NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 162: Miếu hoang
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy tòa miếu nhỏ có vẻ cũ nát, Nhất Minh liền nhớ tới một câu chuyện cổ xưa thú vị mà người dân ở Đông Phương trấn hay lưu truyền.

Câu chuyện nói là, đi đường vào ban đêm a, thà ngủ bên trong nghĩa địa còn an toàn hơn là nhập miếu hoang.

Mấy ngày hôm nay đi đường, Chúc Tình cũng có nghe những dân chúng hay nói như vậy, bây giờ, trước mắt nàng lại có một tòa miếu cũ nát, nếu nói không sợ thì đánh chết cũng không tin.

Nhưng dù vậy, mặt ngoài của nàng vẫn bất động thanh sắc, không hề có một chút biến hóa nào.

Nhất Minh nhìn thấy cô nàng này mặt ngoài trấn tĩnh như vậy, cũng không khỏi giơ ngón tay cái cho nàng một cái khen ngợi.

“Chúng ta phải nghỉ lại nơi này sao?” Chúc Tình nhìn thấy Nhất Minh giơ ngón tay cái về phía mình bỗng dưng có chút chột dạ, thanh âm nàng bình tĩnh như nước, nói.

“Đúng vậy a.

” Nhất Minh gật gật đầu nhìn sang cô nàng cười nói, “Thế nào, Chúc Tình cô nương sợ sao?”
Chúc Tình nghe vậy liền hít sâu một hơi, nàng không tin cái câu chuyện cổ xưa gì đó thật sự xảy ra điều gì, liền thoải mái nói: “Đương nhiên là không rồi, người tu luyện như chúng ta có gì phải sợ, Nhất Minh huynh đệ cứ nói đùa, hahaha.


Nhìn thấy cô nàng cười vô cùng miễn cưỡng, Nhất Minh cũng không có nói cái gì, hai người dẫn ngựa vào bên trong miếu hoang cột ở một bên, dù sao thì nơi này cũng có không ít dã thú đi săn vào ban đêm, cột ngựa bên ngoài không an toàn cho lắm.

Hai người đi vào bên trong tòa miếu hoang quan sát một vòng, lập tức, một cỗ gió lạnh thấu xương thổi “vu vu vu vu” xuyên qua từng hàng cây thổi thẳng vào bên trong tòa miếu đánh tới.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, cả tòa miếu cũ nát không chịu nổi, mạng nhện giăng đầy khắp nơi trên các góc cạnh, bên trên còn có không ít gỗ mục nằm sập xệ phía trên, dường như muốn rơi xuống đồng dạng.


Chính giữa miếu còn có một tòa giống như tượng phật đứng sừng sững nơi đó, nước sơn bên trên cũng đã rơi xuống bong tróc ra từng mảng lớn, các khe hở cánh tay đều đã bị mạng nhện giăng đầy trên đó.

Tượng phật này ánh mắt nhìn chăm chăm về phía dưới, Nhất Minh nhìn thẳng vào đôi mắt của tòa tượng phật này liền có cảm giác nó đang nhìn chính mình đồng dạng.

Bất kỳ hắn đứng bên trái hay là bên phải, đều cảm nhận được tòa tượng phật này nhìn chăm chăm chính mình, lộ ra thập phần quỷ dị.

Xem hết thảy những thứ này, Chúc Tình không khỏi rùng mình một cái!
“Kích thích!” Nhất Minh nhếch miệng cười một tiếng.

Nhất Minh xuất ra một đống cỏ cùng hai chậu nước đặt kế bên hai con ngựa, nhìn thấy những này, hai con ngựa đều vui vui vẻ vẻ đi đến bắt đầu gặm từng ngụm từng ngụm, trông vô cùng ngon lành bộ dáng.

Làm xong những này, Nhất Minh cùng Chúc Tình tìm một khu vực trống trãi, bắt đầu đem tro bụi quét sang một bên, lộ ra một khu vực sạch sẽ trên mặt đất.

“Để ta ra ngoài chặt một chút cây nhóm lửa, cô nương cứ chờ một lát.

” Nhất Minh nhìn sang Chúc Tình đang lom khom dọn dẹp, mở miệng nói.

Chúc Tình nghe vậy trong lòng liền dâng lên một cảm giác không tốt, kêu nàng ở lại nơi này một mình, quả thật là không giảng đạo lý!
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, hắng giọng một cái, giả bộ trấn tĩnh nói: “Trời tối như vậy, một mình huynh ra ngoài không an toàn, hay là ta cùng với huynh đi có gì chiếu ứng lẫn nhau.


Nghe nói lời này, Nhất Minh liền hiểu cô nàng này đang sợ ma đây mà, hắc hắc.

Hắn cũng không có định đùa giỡn một cô nương để làm gì, liền cười ha hả nói: “Chúc cô nương không cần phải sợ, ta chặt những cây gần bên đây, cũng không có đi xa cái gì, cô nương cứ yên tâm ở lại là được.



“Hừ, ta nói ta sợ lúc nào!” gương mặt Chúc Tình đỏ bừng, nhưng vì là ban đêm cho nên cũng không có nhìn ra cái gì, giọng điệu có vẻ tức giận nói: “Được rồi, huynh đi sớm về sớm, trời tối thế này đi lại giữa rừng cũng không an toàn.


“Được.

” Nhất Minh gật gật đầu sau đó hướng ra phía ngoài miếu bước đi.

Chúc Tình nhìn thấy bóng hình Nhất Minh biến mất vào bên trong bóng đêm liền dâng lên một loại cảm giác e sợ.

Nàng nhìn xung quanh một vòng không hề thấy bất kỳ người nào nữa, tâm liền sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, nàng không chút nghĩ ngợi liền tiến về hai con ngựa đi đến.

Chúc Tình chợt nhớ ra cái gì, liền gom góp những mảnh gỗ vụn xếp thành một đống trước mặt, trong tay liền xuất hiện một tấm phù vung ra một cái, một ngọn lửa từ trong tấm phù bốc cháy mà ra, hướng thẳng về phía đống gỗ vụn bay đến.

Nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu cháy lên, nàng liền thở phào một hơi!
Bận rộn xong những này, bên ngoài không biết khi nào đã rơi xuống từng giọt tí tách mưa nhỏ.

Chúc Tình nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, một mảnh tối u không thấy cái gì, phảng phất bị đêm tối thôn phệ đồng dạng, nàng đưa tay ra bên ngoài không thấy được năm ngón, trong lòng dâng lên một cỗ tim đập nhanh cảm giác.

Nàng vốn là tiểu thư bên trong gia tộc, thường ngày còn không có trải qua loại sự tình như thế này, mặc dù nói nàng có tu vi trong người, nhưng hiện tại cũng chỉ là một võ giả mà thôi.

Chờ đợi ở tòa miếu chim không thèm ị khiến nàng có một loại trải nghiệm không cách nào diễn tả cho được.

Không qua bao lâu, Nhất Minh vội vã từ bên ngoài chạy vào bên trong.

Nhìn thấy Nhất Minh quay về, Chúc Tình lập tức đứng dậy đi tới, trên miệng còn không che giấu được sự vui vẻ trong lòng.


“Thế nào? Thấy ta trở về, vui vẻ như vậy?” Nhất Minh cười tít mắt nói ra.

Nghe vậy, Chúc Tình ngay lập tức thu liễm nụ cười, vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói: “Ta… ta làm sao… làm sao lại vui vẻ đâu? miệng nói không biết ngượng.


Nhất Minh nhìn thấy tình trạng này liền cười hắc hắc không nói gì.

Xuất ra gỗ bày dưới đất, tiếp tục đặt gỗ vào bên trong đống lửa, hai người ngồi xuống bắt đầu để tay lại gần, hơ hơ sưởi ấm!
Bên ngoài mưa nhỏ tí tách rơi xuống, gió lạnh thổi khiến từng hàng cây vang lên từng tiếng xì xào thanh âm.

Trong miếu thì trái ngược hoàn toàn, một mảnh tường hòa, thanh âm củi lửa “lách tách lách tách”, hơi ấm lấy đống lửa làm trung tâm, một tòa miếu hoang với bốn thân ảnh hai người hai ngựa đang vui vẻ sinh hoạt.

Nhất Minh vừa rồi đi ra bên ngoài đốn củi có bắt lấy một con gà rừng, hiện giờ, công đoạn chuẩn bị đã toàn bộ hoàn tất, hiện giờ chỉ còn mang lên nướng chín nữa là được.

Hắn nhặt lấy một thanh gỗ xuyên từ đầu tới đuôi bắt đầu mang lên nướng.

Chúc Tình nhìn thấy con gà to tròn không kìm được sự thèm muốn trong lòng, nhưng dù sao cũng phải có phong phạm của nữ tử a!
Không thể để cho tên này nhìn thấy bản thân mình thèm ăn được!
Nàng quyết tâm nuốt nước bọt vào trong lòng, nhưng không hiểu sao, nước bọt chảy ra càng lúc càng nhiều, nội việc nuốt nước bọt thôi cũng đủ lấp đầy dạ dày luôn rồi.

“Thơm quá a!” Chúc Tình ngửi ngửi mùi thơm từ trên béo gà tỏa ra, không nhịn được tán thưởng một cái.

“Hahaha, Chúc cô nương chờ một chút, sẽ xong ngay.

” Nhất Minh cười ha hả nói ra.

“Không ngờ huynh cũng có tài nghệ nướng thịt như vậy a!” Chúc Tình giơ ngón tay cái, nuốt một ngụm nước bọt, nói.

“Cái này a, trước kia ta cũng hay làm việc này, cho nên đối với chuyện nướng thịt, ta rất có tâm đắc.


” Nhất Minh cười cười giải thích nói.

“Thì ra là vậy!” Chúc Tình gật gật đầu, “Chẳng trách huynh lại có thể nướng thơm như vậy.


“Chúc cô nương chưa từng ăn thịt nướng thơm như vầy hay sao?” Nhất Minh có chút nghi hoặc, hỏi.

Nàng dù sao cũng là tiểu thư trong gia tộc lớn a!
Làm sao lại trông như lần đầu tiên được ăn thịt ngon thế này?
“Hahaha, Nhất Minh huynh chê cười.

” Chúc Tình cười ha hả khoác khoác tay, “Ta đã từng ăn qua thịt nướng rồi, nhưng so với tài nướng thịt của huynh thì những thứ đồ kia không đáng để so sánh.


Không hiểu sao, giờ khắc này nàng tựa như không có gì cố kỵ, toàn bộ đều bộc lộ đi ra.

Cái gì tiểu thư gia tộc phải lễ nghi nhẹ nhàng?
Giờ khắc này nàng đều không quan tâm đến!
Nàng có cảm giác, chính mình ở bên cạnh thiếu niên này cũng không cần phải diễn như vậy a, thoải mái thoải mái là được rồi.

Quả nhiên, Nhất Minh nghe thấy cô nàng này cười ha hả có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền không có quan tâm đến, cười ha hả nói:
“Nếu thật như vậy thì Chúc cô nương phải ăn nhiều một chút, ta bắt về không chỉ một con, cho nên cô nương cũng không cần cố kỵ cái gì, cứ ăn thoải mái là được, hahaha.


Thế là, hai người trong miếu say sưa nướng thịt, ăn uống thoải mái vô cùng.

Hai con ngựa thấy thế cũng nhao nhao gặm cỏ nhai đến quên cả trời đất!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc