NHỤC THÂN THÀNH THÁNH


Chương 80: Đêm mưa kịch chiến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Xích Khương giật mình nhìn qua, tiếng hét của nhị đệ khiến hắn không hiểu ra sao, cơn mưa tầm tã khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế rất nhiều nhưng sau khi nhìn rõ tình hình phía trước, nhìn thấy thủ cấp của tam đệ mình rơi xuống đất, Xích Khương nhất thời ngẩn ngơ, sau đó chính là lửa giận bộc phát.

“Nhất Minhhhh! Tên chó má nhà ngươi, mau chóng nạp mạng cho taa.

.

!”
Xích Khương nộ phát xung thiên, quát lên một tiếng!
Song xích trong tay ầm ầm rung động mang theo từng cơn gió lốc thổi bay mọi thứ trong phạm vi hai trượng xung quanh, hai chân của hắn dẫm mạnh một cái, một tiếng “ầm” vang lên, thân hình nhanh chóng lao về phía Nhất Minh, song xích trên tay đang xoay tròn với tốc độ kinh người khiến đám võ giả xung quanh không khỏi sợ hãi!
“Đường chủ đây là nổi giận rồi ah! Tên tiểu tử này coi như xong đời con mẹ nó rồi!”
“Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của đường chủ ah! Ta lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến quả thật danh bất hư truyền!”
“Ta còn nghe nói, đường chủ chỉ bằng một đôi song xích liên tục đánh hạ không ít tông môn thế lực, chiếm đoạt tài nguyên, danh chính ngôn thuận trở thành một trong ba người đứng đầu Tam Hổ trại chúng ta!”
Vô số tiếng nghị luận vang lên nhưng Nhất Minh cũng không thèm để ý những điều này, hắn hai mắt chăm chú nhìn vào thân ảnh Xích Khương đang nhanh chóng lao tới.

Nhất Minh móc ra một khối linh thạch đặt vào trong miệng, Tôi Thể Quyết điên cuồng vận chuyển hấp thụ linh khí bên trong, linh lực của hắn sau một lúc bị quần công đã tiêu hao không nhỏ, hiện giờ chỉ còn cách này để có thể nhanh chóng bổ sung linh lực.

Linh khí bên trong linh thạch không ngừng điên cuồng tràn vào Nhất Minh thể nội, linh lực cấp tốc được bổ sung tựa như một con sông khô cạn được một dòng lũ quét qua đồng dạng!
Trên người Nhất Minh hiện giờ chịu không ít vết thương do đao kiếm tạo thành, nhưng phần lớn đều là vết thương da thịt mà thôi, bên ngoài nhìn vào có vẻ rất đáng sợ, nhưng thực chất không có ảnh hưởng bao nhiêu.


"Nếu tiếp tục kéo dài thêm, e rằng bản thân ta cũng không thể chịu nổi!" Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng nhìn về Xích Khương đang điên cuồng lao tới.

Nhất Minh quát to một tiếng!
Một quyền mạnh mẽ đấm ra, thập mạch luân chuyển khiến lượng lớn linh lực cấp tốc bạo phát mà ra, tầng tầng linh khí bên ngoài “ầm ầm” sụp đổ hóa thành một đạo hồng quang quyền ảnh bay thẳng về phía trước.

Đúng lúc này, ba đạo tiếng xé gió “hưu hưu hưu” mang theo ba cái mũi tên không ngừng va chạm vào hồng quang quyền ảnh.

Trung niên cầm cung muốn dùng tiễn thuật của mình nhằm giảm một chút lực lượng của quyền ảnh trợ giúp cho Xích Khương.

Nhưng tất cả đều là vô dụng!
Ba đạo mũi tên ngay khi va chạm quyền ảnh một sát na đều bị cuồng bạo linh khí đồng thời chấn vỡ, liên tiếp ba đạo mũi tên đều bị đánh ngược ra sau không hề có một chút tác dụng ngăn cản nào.

Xích Khương nhìn thấy điều này trong lòng có một chút e ngại, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục lao về phía trước trực diện quyền ảnh.

“Ầm ầm” thanh âm từ trong song xích bạo phát mà ra, Xích Khương hai tay hai bên đồng thời vỗ về phía trước một cái, song xích dường như nhận được mệnh lệnh cùng lúc hướng về phía quyền ảnh đánh tới.

Oanh!
Song xích cùng quyền ảnh va chạm, song xích ngay lập tức bị đánh bật ra phía sau vang lên thanh âm "leng keng leng keng" không ngừng rung động, quyền ảnh cũng vì vậy mà tiêu thất không còn hình bóng.

Nhất Minh tầm mắt co rụt lại, một quyền vừa rồi không phải là trạng thái đỉnh phong lực lượng của hắn, linh lực bên trong cơ thể vừa khôi phục một chút liền đã bị hắn sử dụng hết.


Nhất Minh cấp tốc lấy ra một khối linh thạch bỏ vào trong miệng, một màn này rơi vào tầm mắt của trung niên cầm cung khiến hắn không khỏi ngây ngẩn cả người!
"Hắn đây là đang làm cái gì? Ăn linh thạch sao?" Trung niên cầm cung trong lòng thầm nghĩ, nhưng rất nhanh liền bọ hắn bỏ qua một bên, thân hình ngay tức khắc thay đổi vị trí…
Xích Khương nhìn thấy thế công của mình dễ dàng liền bị chặn lại điều này khiến hắn không còn xóc nảy như trước, tâm thần dần dần bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy kiêng kị nhìn lấy Nhất Minh.

"Con mẹ nó! Ngươi có nhìn thấy cái mà ta đang nhìn thấy hay không?"
"Ngươi cũng nhìn thấy cái mà ta đang nhìn thấy sao?"
"Quả thật là ta cũng nhìn thấy cái mà ngươi nhìn thấy…"
Nhất thời, một đám võ giả lên tiếng kinh hô, bọn họ không ngờ được đường chủ của bọn họ lại bị một quyền kia dễ dàng chặn lại như thế!
"Ngươi nói, Tôi Thể cảnh cũng có thể cách không tấn công hay sao? Sao từ trước tới giờ ta không hề biết có loại chuyện này?"
Có võ giả thần sắc kinh ngạc lên tiếng hỏi.

"Ngươi giết tam đệ của ta, ngày hôm nay ta chắc chắn sẽ không thả ngươi rời đi, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái, nếu không, ngươi sẽ biết cái gì mới là địa ngục!"
Xích Khương nhìn về Nhất Minh thân ảnh trầm giọng quát!
"Hahaha, ngươi không tới? Vậy liền để ta!”
Nhất Minh cười to một tiếng, hai chân dẫm một cái, thân hình ngay lập tức vút lên không trung hướng về một tên võ giả nhào tới, trường đao trong tay ánh quang chớp động, không đến hai hơi thở đã có một tiếng la hét truyền ra!
Xích Khương nhìn thấy cảnh này không khỏi nổi giận gầm lên:
"Nhất Minhhh! Ngươi khinh người quá đáng! Có giỏi thì đánh với ta đây này!"
Xích Khương thân mang song trọng xích cho nên tốc độ không thể nào so bằng Nhất Minh, hắn không ngừng gầm thét, song xích trong tay không ngừng quay cuồng hướng về phía Nhất Minh đánh tới.

Nhưng hắn làm sao có thể nhanh bằng Nhất Minh cho được?
Mỗi khi hắn gần tiếp cận, song trọng xích mang theo từng tiếng "ầm ầm" thì Nhất Minh đã nhanh chóng rời khỏi nguyên địa hướng về một tên võ giả khác nhào tới!

Đám võ giả người nào người nấy trong lòng đều hoảng!
Bọn hắn mỗi khi nhìn thấy Nhất Minh thân hình hướng về phía mình nhào đến, ai nấy đều sắc mặt tái mặt trắng không còn chút máu, không nói hai lời ngay lập tức xoay người bỏ chạy!
Đối với những kẻ xoay người bỏ trốn này Nhất Minh không có ý định đuổi theo, hắn không còn dư lực để làm điều đó!
Vết thương càng ngày càng trở nên nặng hơn, thậm chí có một số vết đao trên người đang dần dần bị rách rộng ra thêm thoạt hình vô cùng khủng bố.

"Ahhhh!"
Tiếng Xích Khương gầm thét đang hướng về phía hắn lao tới, hai tay lần lượt đánh về phía trước, song trọng xích liên tục xoay vòng mang theo từng trận cuồng phong hung hăng đập tới!
"Hưu hưu hưu!"
Lại là ba đạo mũi tên trợ trận từ phía sau phá không mà tới!
Nhất Minh trong lòng vô cùng khó chịu với tên sử dụng tiễn thuật này, cảm giác bị hàng trăm con kiến ngọ nguậy một chỗ không dễ chịu chút nào!
Nhất Minh tâm niệm vừa động,
Ánh hồng đao quang cháy lên từng trận hỏa diễm mang theo từng tia nhiệt khí "hừng hực" tại lưỡi đao, trời mưa thương khung ầm vang chớp động, một thân đầy vết đao kiếm đứng thẳng nhìn chằm chằm song trọng xích đang lao nhanh mà tới!
Thân hình Nhất Minh nhoáng một cái, Quỳ Hoa Trục Nhật lần nữa thi triển mà ra, đây có lẽ là lần cuối cùng mà hắn có thể thi triển thân pháp này, loại thân pháp để lại tàn ảnh này vô cùng tiêu hao linh lực của hắn.

Xích Khương mang theo song trọng xích cuốn theo trận trận cuồng phong hung hăng đánh thẳng vào "thân ảnh" Nhất Minh trước mặt.

Oanh một tiếng, phảng phất tựa như thiên thạch rơi xuống mặt đất, nước bùn văng tung tóe khắp nơi, tiếp theo là ba đạo mũi tên cũng nhau nhau hướng về phía Nhất Minh “thân ảnh” cắm thẳng xuống đất!
Oanh!
Lại thêm một lần song trọng xích đập mạnh xuống đất, Xích Khương nhìn thấy cảnh này liền biết chính mình lại bị lừa nữa rồi!
Cũng không trách bản thân hắn dễ bị lừa như vậy, trời mưa quá to cộng thêm màn đêm bao phủ cho nên tầm nhìn của hắn bị hạn chế rất nhiều, rất khó để phân biệt thật giả trong này!
"Ầm ầm!"
Nhất Minh từ trên không trung sáng lên từng tia hồng quang không ngừng dung nhập vào bên trong trường đao, một đạo đường vân ánh lên từng trận hồng quang chảy dọc từ thân đao đến lưỡi đao bên trên.

Thanh âm "hừng hực" cháy lên trận trận hỏa diễm bao phủ ba trượng không trung.


Quát to một tiếng!
Nhất Minh tay phải xoay một cái, thân hình cấp tốc mang theo trường đao hướng xuống phía dưới, hồng quang cường thịnh hóa thành một đạo tia chớp hừng hực ánh lửa, dường như đốt cháy từng giọt mưa dám xâm nhập vào ba trượng xung quanh.

Huyết Chiến Bát Phương!
Một tiếng gầm thét vang vọng không gian.

Trường đao mang theo một trận cuồng bạo lực lượng hung hăng đánh thẳng xuống Xích Khương trên đầu.

Xích Khương nhìn thấy ánh hồng quang trên không, hắn không khỏi híp mắt lại, trực diện ánh hồng quang trong màn đêm tối khiến mắt của hắn lâm thời rơi vào bóng đêm!
Hắn cũng không có đứng yên chịu chết ý nghĩ, quát to một tiếng, song trọng xích điên cuồng xúc động quay vòng trên đầu tạo thành một vòng phòng hộ bản thân, một trận cuồng phong bao phủ toàn bộ thân hình của hắn vào bên trong, cơn lốc cao hai trượng quét bay toàn bộ những gì xung quanh nó.

Oanh!
Trường đao cùng song trọng xích va chạm sát na, lực lượng kinh khủng chấn vỡ đại địa, mặt đất năm trượng xung quanh rung lên từng tia rạn nứt thanh âm.

Song trọng xích tạo thành phòng hộ bảo vệ Xích Khương bị đao thế hung hăng trảm phá, một tiếng "răng rắc" thanh vang lên, song trọng xích ngay lập tức ầm vang cáo phá!
Xích Khương đôi mắt vẫn chưa nhìn thấy cái gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận song trọng xích đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ!
“Bản thân ta thật sự toang rồi sao!”
Một ý nghĩ bỗng chốc lướt qua não hải Xích Khương, nhục thân của hắn bị lực lượng dư ba đè ép nằm rạp xuống mặt đất, nương theo từng tiếng rạn nứt mà chôn sâu vào lòng đất bên trong!
"Phốc! Phốc!"
Nhất Minh liên tiếp phun ra hai ngụm máu tươi, hắn sắc mặt tái nhợt quỳ rạp một chân trên đất, tay phải chống lấy trường đao hô hấp vô cùng dồn dập, các đạo vết thương giờ khắc này không ngừng nứt toác ra, huyết dịch từ bên trong gần như không cầm lại được!
"Vẫn còn một tên!" Nhất Minh ánh mắt băng lãnh, trong tay nhanh chóng lấy ra hai khối linh thạch đưa vào miệng thay thế hai khối vừa rồi, dòng chảy linh khí ào ạt tràn vào Nhất Minh thể nội…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!


Bình luận

Truyện đang đọc