Trong phòng bao khách sạn Hà Ký, đa phần là bạn bè thân thích Lục gia, Trương Khác và Lục Văn Phu ngồi cùng bàn tùy ý nói chuyện, đúng lúc này nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Đức.
Lục Văn Phu quan sát thần sắc của Trương Khác, tựa hồ tối nay đang đợi cú điện thoại này, nhìn y dò hỏi, Trương Khác không coi ông ta là người ngoài, hơi ngả người tới, nói nhỏ: - Điện thoại của cục trưởng Trần, cháu của Hồ Tôn Khánh bị dính líu vào chuyên án hành động của cục công an, Hồ Tôn Khánh đã tới cục công an để bảo vệ thằng cháu cưng.
Lục Văn Phu không hỏi kỹ, biết trên bàn tiệc khó nói rõ vấn đề được, Cẩm Hồ lấy Hải Châu và Kiến Nghiệp làm gốc rễ, hơn nữa trọng điểm đang chuyển dời sang Kiến Nghiệp, nhưng Kiến Nghiệp có tính độc lập về chính trị, không bị tỉnh kiềm chế nhiều, cho dù lãnh đạo tỉnh ngả hẳn về phía Cẩm Hồ cũng không có nghĩa là Cẩm Hồ có thể đứng vững chân ở Kiến Nghiệp, nên tin tức vừa rồi chắc có liên quan lớn tới y.
Lục Thiên Hựu buổi tối muốn ngủ ở nhà, sau bữa tiệc, đám Trương Khác đưa Thẩm Tiêu về thẳng trường, người thân thích cũng giải tán, Lục Thiên Hựu cùng người nhà đi bộ về khu tập thể trực thuộc cơ quan thành ủy cách đó không xa. Lục Nhất Đình và Từ Minh cũng không vội về nhà, theo bọn họ.
- Ba, sao ba lại quen bạn của Thiên Hựu? Lục Nhất Đình lúc này không kìm chế được tò mò nữa, không chỉ cô ta, những người khác trong nhà cũng đang đầy một bụng nghi vấn.
Lục Văn Phu đứng lại, nhìn vợ con gái nói: - Cả hai nên xem lại bản thân đi, làm như hận không thể cho cả thiên hạ biết mình là vợ là con gái phó tỉnh trưởng vậy. Rồi phất tay: - Đi trước cả đi, tôi có việc phải nói với Thiên Hựu.
Từ Minh đành theo mẹ vợ và vợ đi trước, Lục Thiên Hựu ngoan ngoãn theo sau lưng cha, thầm nghĩ thân phận của Trương Khác phải kinh khủng lắm.
- Năm 94 khi ba làm thư ký trưởng cho tỉnh trưởng Từ Học Binh đã quen Trương Khác, mỗi lần con kể về đứa bạn cùng lớp, ba biết ngay là cậu ta rồi.
- Ban đầu con có cảm quan không tốt với cậu ta, sao ba không định thay đổi cái nhìn của con? Lục Thiên Hựu thắc mắc:
- Chuyện phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều. Lục Văn Phu nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm qua, thở dài: - Lần này ba có thể thuận lợi lên làm phó tỉnh trưởng, quen biết Trương Khác là một nhân tố quan trọng.
- Sao có thể như thế được? Lục Thiên Hựu tròn mắt không tin:
- Mấy năm qua kinh tế Đông Hải có biến hóa lớn so với trước kia, do một người đứng trong bóng tối chủ đạo sự biến hóa này... Lục Văn Phu khoác vai con, vừa đi vừa kể một vài chuyện của Cẩm Hồ.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác không giải thích với Thẩm Tiêu vì sao lại quen Lục Văn Phu, hơn nữa có thể làm Lục Văn Phu dùng tư thái đó tiếp đãi, Thẩm Tiêu không dám hỏi nhiều.
Đưa Trần Phi Dung về ký túc xá trước, tới dưới chung cư, nhìn thấy phòng của Địch Đan Thanh sáng đèn, Trương Khác thấy lòng kích động, vừa rồi thấy Vệ Lan ở quán nét, thời gian qua tìm cách gạt bỏ Vệ Lan để vụng trộm với Địch Đan Thanh thật khó khăn. Bước thật nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Địch Đan Thanh, thấy mắt mèo tối đi, Trương Khác lánh người qua một bên, đợi Địch Đan Thanh mở cửa.
Địch Đan Thanh chỉ hé một khe cửa nhỏ, chặng cười sau cửa, cười khúc khích hỏi: - Muộn thế này sao không về ngủ đi?
- Tới quan tâm đến vấn đề xây thư viện một chút. Trương Khác nói dối không chớp mắt, thấy Địch Đan Thanh chặn cửa không cho vào, định trêu chọc cô vài câu, nhưng nhìn nụ cười của cô hơi quỷ dị, hạ giọng hỏi: - Ai ở bên trong thế?
- Coi như cậu tinh. Địch Đan Thanh cười khẽ, giờ mới mở cửa.
Trương Khác nhìn thấy Hứa Tư ngồi ở phòng khách, ngạc nhiên nói: - Chị tới mà cũng không nói cho em một tiếng, tới khi nào vậy?
- Vốn cũng không định tới hôm nay, ngồi trên xe thấy di động hết pin, nên không gọi cho cậu. Hứa Tư nhoẻn miệng cười, chỉ đống giấy tờ bừa bộn trên bàn: - Chúng tôi đang thảo luận phương án thiết kế, cậu tới đúng lúc lắm.
Không thể bỏ Địch Đan Thanh ở lại đây đưa Hứa Tư tới căn nhà bên hồ được, cả hai cô gái đều làm y nảy sinh lòng hươu dạ vượn, tiếc là cả hai ở một chỗ, y chẳng thể làm gì nổi, đành ngồi xuống chăm chú xem bản phác thảo.
Đột xuất nảy ý tới Kiến Nghiệp, tới nơi luôn ở cùng Địch Đan Thanh, cơ hội gọi điện cho Trương Khác không có, hơn nữa mai Đường Thanh cũng tới, Hứa Tư do dự không biết nên tìm Trương Khác không, cứ thế liền cùng Địch Đan Thanh thảo luận thiết kế thư viện, lúc ấy không cảm thấy có gì thiếu tự nhiên, hiện thêm Trương Khác, ba người cùng phòng bắt đầu hơi đau đầu.
Địch Đan Thanh uể oải vặn mình nói: - Không còn sớm nữa, tôi buồn ngủ rồi, hai người đừng ở đây bàn việc nữa... Đi tới dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn, lấy luôn cả tờ trong tay Trương Khác, xem ra muốn đuổi khách rồi.
Hứa Tư vào phòng vệ sinh, Trương Khác ôm lấy vòng eo Địch Đan Thanh, hỏi nhỏ: - Cùng đi ăn khuya nhé?
- Cậu tưởng tôi là cô bé con à? Địch Đan Thanh cười nhỏ, ôm má Trương Khác, cọ đầu vào cằm y: - Giữ cậu lại có lợi gì? Lại còn tranh gối với tôi, chẳng bằng ngủ một mình cho thoải mái.
Hứa Tư đi ra, định cầm lấy giấy tờ mang theo, Địch Đan thanh ngăn lại: - Nói không chừng tôi ngủ dậy buồn chán còn lấy nó xem giết thời gian...
Hứa Tư đỏ mặt, cầm lấy túi sách theo Trương Khác, vào trong xe mời thở phào: - So với Đan Thanh, tôi chẳng giúp được gì đậu ở công việc cả.
Trương Khác chỉ có thể cười trừ, hiện y không thể nói câu:" Tìm trợ thủ chứ không phải tìm người yêu" nữa, ai bảo y đã biến Địch Đan Thanh thành tình nhân? Cảnh vừa rồi đúng là đau đầu, mà ngay mai Đường Thanh lại từ Kim Sơn về.
Trương Khác đỗ xe ở siêu thị Thời Đại trước ngõ, định cùng cô mua ít đồ ăn uống mang về căn nhà gỗ thì thấy hai chiếc xe màu đen rẽ từ đường Đông Hoa ra, cũng đỗ trước siêu thị Thời Đại.
Hồ Kim Tinh và Trần Dũng lần lượt từ hai chiếc xe đi ra, chiếc Audi đen không dừng lại mà đi trước, tiếp đó Hồ Tôn Khánh và Lâm Tuyết từ chiếc BMW đi ra. Trương Khác không ngờ Hồ Tôn Khánh đưa Hồ Kim Tinh ra nhanh như vậy, chắc hành động vừa rồi không tóm được thóm của hắn, giữ tay Hứa Tư lại, bảo cô đừng vội xuống xe, không muốn bọn chúng nhìn thấy, loại người này gặp mặt đã thấy khó chịu rồi.
Đám Hồ Tôn Khánh đi về phía siêu thị, tới trước siêu thị không vội đi vào, mà đứng trước xe Trương Khác nói chuyện.
Xe của Trương Khác lắp kính một chiều, nếu không dí sát mặt vào cửa kính, thì không nhìn thấy người bên trong, Lâm Tuyết còn dựa mông vào cửa xe đứng, chắc là đi giày cao gót cả ngày, mỏi chân đứng lại nghỉ.
Mông Lâm Tuyết tròn mà căng, cực đẹp, nhưng nữ nhân này tâm địa rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn, làm người ta khó mà sinh ra dục vọng bình thường, Trương Khác chỉ bận tâm xem bọn chúng nói gì.
- Nếu thành phố không có kế hoạch thống nhất đả kích tội phạm, khả năng Vương Kiến Lâm đắc tội với ai đó.
Xem ra bọn chúng nghi ngờ hành động lần này rồi, Trương Khác nghe Lâm Tuyết nói vậy thì thầm nghĩ, từ thân hình phán đoán, đứng bên trái Lâm Tuyết là Hồ Tôn Khánh, bên phải là Hồ Kim Tinh, Trần Dũng đứng phía đối diện.
- Cháu nghe thủ hạ Vương Kiến Lâm nói bọn chúng từ Bắc Kinh về hôm tết Dương Lịch, trên tàu hỏa gặp một mỹ nữ xinh đẹp, không kiềm chế được quấy nhiễu người ta mấy lần, trên tàu có xung đột, xuống tàu còn làm ầm ĩ tới đồn công an. Khi đó Trần Bỉnh Đức thay mặt đối phương giải quyết, mọi người nói xem liệu có liên quan tới chuyện này không? Hồ Kim Tinh lên tiếng.
Trương Khác không ngờ thủ hạ Vương Kiến Lâm lại đem chuyện trên tàu hỏa kể ra cho Hồ Kim Tinh nghe, xem ra đám này dính líu tới nhau không ít, nghe xem bọn chúng có lần theo manh mối tới mình được không?