NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 32: Phong Miên
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Không gian biến ảo.
Trước mắt, hai đoàn bạch quang từ trên không giáng lâm mà xuống.
Nhất Minh thần sắc nghiêm nghị không hề buông lỏng cảnh giác.
Nhìn phía trước hai đoàn bạch quang rơi xuống.

Sau đó biến mất không còn tăm hơi, mà trước mặt Nhất Minh giờ này liền có hai thân ảnh giống nhau như đúc!
Hai cái Tôi thể thất trọng!
Trước đó, Nhất Minh trong một khắc vừa rồi cũng đã dùng linh thạch hồi phục bản thân!
Mặc dù tiêu hao là rất lớn, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác trong phiến không gian này tốc độ hồi phục nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nếu không thì trong khoảng một khắc nghỉ ngơi vừa rồi, cho dù hắn điên cuồng thôi thúc “giọt tí tách” cũng không thể nào hồi phục hoàn toàn được.
Hắn cũng không có lãng phí thời gian, không đợi hai khôi lỗi trước mắt xuất thủ, Nhất Minh liền tiên hạ thủ vi cường!
Nhanh chóng ra tay trước nắm trước tiên cơ, dẫn đầu là bộc phát toàn lực một kích!
Thân thể vút không hướng về phía một khôi lỗi, tay phải cầm đao, một vệt hồng quang đao mang thẳng tắp chém tới!
Chỉ thấy ánh đao xuất hiện trong chớp mắt, một tiếng xé gió rít gào bạo phát mà ra, hướng về phía khôi lỗi bên trái chém xuống.
Tên kia khôi lỗi nhìn một màn trước mắt không mảy may biểu tình, một quyền oanh kích ra ngoài hướng về phía ánh đao đấm tới!
Ánh đao ngút trời!
Rung chuyển quyền cương!
Nhưng mà.
Vệt hồng quang đao mang thẳng tắp rơi xuống không mảy may lực cản, lực lượng bạo phát nghiêng trời lệch đất!
Căn bản là quyền cương không ngăn nổi!
Mênh mông nhiệt lượng oanh kích theo lưỡi đao dường như xé toạt linh khí xung quanh.
Một cánh tay khôi lỗi không thể ngăn cản đao thế, ngay lập tức liền bị chém thành hai nửa!
Một đao này chính là trong trận chiến vừa rồi Nhất Minh lĩnh ngộ ra được tinh túy trong đó.
Bình thường mà nói, cơ thể võ giả đều có khả năng vận chuyển linh lực để bản thân trở nên cường đại.
Vì lẽ đó, Nhất Minh liền nghĩ:”Nếu như cơ thể ta trở nên mạnh hơn nhờ vào linh lực thì phải chăng thanh đao này cũng thế!”.
Nhưng vì thanh đao này không thể thừa nhận toàn bộ linh lực khi Nhất Minh truyền vào.
Nếu truyền vào vượt qua năm thành linh lực, thanh đao liền sẽ ầm vang vỡ vụn!
Không vì lí do gì khác, chính là thanh đao này phẩm chất quá kém.
Thông thường binh khí được chia làm bốn đẳng cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Thanh đao này chính là hoàng cấp binh khí.
Chỉ cần là nhất phẩm luyện khí sư liền có thể đúc ra được hoàng cấp binh khí.
Chính vì như thế thanh đao này không thể chịu nổi linh áp quá lớn.
Vì lẽ đó, hắn không chuyển linh lực vào thanh đao.
Mà là bao bọc lấy thanh đao!
Đúng vậy!

Và điều này khiến cho linh lực của hắn tụ tập toàn bộ tại lưỡi đao tạo nên một vòng phòng hộ đồng dạng!
Một kích vừa rồi.
Quyền cương của khôi lỗi va chạm với linh lực bên ngoài của lưỡi đao, điều đó khiến cho bộ phận lực lượng quyền cương bị tiêu hao hầu như không còn.
Dù sao thì với việc vận chuyển cửu mạch thì lực lượng bộc phát mạnh hơn rất nhiều so với bình thường.
Trước đó hắn bị trận pháp trọng lực áp chế, vì lẽ đó không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng.
Giờ khắc này, bản thân Nhất Minh đã quen với trọng lực nơi này, nên việc bạo phát toàn lực tập trung vào một đao khiến cho lưỡi đao thêm phần sắc bén!
Và linh lực bị triệt tiêu lẫn nhau giữa quyền và đao khiến linh lực còn lại trên lưỡi đao không vượt quá năm thành.
Do đó, với bộ phận linh lực còn sót lại khiến cho lưỡi đao dễ dàng chém cánh tay khôi lỗi làm hai nửa mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
“Diệt!”
Nhất Minh sắc mặt lạnh lùng nhìn về khôi lỗi trước mắt.
Trong ánh đao.
Khôi lỗi rất muốn né tránh một đao chém xuống, nhưng hoàn toàn không có mảy may tác dụng!
Nhất Minh một lần nữa bộc phát lập tức chém tinh thạch trên khôi lỗi vỡ nát thành những mảnh nhỏ!
Theo tinh thạch từng khúc băng diệt.
Tên khôi lỗi liền không còn bất kỳ thanh âm nào.
Toàn bộ sự việc này diễn ra không một cái chớp mắt, khiến cho khôi lỗi còn lại chỉ có thể kịp bộc phát một quyền hướng về phía Nhất Minh mà tới!
Tiếp theo một cái chớp mắt.
Nhất Minh lập tức xoay người lui về phía sau.
Một tay cầm đao, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía khôi lỗi phía trước trên miệng lộ ra một nụ cười nhạt!
“Chỉ còn một con, thôi thì cứ từ từ luyện đao vậy.”
Nhất Minh quan sát khôi lỗi phía trước hướng về phía mình lao đến.
Từng đao, từng đao không nhanh không chậm toàn bộ hóa giải thế công của khôi lỗi.
Khôi lỗi từng quyền, từng quyền đấm vào thanh đao nhưng không hề có mảy may tác dụng nào.
Giờ khắc này, Nhất Minh đã quen với trọng lực nơi này.
Vì lẽ đó cảm thấy thế công của con khôi lỗi này dần dần chậm lại.
Nhưng thực tế, là tốc độ của Nhất Minh hắn đã tăng lên!
Vừa đối kháng khôi lỗi cơ thể vừa từ từ hấp thu thiên địa linh khí bổ sung tiêu hao!
Nhất Minh cảm thấy bản thân liền có hy vọng chiến thắng lần cá cược này!
Nếu như đến tầng 8, trọng lực vẫn như cũ thì hắn có tự tin tuyệt đối một kích tất sát.
Còn nếu như trọng lực lại gia tăng thêm thì phải vạn phần cẩn thận!
Nếu không sẽ lật thuyền trong mương.

Bên ngoài lôi đài.
“Ta đi! tên tiểu tử này thật sự vượt qua lần thứ hai khiêu chiến!”
“Không phải chứ! Lần này lại gần nửa canh giờ mới hoàn thành khiêu chiến, không lẽ tên tiểu tử này thật sự cố tình làm vậy sao?”
“Không sao, không sao! dù cho hắn vượt qua lần thứ ba khiêu chiến vẫn không thể chiến thắng khôi lỗi tầng 8 được!” có thành niên đầu đổ mồ hôi hột không ngừng lẩm bẩm.
Giờ khắc này.

Toàn bộ lôi đài xung quanh mọi người không ngừng lo lắng, tâm trạng hồi hộp vô cùng.
Nếu nói trước đó Nhất Minh tốn gần nửa canh giờ mới có thể vượt qua tầng 7-1 khiến không ít người hoan hỉ!
Thì giờ khắc này hắn vẫn tốn gần nửa canh giờ để vượt qua tầng 7-2 khiến mọi người tâm càng lo lắng hơn bao giờ hết!
Ai cũng đều mang hy vọng trong người rằng đây sẽ là cơ hội đổi đời cho chính bản thân mình.
Còn đổi như thế nào thì ai mà biết!

Ngay tại lúc lôi đài một mảnh xôn xao thì tại phía bắc Thương Minh Thành có một tòa cung điện vô cùng rộng lớn.
Vượt qua cửa điện bên ngoài thì thấy một con đường rộng chừng sáu trượng.
Con đường này nơi nào cũng được lát bằng một loại thạch màu trắng sáng bóng vô cùng.
Cứ cách một khoảng nhất định thì hai bên đường xuất hiện các loại hoa có hình thù kỳ lạ, cùng với đó là những võ giả mặc màu vàng chiến giáp, tay mang các loại vũ khí đứng canh gác một bên tỏ ra vô cùng trang trọng.
Cách đó ước chừng vài trăm trượng về phía trước có một cánh cửa rộng lớn vô cùng, bên trên điểm xuyết các loại hoa văn khiến cho cánh cửa này cảm giác vô cùng thần bí.
Cánh cửa được mở ra.
Một lão giả bước nhanh vào bên trong mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào từ những chiến sĩ canh gác.
Bước vào bên trong cánh cửa liền thấy được toàn cảnh bên trong cung điện!
Kiến trúc bên trong hơn phân nửa là các đài cao thấp khác nhau.
Lão giả vượt qua một cây cầu dài chừng năm mươi trượng liền tới được một khu vực vô cùng rộng lớn.
Các kiến trúc được kiến tạo xung quanh tạo thành hình tròn khiến khu vực này được bao bọc lại một dạng.
Con đường nơi này cũng được lát bằng loại thạch bích màu trắng cùng với những hoa văn màu đỏ trên các kiến trúc tạo nên cảm giác đặc biệt vô cùng.
Nơi này được gọi là ngoại viện.
Tại đây, có không ít tiếng hô của võ giả đang thao luyện từ bên trong lầu các vang vọng đi ra.
Lão giả tiếp tục tiến về phía trước chừng trăm trượng liền thấy được một tòa cung điện nguy nga được tọa lạc bên trên ngọn núi.
Phía dưới liền có không ít chiến sĩ canh gác nơi này.
“Gặp qua Bách lão! Bách lão đây là muốn tiến vào bên trong điện?”
Có chiến sĩ hai tay ôm quyền nhìn về phía lão giả trước mắt nói.
“Không sai, ngươi mau chóng khởi động truyền tống trận ta có việc phải bẩm báo gấp!” lão giả gật gật đầu trong giọng nói có chút gấp gáp.
“Được, truyền tống trận đã được chuẩn bị sẵn, mời Bách lão qua bên này”
Chiến sĩ vừa nói một tay thủ thế xin mời liền tiến về phía đài cao.
Bước vào bên trên đài cao, liền thấy một chỗ lít nha lít nhít phù văn phía trước.
Lão giả bước vào chính giữa phù văn liền có thanh âm ong ong vang lên.
Tiếp theo đó có một màn sáng màu xanh lục từ dưới đài chiếu lên.
“Bụp” một tiếng, thân ảnh lão giả liền biến mất không còn tăm hơi.
Một lần nữa xuất hiện.
Lão giả hiện đang đứng tại một đài cao khác, xung quanh có hai tên chiến sĩ canh gác tại đây.
Không nói lời nào.
Lão giả lập tức tế ra phi kiếm, hai chân đạp lên thanh kiếm lập tức ngự không tiến về chủ điện.

Sau một lúc lâu.
Lão giả cuối cùng cũng đến trước cửa điện, phía trên có ghi ba chữ Nghị Sự Điện.
Bước vào bên trong.
Xung quanh không gian rộng chừng trăm trượng, một chiếc thảm đỏ được bố trí phía dưới lộ ra mười phần trang trọng.
Những cây cột xung quanh được kiến tạo thành hình dáng như những con rồng đang phi lên cao lộ ra thập phần uy vũ!
Hai bên có không ít ghế được bày bố sẵn sàng, có thân ảnh ngồi phía dưới không biết đang nói cái gì.
Tại chủ tọa bên trên, một trung niên thân khoác trường bào tọa hạ phía trước, tay cầm chén trà chậm rãi niếm thử.
Người này không ai khác chính là thành chủ Thương Minh Thành Phong Miên.
Nước trà vào bụng.
Một mùi hương thơm nhè nhẹ còn lưu lại bên trong khoang miệng thập phần dễ chịu.
“Không sai, không sai! Trà này không sai, hahaha.

Khổng trưởng lão thấy thế nào?”
Phong Miên nhìn về phía trung niên hỏi.
“Không sai, trà này không những dễ uống, bên trong còn ẩn chứa thiên địa linh khí.

Mặc dù không nhiều, nhưng để thưởng thức thì thật không chê vào đâu được!”
Khổng Chu một tay cầm chén trà, một mặt nhìn về phía thiếu nữ đối diện nói.
“Trưởng lão quá khen!
Lá trà này chính là được gia phụ chăm sóc, nếu thành chủ không chê, tiểu nữ xin phép tặng hộp trà này cho thành chủ” thiếu nữ thanh âm nhẹ nhàng nói.
“Hahaha, mặc dù lá trà này đối với việc tu hành của chúng ta không giúp ích được nhiều.

Nhưng hương vị thì thật không thể chê vào đâu được!
Như vậy đi, ta cũng không thể lấy không của cô nương.

Lá trà này mỗi tháng ta sẽ cho người tới quý phủ lấy.
Tiền trà cứ dựa theo giá thị trường mà tính.
Ta biết rằng muốn dưỡng ra lá trà này đòi hỏi không ít công phu nên cũng không thể lấy không của cô nương được.”
Phong Miên không nhanh không chậm nhìn về nữ tử trước mặt nói ra.
“Vậy..

tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngay lúc cuộc trò chuyện đang diễn ra, một lão giả từ bên ngoài bước vào dáng vẻ vô cùng kính cẩn đi tới.
Nhìn thấy lão giả trước mắt, Phong Miên liền phân phó người mang nữ tử trở về nghỉ ngơi trước.
Nữ tử thấy thế cũng thức thời lui ra bên ngoài.
“Bách lão nhưng có tra được tin tức?” Phong Miên giờ khắc này như trở thành một người khác, giọng nói vô cùng sâm nghiêm.
Khổng trưởng lão ngồi một bên giờ khắc này cũng chăm chú vô cùng.
“Hồi thành chủ, tra được!"
Nghe vậy, Phong Miên mặt không chút biểu tình nào lẳng lặng tiếp tục nghe Bách Điền nói tiếp.
"Thanh niên đó gọi là Long Ngạo, theo như tình báo tra được thì thiếu niên này mới xuất hiện trong thành vào khoảng một tuần trước.
Theo như tình báo người này không thuộc bất kỳ tông môn hay gia tộc nào.
Nếu nói là tán tu thì cũng không giống, đa phần tán tu vào trong thành là vi nhận nhiệm vụ mà đến.
Người này ngoại trừ lần trước tham gia khiêu chiến tử đấu đài ra thì không có hành động gì bất thường khác, một mực trọ lại Tiên Vũ Lâu không có ra ngoài.

Vì thế ta cho rằng, người này hẳn là con cháu của một ẩn tộc nào đó ra ngoài lịch luyện chăng."
"Long Ngạo!"
Nghe vậy, Phong Miên trong miệng thì thào nói nhỏ.
"Về công pháp người này sử dụng ngươi có tra được điều gì không?
Hẳn là dựa vào công pháp sử dụng chúng ta có thể đoán được lai lịch người này"
"Hồi thành chủ, người này bên trong tử đấu đài không có công khai khiêu chiến, nhưng dựa theo những người từng giao thủ nói lại thì hắn không có dùng bất kỳ công pháp nào.

Chỉ dựa vào nhục thân liền có thể dành chiến thắng." Bách Điền nói.
Phong Miên nghe vậy một tay gõ lên bàn theo từng nhịp từng nhịp gõ xuống.
Trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm suy tư không biết đang suy tính cái gì.
"Ngươi tiếp tục cho người âm thầm giám sát, người này lai lịch không rõ phải cẩn thận một chút.
Chỉ dựa vào nhục thân liền có thể áp chế cùng giai võ giả hẳn là không phải bình thường tu sĩ có thể làm được.
Lần trước Linh tộc tấn công đến nay không qua bao lâu, nếu hắn có cử động bất thường nào lập tức khống chế mang về."
Phong Miên nhìn về phía lão giả trầm giọng nói ra.
"Lão phu đã hiểu!".
"Nếu Bách lão không còn việc gì nữa có thể lui xuống an bài" Phong Miên nói.
"Hồi thành chủ, quả thật lão có chuyện muốn báo"
"Ồ? Có chuyện gì Bách lão cứ việc nói chính là."
Bách lão trầm ngâm chốc lát nói :"hôm nay lão dò xét chuyện này tình cờ biết được một tin tức.
Tại tử đấu đài có thiếu niên Nhất Minh có tu vi tôi thể thất trọng đang tiến hành khiêu chiến.
Hiện tại đã vượt qua tầng 7-2, lúc này có lẽ đang tiến hành lần thứ ba khiêu chiến.
Thiếu niên này có đánh cược với Tiên Vũ Lâu sẽ vượt cấp khiêu chiến.
Lão phu thấy chuyện này rất đáng để xem trọng."
"Nhất Minh? Là tên thiếu niên trên tiềm long bảng kia?" Phong Miên hỏi.
"Đúng vậy".
"Ồ! Nếu vậy thì đúng thật là đáng giá cân nhắc một chút."
Trầm ngâm một chút Phong Miên mở lời:" Như vậy đi, phiền Bách lão đi một chuyến.

Nếu thiếu niên này vượt qua lần thứ ba khiêu chiến, có thể mời thiếu niên này nhập điện ta sẽ đích thân mời chào".
Nghe lời này, Bách Điền nhất thời ngây dại.
Không ngờ thành chủ tự thân mời chào, điều này quả thật chỉ đếm được trên đầu ngón tay ah!
Biết được sự tình này không thể chậm trễ Bách lão liền cáo từ rời đi.
Ở một bên Khổng trưởng lão lúc này mới lên tiếng :" Không ngờ thiếu niên này lại xuất hiện trong Thương Minh Thành ah.

Nghe nói lần trước có không ít Linh tộc đuổi giết mà vẫn bình an vào thành quả thật không đơn giản!".
"Hahaha, xem ra đệ cũng rất hứng thú với thiếu niên này ah?" Phong Miên nhìn về phía trung niên mỉm cười nói.
"Hạt giống tốt mà không có người chăm sóc muốn trưởng thành e rằng không dễ dàng như vậy." Khổng Chu nói.
Nghe vậy Phong Miên đứng dậy đi ra phía ngoài nhìn lên bầu trời thản nhiên nói :" Đệ nói cũng đúng, nhưng điều này không phải do ta và đệ có thể quyết định được".
"Huynh nói cũng đúng!".
P/s: Cảm ơn mọi người!
Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank


Bình luận

Truyện đang đọc