NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 158: Sơ nhập pháp môn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từ lúc Bách Hoa Tông được Huyết Kỳ Phong bái phỏng đến nay đã trải qua ba ngày thời gian.

Ba ngày trước, Huyết Kỳ Phong sau khi bị tập kích bất ngờ thì đã biến mất không còn tăm hơi.

Hắn không có ý định ở lại chiến đấu với chủ nhân một kiếm kia, dựa vào uy lực của một kiếm này, hắn nhận thấy người ra tay có tu vi không thua kém gì hắn.

Nếu hắn tiếp tục dây dưa thêm mà nói, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Bởi vì ngay lúc đó, đã có rất nhiều đạo khí tức từ phía xa xa lao nhanh về phía Bách Hoa Tông, hiển nhiên chính là những tu sĩ tại Đông Nam đạo nhận ra có người chiến đấu mà mò tới.

Chính vì vậy mà hắn mới lựa chọn rút lui thay vì cố chấp ở lại, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt.

Đối với những điều này, Nhất Minh hoàn toàn không hề hay biết.

Bản thân hắn trong ba ngày này đang tập trung lĩnh hội pháp môn Dĩ Giả Loạn Chân, không hề rời khỏi khách điếm nửa bước.

Dĩ Giả Loạn Chân hoạt động bằng cách chạm vào người khác, thôi thúc pháp môn để ghi lại ấn ký.

Đương nhiên, loại pháp môn này có thể lưu lại ấn ký của người khác cũng có thể bị người cho ngăn chặn, trong quá trình thôi thúc pháp môn, nếu đối phương có ý định phản kháng thì rất dễ đánh gãy quá trình lưu lại ấn ký của pháp môn này.

"Xem ra, bản thân ta chỉ có thể giết chết địch nhân rồi ra tay lưu lại ấn ký a, loại phương pháp này mặc dù có chút không hợp với chính đạo, nhưng để tiện cho việc "làm giả như thật", thì đây chính là điều bắt buộc phải làm.

"
Nhất Minh cảm nhận một chút pháp môn, thầm nghĩ.

Không trách hắn lại có loại ý nghĩ như vậy.

Bản thân chính mình giả trang thành người khác, nếu như "chính chủ" vẫn còn sống, thì chẳng phải bại lộ hay sao?

Chính vì vậy, để "làm giả như thật" phát huy tác dụng, thì cách này cũng có thể cân nhắc một hai.

Dĩ Giả Loạn Chân có tổng cộng năm tầng công pháp.

Nếu tu luyện thành công tầng thứ nhất, bản thân có thể thay đổi diện mạo của bản thân thành người khác.

Mà Nhất Minh, hiện tại đã thành công lĩnh hội tầng thứ nhất này.

Tầng thứ nhất chẳng qua chỉ là sơ nhập pháp môn mà thôi, nhưng Nhất Minh đã lợi dụng Linh điểm trong bảng tăng Dĩ Giả Loạn Chân đến tầng thứ nhất, điều này khiến hắn sơ nhập pháp môn trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Chính vì điều này mà toàn bộ linh điểm của bản thân hắn đã tiêu hao hầu như không còn.

Nhất Minh vô cùng vui sướng nhìn về phía bảng:
Tính danh: Nhất Minh
Tu vi: Luyện thể trung kỳ
Chủng tộc: Nhân tộc
Thế lực: Quang Minh Điện
Thể chất: Hồng Thiên Bá Thể (10%)
Công pháp:
Tôi thể quyết (tầng 8) (350+)
Dĩ Giả Loạn Chân (tầng 1) (500+)
Thôi Tâm Chưởng (68%) (1+)
Huyết Chiến Bát Phương (31%) (5+)
Quỳ Hoa Trục Nhật (10%) (40+)
Linh điểm: 12
Nhìn số linh điểm mặc dù không còn lại bao nhiêu, nhưng có thể sơ nhập pháp môn này cũng đủ để Nhất Minh biến ảo gương mặt của mình thành người khác.

Đối với võ giả như hắn, điều này cũng đủ để che giấu hành tung của bản thân khỏi tai mắt của người khác, như vậy là đủ rồi.

Lần trước, sau khi thu thập Sở gia, Nhất Minh tổng cộng thu được 112 linh điểm.


Trong đó 49 điểm là bản thân có từ trước, còn 63 linh điểm còn lại chính là từ bảy tên Tôi Thể cửu trọng mà tới.

Lần sơ nhập pháp môn này tiêu hao của hắn vẹn tròn 100 linh điểm.

Muốn tăng đến tầng thứ hai thì cần 500 linh điểm.

Đây chính là một con số không nhỏ a!
Nhưng dù vậy, Nhất Minh hắn cũng không có buồn rầu cái gì.

Mặc dù tiêu hao linh điểm có chút nhiều, nhưng tác dụng của Dĩ Giả Loạn Chân không phải bình thường có thể so sánh.

Đương nhiên, độ khó tu luyện cũng vì đó mà tăng cao rất nhiều.

Nếu để hắn tự thân tìm hiểu loại pháp môn này mà nói, chí ít cũng cần một hai năm mới có thể sơ nhập pháp môn.

Một hai năm, đây chính là một khoảng thời gian không ngắn a!
Loại pháp môn này hoàn toàn tối nghĩa khó hiểu, đối với tu vi của hắn muốn hiểu những thứ này quả thật là si tâm vọng tưởng.

Những từ ngữ trong pháp môn này đứng một mình thì hắn hoàn toàn hiểu được.

Nhưng một khi kết hợp lại với nhau thì hắn chả khác gì thằng mù đi đêm, hoàn toàn không hiểu cái mẹ gì cả!
Rất may là khi hắn đọc xong toàn bộ nội dung tầng thứ nhất, thì bảng đã thu được nội dung pháp môn.

Chính vì vậy mà hắn mới dùng luôn số linh điểm hiện có, để có thể sơ nhập pháp môn này.

Thêm một nhược điểm của pháp môn này chính là lượng linh lực tiêu hao khá lớn.

Đối với một tôi thể cảnh mà nói, rất khó để giữ vững pháp môn này không bị mất đi tác dụng do thiếu hụt linh lực.


Tôi thể cảnh chỉ có thể vận dụng công pháp hấp thu thiên địa linh khí để hình thành linh lực ẩn chứa trong kinh mạch, mà loại pháp môn này đòi hỏi phải có linh lực liên tục để duy trì.

Chính vì vậy mà tôi thể cảnh rất khó để sơ nhập pháp môn, nhưng điều này đối với Nhất Minh không thành vấn đề gì cả.

Bản thân hắn không phải lo linh lực thiếu hụt, do cường độ kinh mạch cũng như số lượng kinh mạch viễn siêu người thường.

Cho nên, loại tiêu hao linh lực này Nhất Minh hoàn toàn có thể hấp thu linh thạch để bù đắp lại.

Có thể nói, Nhất Minh hiện tại chỉ lo lắng bị người có tu vi viễn xa chính mình phát hiện ra thôi.

Còn đối với những người có tu vi sàn sàn hoặc cao hơn hắn một chút, thì hoàn toàn không thể nào phát hiện ra điều bất thường nào được.

Tầng thứ hai của pháp môn hắn không biết nó có tác dụng gì, nhưng nhìn số linh điểm cần để tăng cấp, ắt hẳn tầng thứ hai này rất khó để luyện thành.

Thu hồi tâm tư trong lòng, Nhất Minh thở dài một hơi chuẩn bị bước ra bên ngoài.

Hắn đã ở trong căn phòng này ba ngày rồi, hôm nay chính là ngày hẹn giữa hắn và ba người kia, không biết bọn họ như thế nào, có đến đúng hẹn hay là không.

Dù sao thì trong thế giới này, ngươi có thể chết bất kỳ lúc nào, cho nên Nhất Minh cũng không ôm hy vọng gì nhiều.

Nếu có thể gặp lại thì tốt, còn nếu không thì cũng không có ảnh hưởng cái gì.

Nhất Minh bước ra khỏi gian phòng đi ra phía ngoài đại sảnh của khách điếm, hắn phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm một chút, dù sao thì cũng mấy ngày rồi hắn không tắm rửa.

Tẳm rửa sạch sẽ, ăn uống hoàn tất, Nhất Minh gọi tiểu nhị vào trong gian phòng một lát rồi bước ra khỏi khách điếm hướng về cửa Nam thành đi đến.

Giờ này sắc trời đang tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló lên nhưng đã có rất nhiều người tới lui trên đường rèn luyện sức khoẻ, không ít cửa hiệu đã bắt đầu mở cửa chuẩn bị chào đón một ngày mới bắt đầu.

Dạo bước trên đại lộ, Nhất Minh ghé vào bên trong một gian cửa hiệu chuyên bán y phục mua vài bộ mang theo.

Khi vừa bước ra khỏi cửa hiệu thời điểm, một thanh niên nam tử với gương mặt vô cùng phổ thông, thân khoác bạch y trên người, nhìn vào không khác gì một thư sinh cả.

Nếu đứng ở một góc độ của người khác nhìn vào mà nói, gương mặt này hoàn toàn giống hệt với tên tiểu nhị ở bên trong gian khách điếm vừa nảy.


Nhưng có một điểm hoàn toàn khác biệt, chính là tên này lại bị khuyết mất một tay.

Người này không ai khác chính là Nhất Minh biến ảo khuôn mặt mà thành.

Vừa rồi hắn bảo tiểu nhị vào bên trong gian phòng là để vận dụng Dĩ Giả Loạn Chân hấp thu ấn ký trên người tiểu nhị kia.

Tiểu nhị chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho nên cũng không có nhận ra điều khác thường nào.

Nhất Minh ném cho hắn một khối linh thạch rồi bước ra ngoài, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong thời gian uống nửa chén trà mà thôi.

Rời khỏi cửa hiệu, Nhất Minh một đường hướng thẳng về phía chỗ bán ngựa đi đến.

Chỗ bán ngựa này nằm rất gần cổng thành, cho nên Nhất Minh cũng tiện đường ghé qua.

Một lão nhân thoạt nhìn chừng sáu mươi tuổi đang cho ngựa ăn trong chuồng nhìn thấy Nhất Minh đứng trước cửa, vội vàng phủi phủi đôi tay chạy nhanh ra ngoài, cười cười nói:
“Xin hỏi khách nhân muốn mua ngựa hay là thuê ngựa đây a?
Ngựa chỗ ta được chăm sóc rất kỹ càng, ngày đi ngàn dặm là chuyện như cơm bữa luôn, haha.


Nhất Minh nhìn lấy ông lão cười vui vẻ như vậy khiến hắn cũng thoải mái theo, mở miệng nói: “Lão lấy cho ta một con nào khỏe khỏe, ta mua luôn một con.


Nói xong, Nhất Minh ném ra cho lão một khối linh thạch.

Linh thạch bay lung ta lung tung trên không đáp xuống ngay tay của lão, nhìn thấy khối linh thạch này, đôi mắt lão trừng lớn dường như không thể tin vào mắt mình.

Nhưng lão rất nhanh liền giật mình tỉnh lại, vội vàng mang khối linh thạch cất vào trong túi, miệng cười đến tận mang tai nói: “Tốt tốt tốt, lão đây đi lấy ngay!”
Nhất Minh gật gật đầu cũng không có đáp lời, lão bước nhanh vào bên trong dẫn một con ngựa cường tráng ra ngoài, giao cho Nhất Minh.

Nhất Minh nắm chặt đây cương dẫn ngựa ra hướng ra ngoài cổng thành đi đến.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc