QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

- Nghiêm gia mấy năm qua tích lũy cơ sở đủ hùng hậu rồi, phát triển theo hướng đa nguyên hóa cũng là tất nhiên. Trung tâm nghiên cứu kinh tế lấy được một số nội dung trong kế hoạch thương nghiệp của 8818, bọn họ muốn trong nửa năm lượng tiêu thụ đạt 20 triệu, đầu tư quảng cáo là 30 triệu. Địch Đan Thanh nhíu mày: - Làm người ta thắc mắc sao bọn chúng lại kéo Hải Túc vào.

- Nói thế nào thì Khoa Kỹ cung mang cái danh đứng đầu sản nghiệp phần mềm trong nước. Trương Khác cầm lấy một quyển sách trên bàn: - Quyển sách này có 20 đồng, nói cách khác bọn họ phải trả chi phí quảng cáo cho nó là 30 đồng... Dã tâm lớn thật đấy, muốn làm Amazon của Trung Quốc à? Tiếc là tiền đồ của mạng internet là vô hạn, nhưng hiện tực số hộ dùng internet trong nước chỉ có 8 triệu. Trước giữa năm nay, bọn chúng muốn đạt được lượng tiêu thụ 20 triệu thì đầu tư 30 triệu quảng cáo còn chưa đủ, phải 50 triệu mới là tạm ổn.

1.3 tỷ dân có được 8 triệu người dùng internet, tuyên truyền thị trường theo cách truyền thống chẳng khác gì lấy lưới mắt lớn đi bắt cá nhỏ.

Có bao nhiêu sắt tốt thực sự được dùng làm kiếm? Thực hoài nghi trong làn sóng công nghệ này, đám tinh anh internet có nghĩ tới vấn đề này không, các nhà đầu tư mạo hiểm cũng rất ít nghĩ tới vấn đề này. Nếu đám tinh anh internet kia mà không đốt hết tiền trong thời gian quy định, các nhà đầu tư còn bất mãn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

- Thật không hiểu nổi, Côn Đằng online sắp lên sàn giao dịch Nasdaq rồi, Cẩm Hồ vội bán đi lấy tiền làm gì? Vương Hải Túc ngồi ở phía đối diện với Tạ Kiếm Nam và Lâm Tuyết, bình luận Cẩm Hồ không chút cố kỵ: - Căn cứ vào định giá sơ bộ, nếu để sau khi Côn Đằng Online lên thị trường chứng khoán rồi, ít nhất kiếm được gấp đôi số đấy.

- Sau khi lên thị trường chứng khoán thì ít nhất phải đợi 6 tháng mới cho phép chuyển nhượng. Lâm Tuyết mỉm cười: - Nói không chừng Cẩm Hồ không có sự kiên nhẫn này, giám đốc Tạ thấy có phải không?

Tạ Kiếm Nam nhìn cảnh sắc Yến Quy Hồ bên ngoài, hai năm trước còn là những nhà máy sập xệ, hồ nước ô nhiễm bốc mùi, lúc này đã là nhà cao tầng hiện đại, sơn thủy hữu tình rồi: - Cẩm Hồ hẳn không thể không có sự kiên nhẫn này. Hắn nghĩ tuy số tiền 300 triệu rất to, nhưng Cẩm Hồ có thiếu cũng chẳng thiếu số tiền này.

- Có lẽ là ở nước ngoài có chướng ngại? Lâm Tuyết suy đoán.

Tạ Kiếm Nam gật đầu, Lâm Tuyết mặc dù không hiểu rõ lắm về thị trường vốn, nhưng cũng đoán ra được một số quy tắc. Nếu muốn lên sàn giao dịch Nasdaq, xí nghiệp trong nước sao có thể nắm cổ phần tuyệt đối được? Có điều theo hắn thấy, đây có lẽ là một phương thức di chuyển tài sản ra ngoài của Cẩm Hồ, Trương Khác và cao tầng Cẩm Hồ đâu phải hạng không có nhãn quang, nghĩ thế nhưng hắn không nói ra chia sẻ với Lâm Tuyết và Vương Hải Túc.

- Thôi, bàn luận thịt trong miệng người khác thì có ý nghĩa gì, nhất là thịt trong miệng Cẩm Hồ càng làm người ta sinh hận. Lâm Tuyệt gạt đi: - Nói chuyện của chúng ta ấy, giám đốc Tạ là chuyên gia, anh nói xem nào.

Dưới sự ảnh hưởng của làn sóng công nghệ, đám quan viên trong nước cũng trở nên kích động, cả bộ thông tin, ủy ban kế hoạch phát triển, ủy ban chứng khoán đều đưa ra công văn muốn thúc đẩy một số xí nghiệp thuộc lĩnh vực KHCN tiến vào thị trường vốn, để thị trưởng vốn trong nước cũng được hưởng lợi từ làn sóng này, một số người tích cực thúc đẩy thành lập mảng cổ phiếu KHCN ở thị trường chứng khoán Thượng Hải.

Tinh Điển không có năng lực kinh doanh như Cẩm Hồ, cũng chẳng có mối quan hệ trong giới thương nhân ĐNÁ, tới tháng 4 năm 99, lợi nhuận chẳng cao hơn nghành nghề truyền thống là bao, nếu muốn phát triển nhanh chóng phải đi vay ngân hàng, nhưng vốn ngấn hàng thì có hạn mà lại phải trả lãi... Vì thế vào thị trường chứng khoán kiếm tiền là con đường tắt.

Tình trạng tài vụ của Hải Túc không thể lên thị trường chứng khoán được, có điều trong nước rất nhiều công ty thoi thóp cũng ngoi lên được thị trường chứng khoán đấy thôi, chỉ cần đặt nghiệp vụ của sản nghiệp phần mềm vào Hải Túc là được, có thể dựa vào làn sóng này kiếm một mớ lớn.

Tạ Kiếm Nam biết quan hệ giữa Lâm Tuyết và Cát Kiến Đức và Hồ Tôn Khánh không phải là tầm thường, bất kể thông qua ảnh hưởng của Hoa Hạ hay chính phủ Kiến Nghiệp lên thị trường chứng khoán không phải là vấn đề, kiếm được bao nhiêu lại là vấn đề lớn.

Nghiệp vụ đầu đĩa của Ái Đạt lên thị trường chứng khoán Hong Kong kiếm được 4 tỷ thật đấy, nhưng trước đó lãi ròng hàng năm của nghiệp vụ đấu đĩa Ái Đạt là 1 tỷ, còn đang trong kỳ ưu đãi thuế quan, đó mới là thứ chống lưng cho thành tích thị trường.

Hải Túc thì có cái gì?

Tạ Kiếm Nam không muốn xen vào.

Lái xe rời khỏi khu sản nghiệp phần mềm, Tạ Kiếm Nam bảo lái xe đi qua đông Yến Quy Hồ, đích thân nhìn thấy quy mô của khu thương nghiệp, phải thừa nhận thực lực vốn hùng hậu của Cẩm Hồ.

Phía tây đều là những tòa chung cứ từ 18 tới 26 tầng, tộng cộng có 12 tòa, đã gần làm xong. Phía đông là quần thể tòa nhà văn phòng, đèn cao áp chiếu sáng công trường nhưu ban ngày, có thể nhìn thấy cả công nhân làm việc trên nóc nhà.

Phía bắc quần thể tòa nhà văn phòng là kiến trúc đã xây xong phần chủ thể, là trung tâm điện tử đang tiến hành mời gọi đầu tư, chính phủ khu cao tân dựa vào sản nghiệp điện tử trong khu để thành lập trung tâm mua sắm sản phẩm điện tử lớn nhất khu Hoa Đông. Công trình kỳ một đã chiếm diện tích hơn 200 mẫu, do công tư địa ốc trong khu cao tân tiến hành đầu tư xây dựng.

Tạ Kiếm Nam không biết trung tâm điện tử này thể hiện bao nhiêu ý chí của Cẩm Hồ ở bên trong, nhưng chắc là phải có, Cẩm Hồ hẳn không bỏ cơ hội thẩm thấu toàn diện vào chuỗi sản nghiệp.

Mặc dù lúc này Khoa Vương đã bị đóng dấu Hoa Hạ lên mặt, cũng được Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh coi là người mình, nhưng Tạ Kiếm Nam vẫn không muốn xen vào chuyện Hải Túc lên thị trường chứng khoán. Vật lột với Cẩm Hồ bao nhiêu năm, có một vài đạo lý hắn đã nhìn thấu triệt, đầu cơ mạo hiểm phải có thực lực mới được, Cẩm Hồ nhìn có vẻ như đang thu bớt khí thế, không tranh ân oán, chỉ im lặng kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không ngại đẩy kẻ đứng ở bờ vực một cái.

Tạ Kiếm Nam định ở Kiến Nghiệp một đêm, ngày mai về Kim Sơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

- Không có Khoa Vương tham gia chuyện vẫn thành công được cơ mà, cần gì phải đem bạc trắng phau phau trong tay chia cho Khoa Vương một phần. Vương Hải Túc thấy Lâm Tuyết coi trọng Tạ Kiếm Nam như thế, trong lòng ít nhiều có chút ghen tuông, thấy Tạ Kiếm Nam tỏ thái độ tiêu cực về việc lên thị trường chứng khoán, lòng lại thầm đắc ý, có điều biểu hiện ra ngoài lại là có chút tức giận.

Lâm Tuyết nhìn Vương Hải Túc, không biết hắn ngốc thật hay giả ngốc.

Khoa Vương không tham dự vào, thì thực tế sẽ bị Hoành Tín dắt mũi, trông có vẻ như được chia phần nhiều hơn, nhưng khi thao thác thực sự, phần lớn sẽ bị Hoành Tín lấy mất.

Lâm Tuyết cũng dần dần nhìn ra bản chất chỉ đẹp mã ngoài của Vương Hải Túc rồi, hạng mục sản nghiệp phần mềm kiếm được bao nhiêu mẫu đất ở Kiến Nghiệp, Kim Sơn, Văn Chu vậy mà trừ xây dựng được vài tòa nhà ra thì nghiệp vụ phần mềm do Vương Hải Túc phụ trách chẳng có gì khởi sắc, cách mục tiêu định ra ban đầu rất xa. Mặc dù nói là đang rèn luyện đội ngũ, nhưng cái độ ngũ này chẳng ra làm sao cả, thậm chí Vương Duy Quân còn kiến nghị trên cuộc họp thường ủy muốn thu hồi một phần đất cho khu sản nghiệp phần mềm.

Khả năng bị cưỡng chế thu hồi đất là rất nhỏ, nhưng không thể phủ nhận đây là một áp lực.

Mặc dù Khoa Vương bị Cẩm Hồ chèn ép cho thê thảm, nhưng đó là vì Cẩm Hồ là hạng quái thú, năng lực và tố chất Tạ Kiếm Nam thể hiện ra hơn Vương Hải Túc quá nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc