhau là được.


“Thì ra là vậy!” thiếu nữ thở dài một hơi, hướng mắt vào trong miếu nhìn lại, trầm ngâm chốc lát mở miệng nói: “Chúng ta vào đi thôi, trời mưa thế này tiếp tục đi đường quả thật không an toàn.


Nghe vậy, trung niên điều khiển xe ngựa bắt đầu dừng lại trước cửa miếu.

Miếu hoang bên trong.

Nhất Mình cùng Chúc Tình đang ngồi trên mặt đất gặm lấy đùi gà, một bộ rất vui vẻ bộ dáng, liền trông thấy một trung niên dẫn đầu bước vào bên trong.

Phía sau là một thiếu nữ cùng một trung niên thân mang hoa phục khoảng chừng năm mươi tuổi theo sát phía sau.

Nhất Minh trông thấy đám người này, liền dễ dàng đoán được, thanh âm nói chuyện vừa nãy hơn phân nửa là đến từ trung niên cao lớn này.

Vị tiểu thư trong miệng hắn, dĩ nhiên chính là cô nàng thân mặc váy dài này, trung niên hoa phục còn lại, hẳn là gia chủ mà trung niên này gọi.


Mặc dù trời mưa tí tách, nhưng với những võ giả tu luyện như Nhất Minh thì nghe ra động tĩnh cách cửa miếu không xa là chuyện quá bình thường.

Ba người vừa bước vào bên trong, liền nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ đang trong tay cầm lấy đùi gà gặm liên hồi, mùi hương tung bay bốn phía khiến đám người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“Thơm quá a!”
Thiếu nữ ngửi ngửi cái mũi liền thốt ra ba từ, phụ thân nàng nghe vậy khóe miệng co giật, không khỏi tặng nàng một cái cóc vào trán.

“Ai u!” thiếu nữ hai tay ôm trán, vẻ mặt ủy khuất nhìn lấy phụ thân mình, không dám lên tiếng.

“Hai vị tốt a, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, đột nhiên gặp trời mưa to, quấy rầy hai vị nhã hứng, mong rằng hai vị thứ lỗi.

” trung niên hoa phục bước lên một bước, cười chắp tay nói.

“Không ngại, các vị cứ tự nhiên là được.

” Nhất Minh khẽ cười một tiếng.

Nhìn ra trung niên này chỉ là đi ngang qua mà thôi, nếu không cũng không mang theo thiếu nữ nhà mình như vậy, Nhất Minh cũng không có khó khăn cái gì.

Giờ khắc này, thiếu nữ bước về phía trước nhìn về phía hai người, có chút thất thần.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, một nam nhân phổ phổ thông thông không có gì đặc biệt, cùng một mỹ nữ gặm đùi gà chung một chỗ, điều này khiến bụng của nàng nhịn không được kêu lên một tiếng!
Giờ phút này, nàng không thể không thừa nhận, con gà này, đích đích xác xác là mỹ thực!
Coi cái mùi hương tung bay bốn phía kia kìa!
Nó thơm thật sự a!
Trung niên hoa phục nhìn thấy cảnh này liền cười khan một tiếng, không biết nói sao cho phải, chắp tay cười nói: “Đa tạ hai vị, thật là ngại quá, khiến hai vị chê cười!”

Nói xong, vị gia chủ này phân phó trung niên cao to bắt đầu thu thập xung quanh, mà vị tiểu thư này thì hai má đỏ bừng, nhịn không được trốn ra phía sau.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cười cười không nói gì, hắn thấy, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.

Nhớ lại thời điểm sinh hoạt tại Quang Minh Điện, các vị sư huynh sư tỷ vẫn hay kêu hắn nướng thịt cho ăn đâu.

Nhìn thấy Nhất Minh cười cười ngây ngô, Chúc Tình nghi hoặc hỏi: “Huynh cười cái gì đấy?”
“À không có gì, chỉ là nhớ lại một ít chuyện trước kia.

” Nhất Minh mỉm cười nói.

Đợi khi ba người bọn hắn thu thập xong chỗ trống, Nhất Minh hai người đã ăn xong một con gà rừng, một con gà mập mạp giờ khắc này chỉ còn là một đống xương cốt nằm trên đất.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền dọn dẹp một chút, sau đó lại lấy ra hai con gà cầm trên tay quay sang ba người hỏi: “Ba vị có hứng thú ăn gà ta nướng không?”
Nhất Minh đã chú ý đến vị tiểu thư này, trong lúc dọn dẹp mà cứ len lén nhìn qua hắn.

Muốn ăn như vậy làm sao không nói a?
Có lẽ là thiếu nữ cho nên ngại?
Mặc kệ nó, dù sao thì hắn thấy ba người cũng không tồi, cư xử nho nhã không giống như người xấu gì, mời người ta ăn gà cũng không có mất mác cái gì, chẳng qua là tốn công nướng một chút mà thôi.

Thiếu nữ nghe vậy, hai mắt liền tỏa ánh sáng!
Nàng lập tức đứng dậy gật gật đầu một cái: “Không dối gạt tiểu ca, từ khi ta nghe được mùi thịt nướng liền muốn thử một lần, nếu như tiểu ca không ngại, ta có thể phụ giúp a.


Nhất Minh nghe vậy cười cười, khoác khoác tay nói: “Thế thì không nhọc lòng cô nương, ta ra ngoài chuẩn bị một chút, bằng hữu của ta còn cần ba vị trông nom, nàng trông bề ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất rất sợ ma.



Nói xong, còn chưa kịp đợi Chúc Tình phản ứng, Nhất Minh đã hướng ra bên ngoài chạy mất.

Đợi khi Chúc Tình phản ứng lại, nàng hai má đỏ bừng, tức giận nói: “Hừ, nể mặt con gà mập, ta liền không tính toán với ngươi!”
Con gà: “! ”
Thế là bốn người trong miếu chỉ có vị tiểu thư cùng Chúc Tình cùng nhau nói chuyện phiếm.

Chúc Tình mới biết được, ba người chính là từ Đông Thiên thành - một tòa thành nhỏ ở Đông Nam đạo hướng về Thương Minh thành tránh nạn.

Nàng tên là Mộc Yên Đan, phụ thân nàng chính là Mộc Đại Lâm còn trung niên to lớn đi theo chính là hộ vệ của hai người gọi là Trung Lực.

Mộc gia vốn chỉ là một gia tộc nhỏ sinh hoạt ở bên trong Đông Thiên thành mà thôi, căn bản không hề có cường giả trấn thủ cái gì.

Phụ thân nàng năm nay gần năm mươi tuổi nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở Tôi Thể cửu trọng tu vi.

Hỏi ra mới biết, cách đây mấy ngày có tin tức lan truyền ra là Huyết Ma Đường đánh trọng thương ba vị trưởng lão của Bách Hoa Tông.

Bọn hắn không biết Huyết Ma Đường mạnh như thế nào, nhưng lại biết được Bách Hoa Tông không phải quả hồng mềm muốn bóp là bóp.

Người ta có thể mang ba vị Chân Nguyên cảnh của Bách Hoa Tông đánh trọng thương, có phải hay không là chuẩn bị có chiến tranh sắp tới?
Điều này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Đông Nam đạo hiện tại rất không an toàn.

Chính vì thế mà ba người mới nhanh chóng dọn nhà đi đến Thương Minh Thành tránh nạn một khoảng thời gian.

Phần lớn người trong gia tộc đều đã dọn đến cả rồi, hôm nay đến phiên ba người rời khỏi gia tộc chạy đến Thương Minh Thành.

Ban đầu dự tính là khi mặt trời xuống núi, ba người sẽ rời khỏi Hắc Phong sơn, nhưng vì đi đường chậm trễ cho nên mới còn kẹt lại trên tòa núi này.

“Thì ra là vậy!” Chúc Tình nghe Mộc Yên Đan nói xong sự tình liền gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.


Mà ngay lúc này, Nhất Minh cũng đã xử lý xong toàn bộ hai con gà, hắn cũng sẵn tiện mang theo một ít củi trở về.

Mặc dù bên ngoài trời mưa, củi cũng đã ướt nhẹp nhèm nhem, nhưng đối với những người tu hành hai người mà nói, việc nhóm lửa vẫn là không thành vấn đề.

Vừa bước vào bên trong miếu hoang, nhìn thấy Chúc Tình đang cùng vị tiểu thư này cười nói vui vẻ, hắn cũng mỉm cười đi đến.

Lúc này, Chúc Tình mới đưa tay hướng về Nhất Minh nói: “Đúng rồi, tên này chính là Nhất… Thủ”
Nàng vừa định nói tên Nhất Minh, nhưng chợt nhớ ra vẫn chưa biết tên giả của hắn gọi cái gì, cho nên mới nói đại một cái tên, nàng hướng ánh mắt nhìn về Nhất Minh tỏ vẻ “ta không cố ý a!”
Nhất Minh nghe thấy mình tự dưng có cái tên mới liền sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại.

Khá lắm!
Nhất Thủ!
Cánh tay còn chưa hết đau, cô đã cho ta thêm một nhát dao!
Quả thật là khiến lòng người đau nhói a!
Hắn cười cười hướng về cô tiểu thư này mở miệng nói: “Cô nương cứ gọi ta là tiểu Nhất là được.


“Thế làm sao được, trông huynh còn lớn hơn ta cơ mà.

” Mộc Yên Đan lập tức khoác khoác tay, nhìn về Nhất Minh cười cười nói: “Thế ta gọi huynh là Nhất ca đi, gọi như thế nghe cũng không tệ mà, còn ta gọi Mộc Yên Đan…”
Mộc Yên Đan mang phụ thân cùng hộ vệ giới thiệu một lần.

Nhất Minh nghe xong gật gật đầu xem như chào hỏi lại một lần, quay sang Mộc Yên Đan nói: “Mộc cô nương muốn gọi thế nào cũng được, ta không có ý kiến.


Nói xong, Nhất Minh liền tẩm hai con gà vào trong gia vị, bắt đầu đặt lên đống lửa, nướng!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc