NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 168: Hồn chiến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy thân hình tinh quái phong mang bao phủ, một cái chớp mắt đã tới Nhất Minh phụ cận, bốn phương tám hướng đều có bạch lang nhe nanh múa vuốt nhào tới, Nhất Minh không nói hai lời, Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra.

Một đạo tàn ảnh để tại nguyên địa, cả đám bạch lang đều đồng loạt vồ thẳng vào hư ảnh.

Rất nhanh, tinh quái liền cảm giác không thích hợp, một trảo rơi xuống người hư ảnh liền xuyên thẳng đi qua, khiến nó nhất thời trợn mắt không hiểu ra sao.

Ầm ầm!
Hồng quang chiếu rọi giữa không trung, thân hình Nhất Minh lấy tốc độ cực nhanh từ trên không trung thẳng tắp lao xuống.

Kinh khủng khí tức từ trong trường đao bạo phát đi ra, từng luồng nóng rực tựa như thái dương trong màn đêm bắn nhanh mà tới!
Tinh quái ngẩn đầu nhìn lên, liền thấy hồng quang nóng rực đang tiếp cận chính mình, luồng khí thế kia, chính mình bây giờ e rằng không có cách nào ngăn cản.

Một đao này vừa nhanh vừa mạnh, luồng uy thế kia tựa như thái sơn áp đỉnh, khiến nó nổi lên lòng thoái ý.

"Thật kinh khủng một đao! Có thể phát huy ra một đao thế này, e rằng không phải võ giả có thể làm được a!" Mộc Đại Lâm giờ khắc này liền bị một đao này làm cho rung động.

Nhất Minh hai mắt nhìn một đám chó con bên dưới, trong mắt loé lên từng tia hung quang, miệng quát to một tiếng!
Huyết Chiến Bát Phương!
Một tiếng ầm vang va chạm khiến đại địa xung quanh ba trượng đều từng khúc băng liệt, một đao rơi xuống phát ra kinh khủng khí lãng nóng rực bạo phát xung quanh.

Cả mặt đất bên dưới lõm thành một cái hố sâu, cây cối bên cạnh toàn bộ đều bị khí lãng quét ngang mà qua, bốc cháy lên một trận hỏa diễm nhưng rất nhanh liền bị cơn mưa dập tắt.


"Hừ, chạy thật là nhanh!" Nhất Minh nhìn đống thi thể tán loạn khắp nơi không hề thấy tinh quái bên trong.

Hiển nhiên chính nó đã tẩu thoát mất dạng!
Ngay khi đại địa yên tĩnh trở lại, một đám dã lang xung quanh nhìn thấy đồng bạn của chính mình mệnh táng hoàng tuyền, liền không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào.

Ngay cả đầu lĩnh của chính mình giờ đã biến mất không thấy, cả đám liền quay đầu bỏ chạy tứ tán.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không có đuổi theo ý tứ, đáng tiếc là không có giết được con tinh quái kia, nó chạy thật là nhanh a!
Lắc lắc trường đao trong tay, máu tươi trên đao theo từng giọt mưa rơi xuống đại địa bên dưới, thu hồi trường đao, Nhất Minh quay người hướng về phía tòa miếu đi đến.

Một đao vừa rồi hắn đã cố gắng áp chế lực lượng bộc phát, nếu không, tòa miếu này cũng không còn tồn tại cho đến bây giờ.

“Vị huynh đệ này, thật mạnh a! Mộc Đại Lâm nhìn tình cảnh xung quanh không khỏi cảm khái một câu.

Tưởng đâu hôm nay chính mình sẽ phải bỏ mạng tại đây, không ngờ vị huynh đệ này lại một mình chống lại tinh quái như vậy, quả thật khiến người ta bất ngờ a!
Bình thường mà nói, một người võ giả bị khuyết một cánh tay, chính là mất đi gần năm thành lực lượng.

“Vị huynh đệ này xem ra đã có chiến lực vượt qua võ giả có thể có được, nhưng vẫn chưa đạt tới nửa bước Chân Nguyên cấp độ a.

” Mộc Đại Lâm thầm nghĩ.

Lúc này,
Ngay tại phía sau một lùm cây to, một đôi mắt đang nhìn thẳng vào thân ảnh Nhất Minh đang từ từ tiến vào tòa miếu, không ai khác chính là con tinh quái vừa nảy.


Một đao vừa rồi quả thật khiến nó cảm giác được khí tức tử vong, cho nên rất nhanh liền vận dụng phong thuật trốn khỏi nguyên địa mới có thể thoát khỏi một kiếp.

“Hừ, cận chiến bản tọa đánh không lại, không lẽ chiến đấu tầm xa, bản tọa lại thua ngươi?” tinh quái hừ lạnh một tiếng, hai mắt nở rộ quang mang, một luồng lực lượng vô hình hướng thẳng về phía Nhất Minh đánh tới!
Nhất Minh đang đi trên đường thì bỗng nhiên cảm giác bản thân bị một cỗ lực lượng bao trùm, lực lượng này mặc dù không có cường đại đến mức trực tiếp lấy đi tính mạng của hắn, nhưng cũng khiến bản thân cảm nhận được một cỗ áp bách mãnh liệt.

Không biết phải ứng đối làm sao, đây là lần đầu tiên hắn bị người cho tập kích như thế này.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.

Cũng không biết phải đánh trả như thế nào.

Giờ khắc này,
Hắn làm sao không biết, đây chính là tác phẩm của con tinh quái kia gây ra đâu chứ.

Chúc Tình vốn dĩ đang mừng muốn rơi nước mắt, ai ngờ đâu nhìn thấy Nhất Minh đứng yên tại chỗ, thân hình bất động không hề nhúc nhích, sắc mặt ngay lập tức đại biến!
“Hồn chiến!”
Chúc Tình kinh hô một tiếng.

“Cái gì, hồn chiến?” Mộc Đại Lâm vẻ mặt ngơ ngác nhìn lấy Nhất Minh đứng yên bất động, nghe được Chúc Tình thốt lên hai chữ này liền không hiểu ra sao.

“Hồn chiến, đây là một loại phương thức chiến đấu của tinh quái, chúng nó sử dụng thuật pháp kích phát thần hồn công kích, lôi kéo tâm thần của đối thủ vào bên trong một phương không gian riêng biệt.

Một khi nhấc lên hồn chiến, liền chỉ có một kết quả xảy ra: chính là ngươi chết hoặc là ta vong.


Lực lượng tâm thần của Tôi Thể cảnh chúng ta vô cùng yếu ớt, tinh quái bọn chúng vốn tu luyện lực lượng thần hồn.

Cho nên, một khi bị kéo vào hồn chiến, Tôi Thể cảnh gần như thập tử vô sinh!”
Chúc Tình vẻ mặt vô cùng khó coi, giải thích nói.

Nàng lập tức chạy ra bên ngoài bảo hộ nhục thân của Nhất Minh, giờ khắc này, Nhất Minh không hề cử động chút nào, nếu như có dã thú tấn công mà nói, coi như chết chắc.

Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực không nói hai lời liền chạy đi theo, đứng xung quanh thân thể Nhất Minh bảo hộ ở sau lưng.

“Chúc cô nương, chúng ta phải làm thế nào để vị huynh đệ này thoát khỏi cái gọi là hồn chiến đó?” Mộc Đại Lâm cẩn thận quan sát xung quanh mở miệng hỏi.

“Muốn thoát khỏi hồn chiến chỉ có một cách duy nhất, chính là đánh bại người thi triển hồn chiến, ngoài ra, không còn cách nào khác.

Việc chúng ta có thể làm, chính là bảo hộ xung quanh không cho dã thú tập kích bất ngờ là được, còn lại, phải trông chờ vào bản lĩnh của Nhất Thủ huynh đệ mà thôi.


Chúc Tình nhìn lấy Nhất Minh, vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.

Hy vọng ngươi đừng xảy ra chuyện gì a!
“Chúng ta không thể tìm ra bản thể của con tinh quái đó giết nó được sao? Tương tự như vị huynh đệ này, chúng ta cũng có thể tìm ra bản thể của con tinh quái kia giết nó, vị huynh đệ này chẳng phải sẽ được thoát thân a?” Trung Lực vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Không thể!” Chúc Tình lắc lắc đầu, giải thích nói: “Hồn chiến vốn là do lực lượng tinh thần của tinh quái tiến nhập vào bên trong tâm thần của vị Nhất Thủ này.

Cho nên, chúng ta tìm được bản thể của con tinh quái kia cũng không có làm được cái gì, nó bây giờ cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Trận chiến này, chúng ta không có cách nào tham dự cho được.



Hình ảnh nhất chuyển.

Giờ khắc này, Nhất Minh hiện đang bên trong một vùng không gian tối tăm không chút ánh sáng nào, bản thân tựa như một linh thể đồng dạng, hai chân đã hoàn toàn biến mất không thấy, toàn thân lơ lửng giữa vùng không gian này nhìn về phía trước.

Trước mặt hắn chính là một con hồ ly với hai chiếc đuôi đang mỉm cười nhìn lấy hắn.

“Khặc khặc khặc, tiểu tử, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, đợi ta đem ngươi chém giết thôn phệ, toàn bộ cơ thể này, chính là của ta.

Hahaha.


Hồ ly giọng điệu cực kỳ gian xảo, cười tít mắt liếm miệng một cái, nói.

“Đây là nơi nào?” Nhất Minh nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh mở miệng hỏi.

“Khặc khặc, đây chính là bên trong tâm thần của ngươi, ở trong này, ta chính là vô địch, hahaha.

” hồ ly cười ha hả giải thích một câu, nó nhìn lấy thiếu niên trước mắt tựa như nhìn thấy một trân bảo đồng dạng.

Toàn thân linh thể của Nhất Minh có điểm điểm tinh quang bao khỏa xung quanh, hồ ly nhìn lấy những điểm tinh quang này liền nhịn không được chảy từng giọt nước miếng.

Nhất Minh nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ!
Hóa ra đây chính là bên trong tâm thần của ta a!
Nhất Minh tâm niệm khẽ động một chút, không có gì bất ngờ xảy ra, trường đao liền… không có!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc