NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 160: Chúng ta nên cầu viện?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nghe được Bách Hoa Tông thế mà còn có loại chiêu số như vậy cũng cảm khái không thôi.

Hắn cứ tưởng Bách Hoa Tông chỉ là trồng thảo dược phục vụ cho luyện đan thôi chứ, đúng thật là không thể khinh thường bất kỳ điều gì a!
Trong lúc Nhất Minh cùng Chúc Tình nói chuyện đến quên cả trời đất thời điểm, mặt trời đã ló lên từ lúc nào không hay.

Nhất Minh lúc này mới kịp thời phản ứng lại.

Xem ra ba người kia hẳn là có chuyện xảy ra rồi a, nếu không thì cũng không chậm trễ ước hẹn như vậy.

Cuộc sống quả thật vô thường, hôm nay ngươi còn sống vui vẻ thoải mái, ai cũng không biết được qua ngày hôm sau sẽ là cái tình trạng gì.

Nhất Minh lắc lắc đầu cười cười nói: "Xem ra chỉ có hai người chúng ta lên đường thôi, để Chúc cô nương chê cười.

"
"Không có việc gì, chúng ta lên đường thôi.

" Chúc Tình lộ ra thần sắc ta hiểu bộ dáng, mỉm cười nói.

"Được!"
Nhất Minh cũng không có chờ thêm, võ giả tu hành một đường nguy hiểm trùng điệp.

Người người bước vào tu hành không ai thoát khỏi một chữ "Tranh".

Tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt cơ duyên, tranh quyền tranh lực,!
Tất cả mọi thứ đều phải cùng người khác tranh đoạt.

Mà tất cả những điều này, đều có thể để ngươi mồ xanh mã đẹp.

Chính vì vậy mà Nhất Minh đối với ba người không tới nơi này tụ họp cũng có chút lý giải.


Thế là hai người bắt đầu lên ngựa thẳng tiến về Đông Nam đạo đi đến.


Đông Nguyên thành.

Thành này thường ngày náo nhiệt vô cùng, người đến người đi, người reo người hò, người buôn người bán, không lúc nào là yên tĩnh cả.

Bởi vì nơi này không có phàm nhân sinh sống như trong Thương Minh Thành.

Toàn bộ những người có thể sống ở đây, chí ít cũng phải là Tôi Thể cảnh trung kỳ võ giả.

Nếu không, ngươi cũng không biết bản thân mình tại sao lại chết ở chỗ này.

Mặc dù đây là một tòa thành trì trông rất hỗn loạn phức tạp, nhưng bởi vì có thành chủ trấn giữ, cho nên các võ giả, tu sĩ đến đây trao đổi mua bán cũng không dám làm loạn quá mức.

Ai cũng không biết tu vi của vị thành chủ kia ở loại tình trạng gì, một khi có người nháo trò mà nói, sẽ ngay lập tức bị các thế lực tại nơi này mạnh mẽ trấn áp.

Tại thành này, không phải do một mình thành chủ quyết định mọi thứ, mà là có hình bóng của các thế lực tông môn tại nơi này.

Có thể nói, Đông Nguyên thành chính là tòa thành được các tông môn thế lực hợp tác tạo thành.

Cho nên, một khi ngươi náo ra sự tình quá lớn, ảnh hưởng đến việc buôn bán của các gia tộc, thì không cần thành chủ xuất thủ cũng có thế lực đến thu thập ngươi.

Chính vì vậy, mặc dù nơi này trông có vẻ ngư long hỗn tạp, nhưng cũng không có ai nháo trò quá lớn, gây ảnh hưởng đến việc buôn bán của các tông môn nơi đây.

Tại một tòa khách điếm.

Bên trong một gian phòng đóng kín toàn bộ cửa ra vào, nơi này đang có ba thân ảnh tụ tập lại đây.

Cả ba giờ khắc này đều cởi ra mặt nạ trên mặt, lộ ra ba khuôn mặt quen thuộc không ai khác chính là Huyết Kỳ Phong, Huyết Đông cùng Huyết Ngọc Mạn.


.

Giờ khắc này, khí tức trên người của Huyết Kỳ Phong lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên là tiêu hao không nhẹ.

Với một Chân Nguyên cảnh mà nói, muốn khôi phục lượng tiêu hao trong người không phải ngày một ngày hai có thể làm được.

Nếu chỉ dựa vào hấp thu thiên địa linh khí mà nói, lượng tiêu hao của Huyết Kỳ Phong cần chí ít hơn một tháng mới có thể khôi phục.

"Đại ca, ngươi không có việc gì chứ?" Huyết Ngọc Mạn nhìn lấy trung niên sắc mặt tái nhợt, thần sắc lo lắng hỏi.

Huyết Kỳ Phong khoác khoác tay: "Không có việc gì, chỉ là tiêu hao có chút lớn mà thôi, ta nghỉ ngơi tu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.

"
"Được.

" Huyết Ngọc Mạn gật gật đầu, tiếp tục mở miệng hỏi: "Thực lực của Bách Hoa Tông, đại ca cảm thấy như thế nào?"
Huyết Kỳ Phong trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Ba vị trưởng lão của Bách Hoa Tông bị ta đánh trọng thương, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không làm nên đại sự gì.

Nhưng người đánh ra một kiếm kia e rằng chính là tông chủ của bọn hắn.

Ta mặc dù chưa có chính diện giao thủ qua, nhưng dự đoán tu vi của hắn e rằng không hề dưới ta chút nào.

Kế hoạch của chúng e rằng cần phải cải biến một chút.

À đúng rồi, bảo tàng đồ ngươi điều tra tới đâu rồi, có tin tức gì hay chưa?"
Huyết Kỳ Phong nhìn sang nữ tử trước mắt, nhàn nhạt hỏi.

"Ta đã điều tra ra được nơi hạ lạc.


" Huyết Ngọc Mạn gật gật đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói ra: "Mặc dù tìm ra nơi hạ lạc của ngọc giản, nhưng tình huống có chút khó làm.

"
"Ồ? Có chuyện gì sao?" Huyết Kỳ Phong nghi hoặc hỏi.

Đáng lẽ ra với tu vi của cô tiểu muội này cùng Huyết Đông, mọi chuyện sẽ vô cùng gọn gàng mới phải.

Nghe ngữ khí này, chẳng lẽ ngọc giản nằm trong tay của tông môn có danh tiếng hay sao?
Huyết Ngọc Mạn cũng không có thừa nước đục thả câu cái gì, lắc lắc đầu nói: "Cũng không phải, đối phương là một sơn tặc chỉ có tu vi tôi thể mà thôi.

Nhưng bởi vì tin tức bảo tàng đồ lộ ra bên ngoài, cho nên các thế lực nơi này đã tụ tập xung quanh doanh trại, nhằm dẫn dụ chúng ta rơi vào lưới.

Nếu như hai người chúng ta ra tay mà nói, chắc chắn sẽ không có đường trở về.

Ta đã cho người tiến vào bên trong lén mang bảo tàng đồ mang ra, nhưng không biết sự tình có thành công được hay không.

E rằng, chỉ với Thập Tứ đường chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này có chút khó.

"
Nói đến đây, Huyết Ngọc Mạn có chút bất đắc dĩ.

Nhiệm vụ lần này tưởng rằng sẽ dễ dàng hoàn thành, không ngờ lại dẫn đến nhiều người bao vây như vậy.

Thập Tứ đường chỉ có ba người là tu vi Chân Nguyên cảnh mà thôi, phía trên còn có một vị trưởng lão tọa trấn.

Nhưng cũng không thể để trưởng lão tự mình xuất mã được a, nếu chuyện gì trưởng lão cũng làm như vậy thì cần ngươi để làm gì?
Huyết Ma Đường tổng cộng có tám vị trưởng lão cùng mười sáu đường chủ.

Mỗi vị trưởng lão sẽ tiếp quản hai vị đường chủ đồng thời thi hành nhiệm vụ.

"Hiện tại không biết thất trưởng lão đang làm cái gì a, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì.

" Huyết Ngọc Mạn vẻ mặt u sầu, nói.

"Chuyện này quả thật không dễ hoàn thành.

" Huyết Kỳ Phong gật gật đầu, hắn trầm ngâm chốc lát, tiếp tục nói:

"Như vậy đi, để ta mang chuyện này cáo tri trưởng lão, ta tin rằng sau khi ngài ấy biết tình hình này sẽ phái thêm người đến hỗ trợ chúng ta.

Dù sao thì đám gia hỏa tại Đông Nam đạo này, cũng tập trung đông đến mức biến thái rồi đi, chỉ với ba người chúng ta thì không cách nào mang bảo tàng đồ trở về được.

"
Huyết Ngọc Mạn nghe vậy gật gật đầu: "Đúng thật là nên cầu thêm viện trợ.

Bách Hoa Tông và Độc Hành Tông hiện tại cũng ta không cần phải trêu vào.

Bây giờ cũng chỉ còn lại Long Hổ Môn cùng Quang Minh Điện mà thôi.

Đợi đến khi viện trợ đến, chúng ta liền chia hai đường: một đường thu hút sự chú ý của bọn hắn, một đường còn lại sẽ ra tay đoạt lấy bảo tàng đồ.

Đại ca ngươi thấy, chúng ta nên đánh vào đâu tốt hơn?"
"Long Hổ Môn và Quang Minh Điện ta chưa từng giao thủ qua, nhưng cũng có nghe nói một hai.

Môn chủ của Long Hổ Môn và điện chủ Quang Minh Điện cũng đều là Chân Nguyên đỉnh phong cường giả.

Nhưng nếu so về tổng hợp lực lượng thì Long Hổ Môn không nghi ngờ là mạnh hơn Quang Minh Điện một chút.

"
Nói tới đây, Huyết Kỳ Phong sờ sờ cằm trầm ngâm một lát, tiếp tục mở miệng nói:
"Như vậy đi, để ta cáo tri chuyện này cho trưởng lão trước đã, rồi hãy quyết định chuyện này.

Dù sao thì chúng ta còn chưa biết ý định của trưởng lão thế nào, nhưng ta nghĩ, trưởng lão ắt hẳn sẽ không từ chối loại chuyện này.

"
Huyết Ngọc Mạn nghe vậy cũng không có từ chối cái gì: "Được, vậy ta an bài nhân thủ xếp vào bên trong các tòa thành nhỏ chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công sắp tới!"
Huyết Kỳ Phong gật gật đầu sau đó nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường.

Huyết Ngọc Mạn nhìn thấy Huyết Đông vẫn một bộ nằm ngửa bộ dáng, nàng không khỏi lắc đầu thở dài một cái.

"Tên này… quả thật ngoài đánh đấm ra thì không có nhờ được chuyện gì a!"
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc