NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 90: Ngưng Sương Hoàn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy một đao từ trên cao hướng về phía mình chém tới, Tuyên Nhạc cũng không có e ngại cái gì, song hoàn nơi tay khẽ động, tay phải lập tức giơ lên cao ngăn chặn một đao thế công, tay trái lóe lên một đạo ngân quang hướng về phía bụng Nhất Minh chém tới!
Thanh âm binh khí va chạm vang lên “coong” một tiếng, Nhất Minh vận lực nơi tay, thân hình nhanh chóng nâng lên cao một chút lập tức tránh thoát được một hoàn chém tới.

Thân hình lơ lửng giữa không trung, Nhất Minh không nói hai lời trường đao trong tay lắc một cái, lưỡi đao ngay lập tức trượt khỏi song hoàn hướng về một bên vai Tuyên Nhạc hung hăng một trảm.

Tuyên Nhạc nhìn thấy cảnh này tầm mắt không khỏi co rụt lại, song hoàn trong tay xoay một cái, bốn mũi thích phát ra một đoàn lam quang bắn nhanh về phía trường đao vang lên từng tiếng “leng keng” khiến trường đao ngay lập tức bị lệch phương hướng thẳng xuống đại địa một trảm.

Tuyên Nhạc nhân lúc trường đao không chém trúng hắn, thân hình ngay lập tức né sang một bên.

Một tiếng ầm vang chém xuống, đại địa ngay lập tức hiện ra một đạo vết đao dài ba trượng, Tuyên Nhạc nhìn thấy cảnh này cũng không có chần chờ cái gì, thân hình “vút” một cái, một đạo thân ảnh lướt nhanh về phía Nhất Minh, hai tay nắm chặt song hoàn xoay vòng một cái mạnh mẽ ném ra ngoài.

Song hoàn mang theo từng tiếng rít gào thanh âm xoay vòng với tốc độ kinh người hướng về phía Nhất Minh bay đến!
Nhất Minh xoay người lại tay trái nhấc lên trường đao, linh lực bên trong cơ thể không ngừng quán trú vào bên trong, lưỡi đao lóe lên một ánh hồng quang quét ngang mà ra.

Lưỡi đao cùng song hoàn lẫn nhau va chạm, song hoàn ngay lập tức bị đánh bay ngược đi ra, Tuyên Nhạc một thân nhảy lên, hai tay bắt được song hoàn, từng đạo ngân quang từ trên ba mũi đao liên tục chớp động không ngừng hướng về phía Nhất Minh hung hăng chém tới.

Nhất thời, hai người lâm vào một mảnh ác chiến, ngươi chém ra một đao ta nện ngươi một hoàn, ngươi tới ta đi nhất thời bất phân thắng bại!
“Hắn muốn làm gì đây?” Tiểu Dương đứng ở ngoài quan sát thấy tình cảnh này thần sắc nghi hoặc lẩm bẩm hỏi.


Theo hắn thấy, Nhất Minh thương thế nghiêm trọng vô cùng hơn nữa linh lực cũng không còn bao nhiêu, thế mà Tuyên Nhạc lại dây dưa với tiểu tử này lâu như vậy khiến hắn nghi hoặc không thôi.

Lưu Đổng ngồi ở một bên nhìn thấy Tiểu Dương không rõ tình hình liền mở miệng giải thích: “Tên Nhất Minh này mặc dù không còn lại bao nhiêu linh lực, nhưng hắn lại có khả năng hấp thu linh lực nhanh chóng, Tuyên Nhạc kia muốn chiến thắng tiểu tử này e rằng là si tâm vọng tưởng!”
Nghe công tử nhà mình nói như vậy, Tiểu Dương kinh ngạc không thôi, hỏi: “Công tử nói là, tên tiểu tử Nhất Minh này vừa chiến đấu vừa hấp thu linh lực từ trong linh thạch?”
Lưu Đổng cũng không có nói cái gì chỉ gật gật đầu sau đó tiếp tục quan sát.

Tiểu Dương biết được điều này khiến hắn trong nội tâm cực kỳ rung động!
Phải biết, võ giả Tôi Thể cảnh muốn dự phát huy ra lực lượng chỉ có thể nhờ vào hai con đường:
Một là nhờ vào lực lượng bản thân.

Võ giả mỗi lần đột phá một tầng Tôi Thể Quyết đều có thể khiến bản thân lực lượng tăng lên không ít, võ giả có thể dựa vào tự thân lực lượng phát ra công kích, người nào lực lượng mạnh hơn người đó chiếm ưu thế.

Hai là nhờ vào lực lượng bên trong kinh mạch.

Mỗi khi võ giả Tôi Thể cảnh vận dụng công pháp luân chuyển một vòng chu thiên đều sẽ sinh ra linh lực chạy theo từng dòng kinh mạch sau đó ẩn chứa bên trong từng khỏa kinh mạch.

Những khỏa kinh mạch này đều có khả năng tích trữ, nhưng lượng tích trữ sẽ không quá nhiều.

Vì lẽ đó trong lúc chiến đấu, võ giả chỉ có thể vừa chiến đấu vừa vận chuyển công pháp hấp thu thiên địa linh khí hình thành linh lực sau đó quán trú vào bên trong những chiêu thức để tăng thêm sức mạnh.


Đặc biệt, tốc độ hoàn thành một vòng chu thiên càng nhanh thì võ giả có thể hạn chế thời gian đứt quãng lực lượng, điều này sẽ khiến chênh lệch giữa các Tôi Thể cảnh càng lớn!
Thông thường đối với võ giả cửu trọng bên dưới mà nói, bọn họ đều dùng lực lượng thân thể là chính, bọn hắn rất khó khi phải vừa chiến đấu vừa phân tâm vận chuyển pháp quyết để chuyển hóa linh khí thành linh lực.

Đa phần linh lực đều được tích trữ một phần ở trong kinh mạch từ trước, đến khi chiến đấu thì lấy ra sử dụng dần dần cho đến khi cạn kiệt mà thôi.

Cho nên khi Tiểu Dương nghe được Nhất Minh có thể vừa chiến đấu vừa hấp thu linh khí bên trong linh thạch thì hắn kinh ngạc vô cùng!
Bản thân Nhất Minh hắn vận chuyển một vòng chu thiên cần một lượng lớn linh khí để chèo chống, hơn nữa, kinh mạch của hắn không phải bát mạch mà là thập mạch!
Do vậy, hắn muốn hoàn thành một vòng chu thiên để chuyển hóa linh khí thành linh lực không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhưng có một điều may mắn là, mỗi khi có nguồn năng lượng gần xung quanh cơ thể đều được bản thân hắn chủ động hấp thu vào bên trong.

Sau khi linh khí dung nhập vào bên trong thể nội thì “giọt tí tách” lại xuất hiện giúp hắn dễ dàng luyện hóa đống linh khí này chuyển thành linh lực!
Nhìn tất cả những quá trình này đòi hỏi cần phải trải qua nhiều giai đoạn, nhưng đối với Nhất Minh nó chỉ đơn thuần là vận chuyển thập mạch mà thôi, những giai đoạn còn lại đều được “giọt tí tách” hoàn toàn chuyển hóa!
Chính vì vậy mà cho dù Nhất Minh hắn có cạn kiệt linh lực đi nữa, miễn là có đủ lượng linh khí chèo chống để cơ thể hấp thu thì hắn hoàn toàn không phải lo linh lực hao hết.

Chiến đấu đến thời điểm này, Tuyên Nhạc sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi vô cùng, cho dù hắn có tấn công thế nào đều không chạm được vào người của tên tiểu tử này, điều này khiến hắn giận dữ không thôi!
Nhưng giận dữ thì lại có thể thế nào?
Càng chiến đấu, hắn càng phát hiện sắc mặt tên tiểu tử này càng lúc càng tốt hơn trước, đây là có chuyện gì xảy ra?
Tuyên Nhạc thần sắc nghi hoặc không thôi tiếp tục xuất thủ hai đạo công kích bay đến, tất cả đều bị Nhất Minh dễ dàng né tránh.


“Tiểu tử! Đây chính là ngươi ép ta!”
Hắn làm sao không biết tên tiểu tử này là đang kéo dài thời gian để khôi phục tự thân cơ chứ!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng!
Linh lực trong người mạnh mẽ tuông ra, song hoàn toàn thân ánh lên từng vòng lam sắc quang mang liên miên chớp động, Tuyên Nhạc trước mặt xuất hiện một cái lam sắc mâm tròn không ngừng tỏa ra trận trận hàn khí.

Lam quang trên mâm tròn không ngừng lấp lóe vận chuyển với tốc độ cực nhanh, hai tay của hắn nhanh chóng hợp lại, song hoàn ngay lập tức va chạm vào nhau vang lên một tiếng “keng” bắn lên từng tia lửa nhỏ.

Tiếp theo hơi thở,
Tuyên Nhạc quát to một tiếng, linh lực điên cuồng quán thông vào bên trong mâm tròn, mâm tròn càng ngày càng phát ra trận trận hàn khí, mức độ hàn khí này khiến cả đám võ giả xung quanh cũng không khỏi biến sắc!
Không chờ cả đám chấn kinh bao lâu, mâm tròn dường như nhận được lời kêu gọi đồng dạng, ngay lập tức dung nhập vào giữa song hoàn, từng trận hàn khí từ trung tâm phát tán, bao phủ toàn bộ song hoàn trên thân.

Ngưng Sương Hoàn rất nhanh được hình thành!
Cả đám võ giả nhìn lấy Ngưng Sương Hoàn đều mang theo vẻ tham lam chi sắc!
Bọn họ nhận thấy được từ bên trong Ngưng Sương Hoàn này tỏa ra một lượng hàn khí khiến người ta tựa như bị đóng băng một dạng.

Nắm chặt Ngưng Sương Hoàn trong tay, Tuyên Nhạc lộ ra một nụ cười dã man thần sắc, thân hình lóe lên một cái nhanh chóng hướng về phía Nhất Minh bổ nhào mà tới!
Ngưng Sương Hoàn trong tay lam quang bạo phát mà ra, hàn khí không ngừng bao phủ toàn bộ phạm vi năm trượng xung quanh thành một mảnh giá rét.

Quát to một tiếng!
Cánh tay Tuyên Nhạc huy động chém ra một cái, một đạo kình phong mang theo từng tiếng băng liệt hóa thành một đạo băng phong gào thét mà đi!
Thanh âm gào thét trong không gian khiến tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác sợ hãi!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này thần sắc cũng ngưng trọng không thôi!
“Thật không ngờ lại có người tại Tôi Thể cảnh lại có thể cách không công kích, ta thật ra là đã xem thường ngươi!” Nhất Minh thì thào một tiếng.


Rất nhanh, Nhất Minh thân hình hồng quang bạo phát mà ra, một mảnh nhiệt khí từ trong cơ thể hắn lan tỏa ra ba trượng xung quanh, hai chân dẫm một cái, thân hình ngay lập tức lao về phía trước hướng về phía băng phong gào thét mà đi.

Thân hình hóa thành một vệt hồng ảnh, trường đao trong tay hồng quang cường thịnh, trận trận nhiệt khí ma sát với linh khí trong không gian tóe lên một ngọn hỏa diễm bao phủ lưỡi đao.

Tay trái quét ngang một cái, hồng quang ánh đao tạo thành nửa vầng bán nguyệt hoàn mỹ hiện rõ mà ra, thanh âm “hừng hực” cùng băng phong lẫn nhau va chạm sát na!
Nhất Minh quát to một tiếng!
Viêm Vũ!
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa cuốn theo lực lượng dư ba bạo phát mà ra, Nhất Minh thân hình nhanh chóng bị bắn ngược về phía sau không tự chủ lộn một vòng trên không sau đó dừng lại trên mặt đất, ánh mắt nghiêm túc nhìn về một đám khói mịt mù phía trước!
Một đao vừa rồi hắn vận dụng không ít linh lực vào bên trong nhưng vẫn không đủ để chiếm thượng phong, hắn nhanh chóng lấy ra hai khối linh thạch lập tức thay thế hai khối bên trong miệng.

Bàn bạt linh khí không ngừng cuồn cuồn xông vào thể nội khiến sắc mặt của hắn dễ nhìn hơn rất nhiều.

“Hưu!”
Một đạo băng phong ẩn trong không khí phá không hướng về Nhất Minh bay đi.

Nhất Minh ngay lập tức liền nhận thấy bên hông dấy lên kịch liệt đau nhức!
Trong lòng liền dâng thầm hô một tiếng “Không tốt!”.

Phốc!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc