QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

- Vậy thì vu cáo, cứ tùy tiện tìm một tờ báo nào đó bóc trần việc này ra, Chu Cẩn Tỳ có trăm miệng cũng không cãi được... Cho dù không có chứng cứ thực sự thì chẳng lẽ con mắt của người bên trên mù cả, không biết gì về hiện trạng khai thác trộm của Chương Châu hay sao?

Địch Đan Thanh lấy làm lạ vì thái độ của Trương Khác:

- Hay là cậu muốn lật trọn ổ tập đoàn khai thác trộm ở Chương Châu nên mới cần chứng cứ xác đáng?

- Ai đắc tội với chị đúng là xui xẻo.

Trương Khác cười ha hả, không trả lời thẳng vấn đề của cô:

- Đào bới sâu hơn từ Đường Anh Bồi cũng là một con đường, chúng ta phải tiến quân từ nhiều đường.. Trừ họ Đường ra còn có hai trung niên nữa, bọn họ đi xe biển Kim Sơn, loại tam giác lợi ích này cần quan viên chính phủ ăn trong rào ngoài.

Xe tới ngõ Học Phủ, Trương Khác xuống xe, lấy cớ ăn quá no phải đi lại cho tiêu bớt, Địch Đan Thanh đoán y đi tìm Tạ Vãn Tình, nhưng không bóc trần, chỉ trong lòng có hơi tủi thân.

Từ sau vụ đêm hôm qua, Trương Khác cứ nhìn thấy Địch Đan Thanh là luôn có chút chột dạ, xuống xe trước là để tránh ngồi riêng với cô về chung cư, nếu không còn phải bàn bạc công việc rất lâu.

Trương Khác lúc không có việc gì thường thích tản bộ ở ngõ Học Phủ, lúc này trời còn chưa quá khuya, học sinh qua lại rất nhiều, có thể thấy số cô gái xinh tươi xuất hiện còn nhiều hơn ban ngày, có lẽ vì một số khiếm khuyết trên mặt dưới bóng đêm không còn rõ ràng nữa. Rượu, bóng đêm cùng với tình dục thậm chí có thể làm những chỗ thiếu xót đó trở nên khả ái.

Trương Khác cũng sợ bị lộ tẩy trước Tạ Vãn Tình, do dự xem có nên lập tức tìm cô không, ngồi ở dãy ghế dài suy nghĩ vấn đề này.

- Giám đốc Đường của tôi mời cậu đi nói chuyện.

Trương Khác quay đầu nhìn lại, là kẻ xuất hiện bên Đường Anh Bồi, hơn 30 tuổi, cao lớn vạm vỡ, ánh mắt rất lạnh, một tay đặt lên vai Trương Khác, ngữ kỹ cực kỳ bất thiện.

Chiếc Hammer đỗ cách đó không xa, chỗ lái xe để trống, chắc là lái xe của Đường Anh Bồi, chỗ phụ lái còn có một người nữa, nhưng không nhìn rõ, cửa sau xe mở ra một nửa, Đường Anh Bồi thò đầu nhìn sang phía bên này, dưới ánh đèn sắc mặt rất âm hiểm.

Trương Khác nheo mắt nhìn sang, thấy ông ta quay mặt đi, lúc này mới xác nhận là ông ta không biết thân phận của mình, nhớ lại lời đe dọa của ông ta ở giảng đường, chắc là lái xe qua đây thấy mình mới đột xuất nảy ra ý tìm mình nói chuyện?

Vì chuyện "phá đám" ở giảng đường, mà muốn gọi mình tới "nói chuyện", chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, ài, đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn cái tính không biết kìm nén, thích gây họa.

Trương Khác cau mày:

- Tôi không biết giám đốc Đường của anh, nếu như ông ta muốn nói chuyện, thì theo phép lịch sự ông ta phải xuống xe chứ.

- Giám đốc Đường có ý tốt mời cậu, cậu đừng làm lãng phí lòng tốt đó.

Tên lái xe hạ thấp giọng, người ngả tới sắn tay áo lên, lộ ra hình xăm dữ dằn bên trên.

Trương Khác còn lo Đường Thanh kiếm quân nhân đặc chủng giải ngũ làm lái xe, nhìn tên này xắn tay áo lên mới biết quá nửa là lưu manh, tưởng mình là sinh viên bình thường dễ lừa, nhứng mày lên, lạnh lùng nói:

- Các người muốn làm gì? Ở chỗ này các người dám làm gì?

Rồi đứng dậy bỏ đi.

Lại một tên nữa ở trên xe xuống, có vẻ là cấp dưới của Đường Anh Bồi, đi theo đằng sau Trương Khác, bọn chúng tựa hồ cũng thấy giáo huấn tên tiểu tử mù mắt này ở chỗ bao người qua lại quá gây chú ý, định theo Trương Khác tới chỗ ít người mới cho vài đòn. 

Đường Anh Bồi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội xem kịch hay, cũng theo sau xa xa.

Đi tới gần cửa vào chung cư Thanh Niên, quãng đường này ít người qua lại, đèn đường cũng ít, ánh sáng khá tối, Trương Khác quay lại nhìn hai cái đuôi:

- Rốt cuộc bọn mày muốn làm gì?

- Cho mày biết có một số lời không thể nói bừa, hôm nay mày sẽ nhớ kỹ.

Tên tài xế nhìn Trương Khác như mèo nhìn chuột, cởi áo khoác ra, lộ cánh tay xăm trổ, thấy phòng bạo vệ có người ngó đầu ra, nghĩ bảo vệ ở đây toàn hàng ăn hại như nơi khác, trừng mắt lên:

- Nhìn cái gì, chưa thấy xã hội đen đánh người à?

Tên đồng bọn bên cạnh nhặt một hòn đá lên, giơ lên hướng về phía hai bảo vệ đi tới, định dọa họ, đột nhiên thấy khuỷu chân đau nhói, người không khống chế được ngã về phía trước, nhưng trước khi hắn ngã thì bả vai tay cầm cục đá còn trúng một đấm, cảm giác vai như vỡ nát.

Lái xe của Đường Anh Bồi không hiểu vì sao đột nhiên đằng sau có người như bóng ma xông tới hạ gục đồng bọn của mình, hắn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm to tướng giáng một phát vào mũi, chỉ kịp á một tiếng, còn loạng choạng trụ lại thì hai bảo vệ đã tới nơi, tóm gọn hai tên không cho chúng nhúc nhích.

Quá đơn giản, Diệp Kiến Bân nói đúng, đối thủ ngu như heo thì hoàn toàn chẳng có tí kích thích nào, Trương Khác ngáp dài.

Đường Anh Bồi nhìn thấy hết, sao có thể ngờ cục diện thành ra như thế này, nhìn thấy người ra tay "bất bình" kia quay lại nhìn về phía mình, ông ta chột dạ quay đầu chạy, vừa chạy vừa nhìn lại đằng sau, thấy người đó không đuổi theo, bỏ mặc hai tên cấp dưới, chạy một lèo ngõ Học Phủ náo nhiệt mới yên tâm dừng lại.

Lúc này mới có thời gian lo cho hai tên cấp dưới, nghĩ tốt nhất là báo cảnh sát trước, tránh người của mình ở chỗ xa lạ bị cho ăn đòn mới đưa tới cảnh sát, không biết đâu ra cái tên kia, thân thủ đáng sợ.

Đường Anh Bồi cho tay vào túi móc điện thoại mới nhớ ra để trên xe, ở đó có hai cảnh sát mặc đồng phục đợi sẵn, không thèm nghe hắn nói gì, một trái một phải ấn xuống đất còng lại.

Đường Anh Bồi bị hai cảnh sát còng tay xong mới được kéo dậy khỏi mặt đất, hỏi:

- Ông có phải là chủ chiếc xe Hammer này không? Chúng tôi nhận được tin báo ông sai phái hai người ý đồ làm hại sinh viên qua đường, ông theo chúng tôi về đồn.

Động tĩnh lớn như thế khiến sinh viên trong ngõ vây lấy xem, Đường Anh Bồi sau khi có tiền, có địa vị, không còn là tay kiêu hùng xông pha giang hồ năm xưa nữa, chỉ muốn đưa tay che ánh mắt xung quanh, vừa rồi bị ấn xuống đất, bị dập môi, răng cũng lung lay cả, nhưng tay bị còng ra đằng sau, sao mà che đậy gì được, đành cúi mặt xuống không dám ho he gì.

Hai cảnh sát kéo ông ta về phía xe, vừa đi vừa giáo huấn:

- Ông không nhìn thấy con đường này có biển cấm xe đi vào buổi tối à?

Đường Anh Bồi quyết không ngờ tới vấn đề ở chỗ Trương Khác, vì ánh mắt ông ta chưa từng dời khỏi Trương Khác, hai tên cấp dưới theo sát đằng sau, tên tiểu tử đó không báo cảnh sát, mắt bọn chúng chưa mù.

Hôm nay làm sao đen thế, Đường Anh Bồi không hiểu, cho rằng người qua đường nhìn thấy báo cảnh sát, nhưng cảnh sát trực tiếp tìm ông ta, sau khi biết là chủ xe Hammer đắt tiền, còn không chút dung tình cho hắn dập mặt xuống đất ăn cứt chó, thật không sao ngờ được.

*** cảnh sát trong nước chấp pháp công bằng từ bao giờ thế? Nhìn thấy bố mày lái Hammer còn dám bắt? Đường Anh Bồi lúc này lòng uất ức thế nào khỏi nghĩ cũng biết, nhưng hắn chưa ngủ tới mức nói ra miệng, trong đầu tính toán cách thoát thân.

Hà Kỳ vân nay đã là phó cục trưởng chi cục khu cao tân, biết tin Trương Khác ở ngõ Học Phủ bị người ta uy hiếp, cuống cuồng tới chung cư Thanh Niên, trên đường đi cứ thấp thỏm không thôi, Trương Khác có gặp chuyện gì không may thì hắn cũng về quê chăn vịt là vừa.

May mắn Trương Khác không làm sao cả, Đường Anh Bồi và hai tên cấp dưới đã bị đồn cảnh sát, trong chung cư Phó Tuấn, Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông đều có mặt, Trương Khác thì đang oán trách Phó Tuấn:

- Có hai tên tiểu lưu manh thôi mà, đáng lẽ anh phải để lại một tên cho tôi hoạt động tiêu cơm chứ.

- Này này, cậu nghĩ cho chúng tôi chút đi, cậu mà xước chút da ở khu vực này thôi, cấp trên biết được thế nào cũng lột *** chúng tôi...

Hà Kỳ Vân thấy Trương Khá không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

- Gì tới mức ấy, nếu tôi đi đường không may bị ngã thì anh cũng phải chịu trách nhiệm à?

Trương Khác kéo ghế mời Hà Kỳ Vân ngồi, y không muốn nhiều người biết chuyện này, càng không muốn làm rùm beng lên:

- Chuyện tới chỗ anh là dừng, đừng truyền lên trên, tôi không chịu nổi rắc rối.

- Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến người ta muốn hại anh?

Tôn Tĩnh Mông lo lắng hỏi:

Hà Kỳ Vân cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện thế nào, nhưng hắn sẽ không chủ động hỏi.

Trương Khác đem chuyện hôm nay chất vấn Chu Cẩn Tỳ ở giảng đường kể ra cho hai bọn họ:

- Tư liệu cụ thể còn chưa có, nhưng có thể khẳng định, Đường gia khống chế chuỗi lợi ích khai thác khoáng trộm ở Chương Châu...

- Liệu có phải là Chu Cẩn Tỳ sai bọn họ làm không?

Tôn Tĩnh Mông rất lo cho an nguy của Trương Khác.

- Chu Cẩn Tỳ còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện, ông ta không có tinh lực sai phái vụ này, Đường Anh Bồi hẳn chưa biết thân phận của tôi.

Chiêu này của Đường Anh Bội quá cùn, tuyệt đối không phải là hành động dự mưu sẵn sau khi biết thân phận của Trương Khác, những người khác đều hiểu Chu Cẩn Tỳ không có dũng khí cá chết lưới rách, nên không nghi tới ông ta, chuyện này có vẻ chỉ là tình cờ, Tôn Tĩnh Mông chẳng qua quá quan tâm đâm loạn.

- Nếu bọn chúng đã động thổ trên đầu Thái Tuế, chuyện này phải xử ra sao?

Hà Kỳ Vân hi vọng xử lý mọi chuyện cho Trương Khác thật hài lòng, có điều nghĩ đám kia thật ngu xuẩn, chưa biết gì về Trương Khác đã dám ra tay, phạm sai lầm hết sức sơ đẳng, cứ nghĩ là lại buồn cười.

***động thổ trên đầu Thái Tuế: Thái Tuế ở phương vị nào không được xây dựng trên vị trí đó, tránh gặp họa.

- Xử lý như sự kiện trị an bình thường đi, có bắt giữ Đường Anh Bồi được không?

Thấy Hà Kỳ Vân gật đầu, Trương Khác nói:

- Vậy trước tiên giam ông ta vài ngày, không chỉ thế, tốt nhất không để ông ta biết tí ti gì, chúng tôi sẽ theo anh tới đồn lấy lời khai.

Đường Anh Bồi là nhân vật trọng yếu của Đường gia, cứ lấy danh nghĩa trị an giam cho vài ngày, để Đường Gia cuống lên, bên này phái người đi tra xét cũng dễ. 

Xem tình hình thì việc điều chỉnh chinh sách với đất hiếm đã tới thời khắc quan trọng, làm Chu Cẩn Tỳ tức tới ngã bệnh, giam giữ Đường Anh Bồi sẽ trì hoãn nghiêm trọng bước tiến của bọn chúng.

Trương Khác nghĩ một lúc rồi nói thêm:

- Dù không rõ vì sao Chu Cẩn Tỳ không nói thân phận của tôi với Đường Anh Bồi, nhưng thời gian này khiến bọn chúng không thể tiếp xúc với nhau có lợi cho chúng ta.

Trương Khác, Phó Tuấn cùng hai bảo vệ ở chung cư theo Hà Kỳ Vân tới đồn cảnh sát đường Mã Liên, với thân phận là nhân chứng, người bị hại và người ra tay bất bình ghi chép lời khai, còn đối chất với Đường Anh Bồi bị dập môi.

Hà Kỳ Vân quyết định bắt giam đám Đường Anh Bồi 15 này, ngay trong đêm đưa tới sở câu lưu.

Đường Anh Bồi không hiểu ra làm sao, ý thức pháp luật của ông ta còn chưa đề cao tới mức đi tìm luật sư, chỉ muốn mau chóng nhờ vả quan hệ thoát thân trước, cũng không dám tìm Chu Cẩn Tỳ, sợ mất mặt là một nguyên nhân, vả lại Chu Cẩn Tỳ đã ra như thế rồi, không muốn kinh động ông ta nữa, cũng chẳng liên lạc với đứa cháu Đường Trung, cái thằng đó ngoại trừ tiêu tiền tán gái thì vô dụng, chẳng bằng để bị nhốt 15 ngày.

Dù sao đây cũng không phải là Kim Sơn, chẳng có mối quan hệ nào, chỉ báo về với gia đình, bị giam 15 ngay là chuyện nhỏ, các chuyện khác bị lỡ mới nguy.

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Thôi Úc Mạn căn bản không biết đằng sau chuyện Trương Khác công khai mắng chửi Chu Cẩn Tỳ lại có lắm chuyện lằng nhằng như thế, gọi điện cho anh trai thì anh cô nói phải tìm hiểu tình hình trước đã, có điều tới giờ vẫn chưa gọi điện lại.

Cô ta cảm thấy mình là chủ nhiệm khóa, không thể bị động đợi viện xử phạt Trương Khác được, trừ lần đầu tiên tình cờ gặp Trương Khác ở KTX nam thì đến hôm nay mới gặp lần thứ hai, nên căn bản không có phương thức liên lạc của y, nghĩ tới đây là tức giận:" Có còn là sinh viên Đh Đông Hải nữa không?"

Thôi Úc Mạn đoán Đỗ Phi biết hành tung của Trương Khác, liền tới Sáng Vực tìm.

Kỳ thực khi cô tới ngõ Học Phủ thì Trương Khác lái một chiếc Audi đen đi qua bên cạnh, y tránh Thôi Úc Mạn còn chẳng kịp, làm gì có chuyện chủ động chào hỏi, cứ thế đi qua.

Thôi Úc Mạn đứng ở trước quán nét Sáng Vực không vội đi vào, thấy nơi này đèn sáng trưng, trang hoàn bắt mắt, thật không ngờ được một tên hoàn khố ba năm trước ở Hải Châu ai thấy cũng tránh sau khi lên đại học lại tự lập công ty.

Sáng Vực có tiếng tăm khá lớn ở Đh Đông Hải, một sinh viên chưa tòn 20 đã có công ty tài sản chục triệu, tất nhiên không thể không được chú ý.

Đó gọi là ăn của người ta thì chẳng thể lên mặt nổi, huống hồ trường học đang muốn đem Đỗ Phi, Mông Nhạc làm điển hình tuyên truyền, Tần Cương khỏi phải nói, hắn còn đảm nhận chức vụ quản lý ở quán net Sáng Vực Đông Hải, những giáo viên khác đều hưởng lợi từ Sáng Vực, như Sáng Vực tổ chức hoạt động bồi dưỡng gì đều nghĩ tới giáo viên trong viện trước tiên, trả tiền không ít, lúc này người dám nối xấu Đỗ Phi rất ít, ai cũng hận không thể nói hắn là điển hình của Đh Sư Phạm.

Đây chính là tên hoàn khố ba năm trước sao? Nếu Đỗ Phi đã thay đổi được, vì sao Trương Khác vẫn không đổi tính chó ăn phân? Không đúng, những lời y nói hôm nay không giống tầng cấp sinh viên năm thứ 1 có thể tiếp xúc.

- Chủ nhiệm Thôi tới lên mạng ạ?

Hôm nay là ngày Thẩm Tiêu trực ở Sáng Vực, thấy Thôi Úc Mạn cứ lần khân do dự bên ngoài mãi, liền đi ra chào hỏi.

- Tôi tới tìm Đỗ Phi, cậu ấy có ở đây không?

Đỗ Phi không có mặt, buổi tối hắn có chuyện đi cùng Thời Học Bân rồi.

Thôi Úc Mạn đành trở về, vừa vặn nhận được một cú điện thoại hết sức bất ngờ từ Bắc Kinh:

- Cái gì, anh sắp lên tầu hỏa tới Kiến Nghiệp?

Mỗi buổi sáng đều có chuyến bay từ Bắc Kinh tới Kiến Nghiệp, chừng 1 giờ chiều là có thể tới nội thành rồi, ban đêm đột xuất muốn đi thì thà đi tàu đêm còn nhanh hơn, có thể tới nơi vào buổi sáng.

Trong điện thoại nói quá vội, Thôi Úc Mạn không rõ vì sao anh trai lại tới Kiến Nghiệp, muốn hỏi thêm thì phía bên kia có người thúc vào kiểm tra vé, vội cúp điện thoại.

Ngày hôm sau Thôi Úc Mạn đi tìm Thôi Quốc Hằng, muốn biến ý kiến xử lý Trương Khác, cô khẳng định lần này Trương Khác thế nào cũng bị sự phạt, nhưng mong viện đừng mở rộng trách nhiệm quá mức, bất ngờ Thôi Quốc Hằng nói:

- Cậu sinh viên đó ngôn từ mặc dù hơi quá khích một chút, nhưng không phải là vô lý, viện phải thận trọng xử lý, nếu chỉ là gây rối, chửi mắng thầy giáo trên giảng đường, viện chắc chắn xử lý nghiêm túc, nếu chỉ là bất đồng về học thuật, lấy phê bình giáo dục làm chủ... Hôm qua tới nghe tọa giảng, còn có rất nhiều giáo viên trong viện, viện sẽ thu thập ý kiến của họ. Cô tiểu Thôi, cậu sinh viên đó của khóa 97, việc này cô phụ trách nhé?

Trong viện dân chủ cởi mở như thế này từ bao giờ thế? Thôi Úc Mạn trong lòng nghi hoặc, nhưng thái độ này là điều cô muốn thấy, ít nhất không vô duyên vô cớ đập một gậy chết tươi.

Thôi Úc Mạn nhận lời, tiếp theo đó cô tới ga tàu đón anh trai.

Thôi Úc Hằng chẳng thay đổi gì so với năm 97, râu xồm xoàm, mặt đầy tang thương, rõ ràng mới 35-36 mà trông cứ như trung niên trên 40, áo thì có một đống túi to tủi nhỏ, ba lô cao quá đầu, còn có túi máy ảnh kè kè bên mình.

Anh trai quanh năm trú ở nước ngoài, một năm chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng tình cảm rất sâu, Thôi Úc Mạn đi tới ôm chặt lấy, người khác nhìn còn tưởng cha con lâu ngày gặp nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc