NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 94: Âm Quang Kiếm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Lực lượng cường đại nhanh chóng áp sát mà tới, Mộ Dung Thiên ánh mắt khẽ híp, một đoàn lôi điện bộc phát mà ra, toàn bộ khí thế trên người Lưu Đổng cùng Mộ Dung Thiên lẫn nhau công phạt vang lên từng tiếng nổ “đùng đoàn” trên không!
Cả đám võ giả bên dưới nhìn thấy một màn này ai nấy đều biến sắc, lập tức có người nhanh chóng thối lui ra ngoài mười trượng, không dám đến gần!
Nói đùa cái gì!
Bọn hắn chẳng qua chỉ là võ giả mà thôi, nếu như đem so sánh với nửa bước Chân Nguyên mà nói, đó là một lạch trời khó mà vượt qua!
Nếu như nói, Tôi Thể cảnh chỉ là phàm thể võ giả, thì nửa bước Chân Nguyên chính thức thoát khỏi thân phận "phàm nhân".

Hai cảnh giới chỉ khác nhau nửa bước nhưng hoàn toàn tựa như ngày đêm khác biệt, bọn hắn cũng không dám mang tính mạng của mình đem ra cược!
Mộ Dung Thiên nghe được lời nói uy hiếp của Lưu Đổng không khỏi hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, một ánh lam quang hóa thành từng tia lôi động không ngừng du tẩu xung quanh lưỡi kiếm, cả người Mộ Dung Thiên dường như được bao phủ bởi một tầng lôi động, ẩn ẩn có thanh âm “xoèn xoẹt” vang lên không ngừng chớp nhoáng liên tục.

Mộ Dung Thiên nhìn lấy Lưu Đổng lắc lắc đầu, thanh âm đạm mạc truyền tới:
“Muốn mang người đi?.

Ngươi, không được!”
Nghe được lời này, toàn thân khí thế bên trong người Lưu Đổng bộc phát mà ra, hắn hai mắt giận dữ hừ lạnh một tiếng:
“Hừ! Để bổn công tử xem, ngươi có bản lĩnh gì!”
Dứt lời,
Thiên khung vang lên từng tiếng “răng rắc” thanh âm, có vô biên kim sắc quang đoàn hóa thành vô số kiếm quang, lực lượng kinh khủng mang theo từng tiếng xé gió hướng về phía Mộ Dung Thiên phá không mà tới.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy vô số đạo kiếm quang mặt không hề đổi sắc, kiếm trong tay ngân lên từng tiếng “đùng đoàn” thanh âm.

Cánh tay huy động một cái, một kiếm quét ngang mà ra, từng đạo lôi quang phá không rời đi, vô số đạo kiếm khi ngay lập tức nổ tung giữa không trung lập tức bộc phát ra vô số bụi mù bao khỏa toàn bộ một phiến không gian.


Tiếp theo hơi thở,
Lại hàng trăm đạo kim sắc kiếm quang “hưu hưu hưu” mang theo từng tiếng xé gió hung hăng đâm tới!
Mộ Dung Thiên tâm niệm vừa động, một vòng lôi quang bao phủ toàn thân lóe lên một cái, cả người hắn biến mất tại chỗ.

Hàng trăm đạo kim sắc kiếm quang đánh thẳng vào không trung, biến mất không còn tăm hơi.

Tiếp theo một cái chớp mắt,
Thân hình Mộ Dung Thiên hiển lộ mà ra, lôi đình một kiếm mang theo tiếng nổ “đùng đoàn” hướng thẳng về phía Lưu Đổng hung hăng chém xuống.

Lưu Đổng hay tay kết ấn một cái, kim sắc quang đoàn hóa thành một đạo kiếm quang vọt thẳng về phía lôi đình bắn nhanh mà tới.

Oanh!
Lực lượng va chạm vào nhau, thương khung dường như vỡ nát!
Kinh khủng dư ba quét sạch toàn bộ bảy trượng xung quanh.

Ngạnh kháng một kiếm khiến Lưu Đổng toàn thân cảm giác dường như tê dại, từng dòng lôi điện còn đang không ngừng xâm nhập vào thân thể của hắn khiến Lưu Đổng không thể không vận công cưỡng ép loại bỏ.

Đợi đến khi đạo lôi đình tiêu tán hoàn toàn, Lưu Đổng nhìn lên thanh y nam tử vẫn lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn xuống tựa như đang nhìn một con kiến đồng dạng.

Điều này khiến Lưu Đổng huyết dịch sôi trào, lớn tiếng quát:
“Ngươi dám đả thương bổn công tử?”
Mộ Dung Thiên nghe được lời này tựa như đang nghe chuyện cười đồng dạng:
“À ha? Ta tại sao không dám đả thương ngươi?”
“Tốt tốt tốt, hôm nay để bản công tử nhìn xem, ngươi có bao nhiêu phần lực lượng!”
Lưu Đổng giận quá mà cười, lớn tiếng quát.


Dứt lời,
Lưu Đổng tế ra một thanh trường kiếm, trường kiếm vừa xuất hiện đã tỏa ra lực lượng kinh khủng bao phủ một phiến không gian, lưỡi kiếm màu đen tuyền phát ra từng đạo sát ý ẩn chứa bên trong khiến Mộ Dung Thiên không khỏi ngưng mắt nhìn lại.

“Hảo kiếm!”
Mộ Dung Thiên trong mắt lóe lên một tia âm lãnh, mặc dù đây là một thanh kiếm tốt không cách nào chê được, nhưng sát ý bên trong khiến hắn có cảm giác bài xích cực kỳ khó chịu.

Hiển nhiên đây không hợp kiếm đạo của hắn!
Tại Mộ Dung Thiên xem ra, tên Lưu áo vàng trước mắt mặc dù mới nhập nửa bước Chân Nguyên, nhưng có thanh kiếm này hoàn toàn có thể cùng hắn một trận chiến!
Phải biết, mặc dù là hai bên khác biệt, nhưng đối với Mộ Dung Thiên thuần túy kiếm tu mà nói, quét ngang hết thảy chính là kiếm đạo của hắn.

Vững tiến không lùi, thà gãy không cong!
Luận đến thực lực.

Mộ Dung Thiên trên hắn một chút.

Nhưng giờ thanh kiếm này vừa ra, Mộ Dung Thiên liền có một cảm giác khó chịu cùng hưng phấn.

Hiển nhiên đây là nhìn thấy một đối thủ xứng tầm ah!
“Hừ hừ! Ngươi là người may mắn đầu tiên được thưởng thức Âm Quang Kiếm từ khi ta bước vào cảnh giới này, ngươi rất may mắn, cũng rất đáng thương!”
Lưu Đổng hừ lạnh một tiếng, nói.

“Vậy sao? vậy thì ta phải đa tạ Lưu công tử nhiều rồi!”

Mộ Dung Thiên thần sắc kinh ngạc, gật gật đầu nói, giọng điệu bên trong đều có một tia cảm kích chi ý.

“Tới!”
Lưu Đổng quát một tiếng, Âm Quang Kiếm trong tay lóe ra từng đạo hào quang, kim sắc quang mang dung nhập vào bên trong trường kiếm, lực lượng cường đại bộc phát mà ra, thân hình nhoáng một cái đã đến Mộ Dung Thiên trước mặt, một kiếm hung hăng chém xuống!
Vô biên kim sắc kiếm mang bạo phát mà ra, chỉ thấy Âm Quang Kiếm lóe lên một cái hóa thành bảy trượng kiếm mang ầm vang một kiếm.

Mộ Dung Thiên cũng không dám khinh địch cái gì, thân hình lôi quang chớp động nhanh chóng rời khỏi vị trí hiện tại, trong chớp mắt đã cách đó hơn mười trượng khoảng cách.

“Chạy đi đâu!”
Lưu Đổng quát to một tiếng, kiếm mang lập tức đuổi theo hướng về vị trí Mộ Dung Thiên đâm tới.

Trường kiếm trong tay lay động một cái, lực lượng cường đại từ trong thân thể bộc phát mà ra, một đạo lôi đình hóa thành bảy trượng kiếm ý vang lên từng tiếng oanh long long phá không mà tới!
Oanh!
Cả hai vừa mới giao thủ liền bạo phát ra đáng sợ ba động lực lượng.

Nháy mắt.

Mộ Dung Thiên nhìn về phía Lưu Đổng, sau đó thân hình lóe lên một cái, trực tiếp tại nguyên chỗ biến mất không thấy, ngay sau đó xuất hiện tại Lưu Đổng trên đỉnh đầu.

Oanh!
Mộ Dung Thiên lại tiếp một kiếm mang theo đạo đạo lôi cương chém xuống, trường kiếm lôi quang chớp động, mang theo khí thế kinh khủng hướng phía dưới thẳng tắp trấn áp mà tới!
Lưu Đổng quát to một tiếng!
Thân hình hóa thành một đạo kim sắc biến mất tại chỗ, lập tức né tránh một kiếm chém xuống.

“Chạy?”
Mộ Dung Thiên thân hình ngay lập tức đuổi theo, một đạo lôi cương phá không chém tới!
Lưu Đổng thân hình hiện ra, Âm Quang Kiếm trong tay nâng lên, đón lấy Mộ Dung Thiên công kích.

Cả hai va chạm vang lên tiếng nổ long trời, cường đại lực lượng dư ba lập tức quét sạch cả vùng không trung, tựa như kinh đào hải lãng hóa thành ngập trời sóng lớn quét sạch tứ phương!

Hai vị nửa bước Chân Nguyên cảnh giao thủ mang đến ngập trời biển lớn, cương phong bay múa không ngừng quét sạch không gian.

Cả đám cửu trọng võ giả giờ khắc này nhìn thấy một màn này, khiến người nào người nấy đều nuốt một ngụm nước bọt!
Bọn họ không thể tin được là nửa bước Chân Nguyên giao chiến lại mang đến lực lượng kinh khủng như thế, chỉ cần nghe thanh âm “oanh long long” tựa như hai đầu cự thú phẫn nộ chém giết, khiến bọn hắn kinh hồn táng đảm.

“Cái này…”
“Đây là cường đại cỡ nào lực lượng, ta cảm giác toàn thân tựa như con kiến hôi đồng dạng!”
“Thật là đáng sợ, không biết vị thanh y nam tử kia có lai lịch thế nào, một vị tán tu lại dám ngang nhiên chọc vào Lưu gia công tử!”
Giờ khắc này, có không ít một đám võ giả run rẩy không thôi, nhưng cũng có một số võ giả cầu phú quý trong nguy hiểm, dần dần tiếp cận Nhất Minh.

“Đại ca, chúng ta thật sự ra tay sao, lỡ như tên Nhất Minh này còn lực lượng đánh trả thì phải thế nào?” một tên thanh niên quần áo hoang dã tựa như là thổ phỉ lên tiếng hỏi.

“Các huynh đệ yên tâm, ta đã chú ý tên Nhất Minh vừa bị một kiếm vừa rồi tác động không nhỏ, hắn hiện tại chẳng khác nào dê con đợi làm thịt cả.

Nếu các huynh đệ tin tưởng ta, hành động lần này sẽ khiến chúng ta một bước lên trời, vạn đời phú quý…” một tên trung niên khuôn mặt không có đẹp trai cho lắm, nói.

Nghe xong điều này, mấy tên võ giả đi theo sau lưng không ngừng gật đầu nói “Tuyệt”, chỉ có tên bát trọng võ giả thần sắc tựa như đang nhìn thằng ngu đồng dạng nhưng hắn cũng không dám nói cái gì.

“Tên Nhất Minh kia dễ giết như vậy sao?”
Tên thanh niên bát trọng võ giả trong lòng thầm nghĩ.

Hắn mặc dù cảm thấy không tình nguyện chút nào nhưng cũng không có phản đối chi ý, dù sao thì sống trên đời cũng phải đánh cược không phải?
Cả đám sáu người chầm chậm bò tới Nhất Minh phụ cận, bọn hắn đã tới phía sau một gian nhà gỗ, ẩn nấp phía sau xem xét tình huống.

Tên trung niên cùng thanh niên đưa mắt nhìn về phía Nhất Minh sau lưng, sau đó lại nhìn lên hai thân ảnh đang chiến đấu long trời lở đất phía xa không khỏi nuốt nước bọt một cái!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc