NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 138: Là tên hỗn đản nào?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ba người Nhất Minh vừa bước ra bên ngoài tửu lâu, Chúc Thanh Hà nhảy nhảy nhót nhót trên đại lộ, hết nhìn cái này một chút rồi xem cái kia một chút, một bộ chưa từng ra bên ngoài bộ dáng.

"Nhất Minh ca ca, huynh xem cái này…còn có cái này, cái nào đẹp a?" Chúc Thanh Hà từ một hàng quán bên lề cầm lấy hai chiếc trâm cài hướng về phía Nhất Minh, hỏi.

Nhìn thấy cô tiểu muội của mình không biết giữ lễ nghĩa gì hết, Chúc Tình đau đầu không thôi.

Nếu không có người nào thì không sao, đằng này có người ngoài mà cô tiểu muội vẫn không biết giữ hình tượng, trở về nhà phải hảo hảo giáo huấn nàng một chút mới được.

Nhất Minh nghe được Chúc Thanh Hà kêu gọi liền đưa mắt nhìn lại, cái này là chuyện gì đây a!
Nhìn thấy cô nàng cầm hai chiếc trâm cài cùng một lúc cài lên tóc hai bên, Nhất Minh không khỏi bật cười nói: "Với người đẹp thì cái nào cũng đẹp, ta thường nghe nói người đẹp vì lụa, nhưng với cô nương mà nói chính là lụa đẹp vì người, hắc hắc.

"
Chúc Thanh Hà nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt: "Hahaha, Nhất Minh ca ca nói có đạo lý.

"
Mặc dù nàng biết vị tiện nghi ca ca này đang nói cho nàng vui mà thôi, nhưng nàng vui thật!
"Lão bản, hai cái này ta đều lấy!" Chúc Thanh Hà quay sang lão bản, nói.


Chúc Tình nhìn sang Nhất Minh gương mặt có chút ngượng ngùng: "Tiểu muội tính tình có chút hoạt bát, Nhất Minh huynh chê cười!"
"Haha, không có việc gì, bản thân ta thích hoạt bát thoải mái hơn là gò bó lễ nghi gì đó, ta cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi, Chúc cô nương cũng đừng lo lắng quá, cứ thoải mái là được.

" Nhất Minh khoác khoác tay cười nói.

"Khanh khách, nếu đã như vậy ta cũng không khách khí nữa a!" Chúc Tình che miệng cười một tiếng, "Ta nghe nói, Đông Nam đạo hiện giờ đang không được bình tĩnh, Nhất Minh huynh đệ xuất thân Quang Minh Điện nhưng có biết chuyện này?"
Nhất Minh gật gật đầu: "Ta có nghe người nói qua, là do đám người của Huyết Ma Đường gì đó, cụ thể thế nào thì ta cũng không được rõ ràng, lần này ta đến Phù Chiếu Các xem thử có loại phù chiếu nào tại Đông Nam đạo hay không, để sẵn tiện nghe ngóng việc này.

"
"Thì ra là vậy, nếu vậy thì thật là trùng hợp a, ta cũng đang muốn tìm hiểu chuyện này cho nên mới đến Phù Chiếu Các.

" Chúc Tình gật gật đầu nói.

"A!" Chúc Thanh Hà lúc này bỗng dưng hô một tiếng.

Theo tiếng hô nhìn lại, Nhất Minh ba người liền nhìn thấy phía trước truyền đến một trận thanh âm ồn ào náo nhiệt, thật nhiều người ở phía trước đang vây quanh một cái gì đó.

Chúc Thanh Hà nhìn thấy cảnh này hai mắt toả ánh sáng!
Bát quái bát quái đến!
"Tỷ tỷ, Nhất Minh ca ca, mau mau đến đó xem một chút a!" Chúc Thanh Hà giọng điệu cao hứng chỉ chỉ phía trước, nói.


Nhất Minh còn chưa kịp nói cái gì, Chúc Thanh Hà đã vọt thẳng vào đám đông, nhìn cảnh này, Chúc Tình không khỏi lắc lắc đầu, cô tiểu muội này thật không có ý tứ gì hết a!
Nhất Minh nhìn thấy Chúc Thanh Hà bộ dáng gấp gáp như vậy, không khỏi bật cười vui vẻ, đây mới đúng là trẻ con a!
"Chúng ta cũng qua xem một chút đi.

" Nhất Minh quay sang Chúc Tình, nói.

"Được, chúng ta cũng đến xem một chút.

" Chúc Tình cũng từ chối cho ý kiến, gật gật đầu.

Nhất Minh bước nhanh xuyên vào bên trong vòng vây, nhìn về phía trước liền thấy một nam một nữ hai người.

Nữ tử dáng người thướt tha, trên người khoác một bộ hồng y lộ ra đôi tay trắng nõn nà, bộ dáng có vẻ chưa đầy hai mươi nhưng ẩn ẩn lộ ra một tia mê người ý cảnh!
Mà nam tử kia bề ngoài lộ ra ta chính là thế gia công tử ca bộ dáng, trên tay cầm lấy một chiếc phiến không ngừng phe phẩy, nụ cười trên mặt có vẻ lấy lòng chi ý nói:
"Hồng Tụ a, đề nghị của ta muội thấy thế nào, nếu muội đồng ý mà nói, muội muốn cái gì ta cho muội cái đó!"
Dứt lời,
Công tử ca nháy mắt một cái, một tên hạ nhân ở phía sau lập tức hiểu ý mang lên một chiếc hộp ngọc.


Công tử ca "phần phật" một tiếng thu chiếc quạt trở lại, tay cầm hộp ngọc đưa về phía trước, giọng điệu không cách nào che giấu được ta muốn ăn ngươi bộ dáng, cười cười nói:
"Hồng Tụ a, đây là vòng ngọc cực kỳ trân quý ta từ Bắc Vực bên kia mua được, mùa hè mang vào thì mát, mùa đông mang vào thì mát, bên cạnh đó còn có tác dụng tăng lên tốc độ tu luyện, nói chung là nó chính là bảo vật khó tìm, muội xem thành ý của ta thế nào!"
Công tử ca nhìn lấy mỹ nhân trước cười híp mắt, miệng không tự chủ được liếm môi một cái.

Đám người xung quanh nghe được cách công tử ca cua mỹ nhân, trong lòng mỗi người bội phục không thôi, đúng thật là phong cách của người có tiền a, cứ lấy tiền nện thế này thì làm gì có cô nương nào không thích đâu!
Nữ tử kia nhìn thấy cảnh này chau mày nói: "Phi công tử xin hãy tự trọng, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà vẫn dây dưa theo ta, công tử không thấy chính mình rất phiền hay sao?
Hơn nữa, ta không hề có hứng thú gì với công tử, mong công tử đừng để ý đến ta nữa, chúng ta thật sự là không thể nào, còn mong công tử thu hồi vật này đi.

"
Nhất Minh vẻ mặt tràn đầy hứng thú chi sắc: "Trước mặt mọi người thẳng thừng từ chối như vậy, vị cô nương này cũng thật là đủ quả quyết a, không biết tên công tử ca này da mặt sẽ như thế nào, hắc hắc!"
Chúc Thanh Hà đứng kế bên nghe vậy cũng tràn đầy hứng thú, nàng đây là lần đầu tiên nhìn thấy công tử ca bị từ chối thẳng thừng như thế, không biết vị công tử ca này sẽ phản ứng như thế nào a!
Ở thời đại này, việc nam nữ yêu nhau rồi tỏ tình phải nói là rất ít khi nhìn thấy, một phần là mọi người ngại ngùng, hai là gia tộc đều tự chủ sắp đặt hôn sự, cho nên việc tỏ tình là rất ít khi xảy ra.

Hôm nay được gặp một lần, khiến mọi người thật mở mang tầm mắt a.

Một tên trung niên đứng bên cạnh Nhất Minh nghe được lời này cũng cười hắc hắc nói:
"Vị huynh đệ này vừa mới đến Nam thành a? Tại Nam thành này không ai không biết Phi Khánh, da mặt của hắn không khác gì da trâu, tại Nam thành này náo ra không ít sự tình đến, nếu nói hắn mặt dày thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, hắc hắc!",
Nhất Minh nghe được lời này cũng không khỏi bật cười một cái: "Thì ra là vậy, thế còn cô nương kia thì sao, dám từ chối một công tử mặt dày như vậy hẳn cũng có lai lịch bất phàm a?"
Tên trung niên kia bĩu môi một cái: "Lai lịch bất phàm thì không có, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu thư trong tiểu gia tộc tại Nam thành mà thôi.

Ta nghe nói, Phi gia từng cho người đến hỏi cưới nàng, nhưng bị phụ thân nàng từ chối.

Phi gia tại Nam thành cũng được coi là có tiếng tăm cho nên cũng không có làm ta cưỡng bức sự tình, nhưng vị Phi Khánh này thì không phải như vậy, hắn mặc kệ tiếng tăm vẫn dây dưa nàng này không bỏ.


Trong khoảng thời gian này đều chạy theo cô nàng tặng hết quà này đến quà khác.

Cô nàng này cũng không phải dạng vừa, tất cả đều toàn bộ cự tuyệt thẳng thừng không có dây dưa chỗ trống.

"
Nhất Minh nghe vậy không khỏi lắc lắc đầu, một tên cố chấp đuổi theo, một người thì chẳng hề để ý đến, bát quái thế này thật sự không có ý nghĩa gì, thay vì thế dùng thời gian cho tu hành chẳng phải tốt hơn sao?
Nghe thấy thành ý của mình bị người cho từ chối thẳng thừng như vậy, khiến công tử ca này da mặt không khỏi co quắp một trận.

Hắn dù sao cũng là mang thành ý đến, thế mà một nữ tử cũng dám từ chối hắn?, lần một lần hai thì cũng thôi đi, mười lần rồi vẫn cứ từ chối, đây là đạo lý gì?
Đây đúng thật là gia tộc sỉ nhục a!
Nhất Minh nhìn xong náo nhiệt này cũng không còn hứng thú gì, loại người nhìn không rõ chính mình Nhất Minh cũng lười xem tiếp, chuẩn bị cùng hai người rời khỏi chỗ này.

Mà Hồng Tụ lúc này gương mặt đỏ bừng một mảnh, nàng không nghĩ đến sự tình lần này lại náo ra chuyện lớn như thế, rất nhiều người nhìn lấy nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến nàng hận không thể mang tên ngu ngốc này đè xuống đất ma sát.

Nàng dung mạo xinh đẹp như thế, muốn gả cho công tử ca nào cũng so với tên này tốt hơn không ít, tên này so lực thực không hơn nàng, so dung mạo cũng không xứng với nàng, không chỉ vậy, hắn lại còn là một tên công tử ăn chơi phá của, muốn nàng gả cho hắn làm sao có thể!
Trong thời gian này, nàng đã tận lực nán lại trong nhà tránh mặt hắn, hôm vừa ra khỏi cửa đã gặp phải tên này dây dưa, thật đúng là khiến cho người ta khó chịu mà.

Nhìn thấy tên công tử ca này có vẻ lại muốn tiếp tục dây dưa không ngớt, nàng cắn răng một cái quát lớn: "Phi Khánh, ngươi cũng đừng dây dưa với ta nữa, ta đã có người ta thích, ngươi nên tự trọng một chút!"
Phi Khánh nghe vậy sắc mặt lập tức tối sầm lại, gầm nhẹ một tiếng: "Là tên hỗn đản nào?"
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc