NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 56: Ánh lửa nhỏ trong màn đêm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy một tên thiếu niên bất ngờ đứng ra nói một câu khiến trung niên đầu trọc cùng tất cả mọi người nhất thời ngẩn ngơ!
Trung niên đầu trọc hiện giờ tâm tình đang vô cùng không tốt, tên thiếu niên này không biết là con cháu nhà ai lại đứng ra nói lời này khiến hắn tâm tình càng thêm giận dữ.

Tiểu nữ của hắn đến cả Quân lão - người có y thuật cao mình nhất còn không thể chữa khỏi, ngươi một cái mao đầu tiểu tử lại nói hưu nói vượn cái gì đây?
Chính vì điều này mà hắn không tự chủ được, khí tức toàn thân bạo phát đi ra, dường như muốn đem thiếu niên Tôi thể cảnh này một bàn tay chụp chết đồng dạng.

Phát giác được trung niên đầu trọc dường như chuẩn bị xuất thủ, Phong Miên nhanh chóng ngăn cản lại, một thân khí thế cũng bộc phát đi ra, ngăn cản sát cơ tiến về phía Nhất Minh.

“Hứa trưởng lão đừng nóng vội! Hãy nghe ta nói một lời.

” Phong Miên gấp giọng nói.

“Hừ! Phong thành chủ, tại hạ mặc dù bất lực trong chuyện này, nhưng tình hình của tiểu nữ ngươi không phải không rõ.

Đến giờ khắc này còn có người đứng ra trêu chọc ta, ngươi nói xem?”
Trung niên đầu trọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Nhất Minh nói.

“Hứa trưởng lão không biết, vị này chính là Nhất Minh đứng hàng đệ nhất Tiềm Long bảng cái kia.

Nếu như vị tiểu hữu này đã nói ra lời này hẳn là có đạo lý của hắn, chúng ta cứ nghe tiểu hữu này nói trước đã.

Nói không chừng tiểu nữ thật sự có thể cứu thì sao!”
Phong Miên nhìn thấy thần sắc dữ tợn trong mắt trung niên đầu trọc, nhanh chóng giải thích nói.

Trung niên đầu trọc nghe vậy thần sắc liền hòa hoãn mấy phần, thanh âm có phần bi thương vang lên:
“Thì ra là Nhất Minh tiểu hữu, vừa rồi ta có chút nóng giận, mong tiểu hữu ngươi hiểu cho tâm trạng của một phụ thân như ta.


Ta cũng không thích nói đùa, từ khi Quân lão ra tay cứu chữa, ta đã mang một niềm hy vọng trong người.

Rồi khi biết được kết quả, niềm hy vọng của ta đã hoàn toàn vụt tắt!
Bản thân ta không có cách nào cứu con bé.

Nhưng ngươi giờ khắc này lại đứng ra nói với ta rằng: có thể cứu!
Ngươi biết điều này có ý vị như thế nào sao?”
“Đương nhiên là tại hạ biết!
Đứng trước các vị tiền bối, tại hạ cũng không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

Mặc dù tại hạ không biết có hoàn toàn thành công chữa khỏi hay không, nhưng quả thật tại hạ có một biện pháp, tại hạ muốn đánh cược một lần vào biện pháp này.

Mặc dù tại hạ không quen biết gì với tiền bối, nhưng trông thấy tiểu nữ trong tình cảnh hiện tại, hoàn toàn khiến tại hạ nhớ đến bản thân của mình trước kia.

Cho nên ta mới đem cái mạng nhỏ này đánh cược một lần!
Nếu như tại hạ không thành công mà nói, các tiền bối muốn xử trí như thế nào thì cứ xử trí như thế ấy.

Nhất Minh ta tuyệt không hối hận!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của thiếu niên này, đám người có hơi sửng sốt một chút!
Trung niên đầu trọc lại càng không ngờ rằng tên thiếu niên này lại có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn như thế!
Không hiểu tại sao, bên trong hắn lại cháy lên một tia hy vọng!
Tựa như một ánh sáng vô cùng yếu ớt đang dần dần lan tỏa ấm áp trong màn đêm lạnh giá đồng dạng!
Trung niên đầu trọc giờ khắc này cũng không biết nói cái gì cho phải, tuy trong lòng vẫn còn do dự nhưng nhìn vẻ mặt của thiếu niên này cũng không phải là đang nói dối để an lòng người khác.

Nhưng thiếu niên này tuổi còn nhỏ, liệu có chữa được không đây?
Trong lúc trung niên đang do dự không quyết định được thì một thanh âm yếu ớt vang lên.

“Điều! tiểu huynh đệ nói, là thật sao!”

Chẳng biết khi nào, nữ nhân kia lại ôm tiểu nữ hài dần dần bước ra.

Thân ảnh mẫu thân vô cùng bất lực nhìn thấy đứa con của mình đang dần dần toát ra mùi hôi thối.

Rõ ràng đây chính là do độc tố đang dần dần phát tát mà ra!
Lồng ngực tiểu nữ hài vẫn đang còn nhấp nhô nhấp nhô, nhưng tần suất lại tỏ ra vô cùng yếu ớt.

Trên đầu vẫn còn đang buộc một bím tóc hơi lệch, trên mặt và những vùng da bên ngoài đang dần dần trở nên tím tái, thoạt nhìn vô cùng khủ/ng bố!
Nữ nhân hai tay bế tiểu nữ hài chậm rãi bước ra, mọi người xung quanh thần sắc phức tạp nhìn lấy hai mẫu tử không biết phải nói cái gì cho phải.

“Uỵch!” một tiếng!
Nữ nhân ôm nữ hài quỳ hai gối xuống đất, hai mắt ướt đẫm dường như đang muốn mở miệng cầu xin thì Nhất Minh đã nhanh chóng bước tới đỡ nữ nhân ngồi xuống.

“Bé con này khả ái như vậy, thì không có đạo lý nào lại ngủ say như thế, cũng đến lúc thức dậy thể hiện sự hoạt bát vui vẻ, người nói, có đúng không?” Nhất Minh nở nụ cười nhìn về phía nữ nhân nói.

Nữ nhân nghe thấy lời này, không hiểu sao nàng lại có một cảm giác thân thiết đến lạ!
Loại cảm giác này nó xuất phát từ trái tim của thiếu niên trước mắt, nàng có thể cảm nhận được, thiếu niên này thật sự không lừa nàng!
“Thời gian cấp bách, kính mong Phong thành chủ mau chóng chuẩn bị một gian phòng kín, trong lúc tại hạ chữa trị, mong các vị tiền bối lạm lánh ở bên ngoài dù có nghe được bất kì điều gì cũng không được đi vào!”
Nhất Minh chắp tay hướng về Phong Miên cùng những người xung quanh nói.

“Được! Hứa phu nhân xin mời nhanh chóng đi theo ta.

” Phong Miên không nghĩ ngợi gì thêm mà ngay lập tức gật đầu đáp ứng, phất tay một cái, một đoàn lưu quang bao trùm mọi người phá không bay đi.

Không tới năm hơi thở, Nhất Minh cùng mọi người đã đến trước cửa gian phòng lần trước.

Nữ nhân lập tức lấy lại tinh thần mang theo tiểu nữ hài đặt lên trên giường.


Mặc dù tinh thần của nàng đã lấy lại, nhưng dáng vẻ yếu ớt vẫn còn ở đó.

Nàng nhìn lấy tiểu Hinh nhi không hề rời đi ánh mắt.

“Quân tiền bối! tiền bối hẳn là trong người hẳn là có một ít độc dược ah?” Nhất Minh quay sang lão giả tóc bạc chắp tay hỏi.

“Tiểu hữu đây là muốn dùng độc dược làm cái gì?.

” lão giả tóc bạc vẻ mặt mờ mịt nhìn sang thiếu niên hỏi ngược lại.

Mặc dù thiếu niên này được Thiên chọn làm đệ nhất tiềm long, nhưng bản lĩnh thế nào thì lão giả tóc bạc còn chưa được biết.

Trong giờ khắc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà còn hỏi mượn độc dược, đây là đang chuẩn bị làm cái gì ah?
“ Mong tiền bối thành toàn, tại hạ cần dùng độc dược để tiến hành lần cứu chữa này.

Nếu tiền bối không có sẵn độc dược thì một ít côn trùng độc cũng được.


Nhất Minh cũng không có giải thích gì thêm, mở miệng nói.

Lão giả tóc bạc thật sâu nhìn vào mắt của thiếu niên một lát, thấy thiếu niên này không có chột dạ ý tứ liền gật gật đầu nói:
“Ta ở đây có một bình độc dược, mặc dù ta không biết có phù hợp với yêu cầu của ngươi hay không nhưng ngươi cứ cầm lấy” nói, lão giả tóc bạc liền phất tay một cái, một chiếc bình màu đen hiện ra đặt vào trong lòng bàn tay của Nhất Minh.

Nhìn thấy bình độc dược, Nhất Minh liền không do dự thêm, lập tức chắp tay một cái tiến vào bên trong gian phòng.

Giờ khắc này ở bên trong, trung niên đầu trọc cùng nữ nhân đang thật sâu sắc nhìn tiểu nữ hài nằm bất động trên giường, ánh mắt vẫn không che giấu được sự đau đớn trong lòng!
“Xin mời hai vị tiền bối nhanh chóng rời khỏi gian phòng! Đến lúc ta gọi tiểu cô nương này dậy rồi!” Nhất Minh thanh âm ôn hòa hướng hai người nói ra.

Trung niên đầu trọc nghe vậy liền gật gật đầu, cũng không nói gì thêm liền mang theo phu nhân của mình bước ra bên ngoài.

Trong lúc rời đi, nữ nhân ánh mắt vẫn không hề rời khỏi tiểu cô nương, trong miệng còn vang lên từng tiếng nức nở thanh âm!
“Tại hạ làm phiền Phong thành chủ cho dù nghe được bất kỳ thanh âm nào của tại hạ cũng không được cho bất kỳ ai tiến vào bên trong!” Nhất Minh nói.


“Được!” Phong Miên gật gật đầu.

“Két!”
Cánh cửa hoàn toàn được đóng kín trở lại.

Nhất Minh từ từ bước tới bên cạnh tiểu cô nương bên giường, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

Hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực bên trong cơ thể, một tay đặt lên trên người tiểu cô nương, linh lực nhanh chóng tiến vào cơ thể Hinh nhi.

Nguồn linh lực từ ngoài da bắt đầu tiến vào trong các mạch máu không ngừng luân chuyển bên trong.

Tiếp theo hơi thở.

Nguồn linh lực của Nhất Minh rốt cuộc cũng bắt đầu chạm tráng với luồng kịch độc bên trong Hinh nhi.

Giờ khắc này, luồng kịch độc giường như được bao phủ bởi một vòng phòng hộ vô hình, hiển nhiên đây chính là tác phẩm của Quân lão làm ra!
Nếu không thì Hinh nhi đã không qua khỏi từ lâu.

Lực lượng của Nhất Minh rất nhanh liền tiếp cận được luồng kịch độc trong đó, tiếp theo hơi thở, sắc mặt của hắn bỗng nhiên khó coi!
Quả thật đúng như hắn dự đoán từ trước!
Cơ thể mình hoàn toàn không thể nào kích phát được “giọt tí tách” hoạt động!
Cho dù linh lực của hắn có tiếp xúc với luồng kịch độc thì cơ thể vẫn không hề chịu ảnh hưởng gì cả, điều này chứng tỏ loại độc tố này không có tính lây lan!
Thu hồi lại linh lực, Nhất Minh lấy ra bình độc dược màu đen mà Quân lão giao cho hắn vừa rồi.

Trong lòng vẫn dâng lên một tia do dự nhưng rất nhanh được Nhất Minh làm ra quyết đoán!
Hắn mở nắp bình ra.

Một cỗ mùi hương vô cùng khó ngửi xông thẳng vào mũi!
Hít sâu một hơi!
Nhất Minh ngay lập tức mang cả bình toàn bộ nóc vào trong bụng!
Cảm giác tê rần từ khoang miệng chảy dài vào bên trong, ngay sau đó, một tiếng hét thê lương vang vọng bảo phủ toàn bộ gian phòng lập tức truyền ra bên ngoài!
Cảm ơn mọi người!


Bình luận

Truyện đang đọc