QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Hải Châu có thêm 5 cơ sở sản xuất di động, thêm vào Cẩm Hồ và Khoa Vương, giá trị sản lượng công nghiệp tăng thêm gần 30 tỷ, sản lượng di động tăng vọt cũng khiến cho việc đầu tư vào sản nghiệp phụ trợ tăng theo.

Mặc dù hiệp hội xúc tiến kỹ thuật đã bỏ hạn chế khu vực chia sẻ kỹ thuật, nhưng dù sao Hải Châu, Kiến Nghiệp cũng chiếm tiên cơ hơn 1 năm, hình thành quần thể sản nghiệp phụ trợ tương đối hoàn chỉnh, cho nên nhà đầu tư vẫn ưa chuộng đầu tư vào hai nơi này.

Do cơ sở sản xuất của Cẩm Hồ chủ yếu là ở Hải Châu, cho nên sản nghiệp chế tạo di động của Hải Châu và Kiến Nghiệp ngang ngửa nhau, về sản nghiệp phụ trợ, Kiến Nghiệp có ưu thế nghiên cứu và nhân lực vô cùng rõ ràng, nên các công ty thiết kế gi động, trung tâm nghiên cứu, và sản nghiệp có giá trị phụ trở cao đều tập trung ở Kiến Nghiệp. Còn nhà máy linh phụ kiện ở Hải Châu tỉ trọng không thấp hơn Kiến Nghiệp, dù sao những nhà cung cấp linh phụ kiện này càng nhìn trúng khách hàng siêu cấp Cẩm Hồ hơn.

- Chị có dự đoán được quy mô sản xuất của di động trong nước 7 - 8 năm sau không? Từ đường Tân Thị về ngõ Học Phủ, Trương Khác và Địch Đan Thanh đi xe buýt, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy rất nhiều bụi tung bay trong nắng chiều.

Một phương hướng sản nghiệp chủ yếu của Cẩm Hồ là ở sản phẩm điện tử tiêu dùng, cho nên Trương Khác luôn nhắc nhở cao tầng Cẩm Hồ đứng ở trên tầng mây quan sát cuộc sống bình dân, một khi cao tầng không nhận thức tỉnh táo được cuộc sống bình thường của người dân thì không thể làm người ta yên tâm được nữa.

Hôm nay Trương Khác bàn công việc xong, cùng Địch Đan Thanh dạo phố hai tiếng rồi lên xe buýt đi về.

Trương Khác chống cằm vào lưng ghế phía trước, trán đặt lăn sống lưng mềm mại của Địch Đan Thanh, thầm nghĩ nếu để Địch Đan Thanh thường xuyên đi xe buýt, với dung nhan kiều diễm, vóc dáng nóng bỏng của cô, thế nào cũng liên tục gặp mấy tên háo sắc, nhưng tên nào dám ra tay với cô đúng là xui tận mạng. Trương Khác để ý thấy mấy thanh niên dáng vẻ học sinh đứng ở giữa lối đi thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Địch Đan Thanh.

- Sao thế, muốn kiểm tra tôi đấy à? Địch Đan Thanh quay lại nguýt Trương Khác một cái:

- Coi như vậy đi. Trương Khác cười:

- 7 - 8 năm sau à? Địch Đan Thanh đặt ngón tay lên cánh môi gợi tình, làm Trương Khác chỉ muốn ôm lấy cô hôn: - Chắc chừng 200 - 300 triệu, nếu như phí thông tin liên tục giảm xuống tới mức thích hợp, hộ dụng di động trong nước có thể đạt được con số đó.

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Trương Khác không nhớ rõ cụ thể sản lượng di động trong nước những năm 2006 -2007 là bao nhiêu, nhưng còn nhớ là hơn 300 triệu, chỉ có điều sản nghiệp đầu nguồn đều nắm trong tay xí nghiệp vốn nước ngoài, mặc dù giá trị sản lượng công nghiệp của toàn sản nghiệp khả quan, nhưng ý nghĩa với kinh tế quốc dân không cao. Xe buýt đi vào trạm, cửa trước lại có thêm mấy người chen chúc đi lên, mấy thanh niên đứng ở giữa lối đi có lẽ vì tiện nhìn trộm Địch Đan Thanh cho nên không đi về phía sau, làm phía trước vô cùng chật chội, phía sau lại trống không, Trương Khác chỉ cười, đổi lại là y thì quá nửa cũng sẽ làm thế, đi xe buýt vốn chán, có mỹ nữ dưỡng mắt, ngại gì mà không nhìn?

Mấy thanh niên mới lên này nam mặc đồ tây chỉnh tề, còn hai cô gái ăn mặc tùy ý hơn, trên mặt đều mang vẻ non nớt chưa vào đời.

- Xin nhường cho một chút cảm ơn, cám ơn... Có một thiếu phụ mặt mũi thanh tú dẫn một cô bé ba bốn tuổi cao chưa tới đùi vất vả chen về phía sau.

Trương Khác đứng dậy nhường chỗ cho họ, đứng sang bên cạnh Địch Đan Thanh, không ngờ bên tai có tiếng cười nhạo: - Thời buổi này còn có thằng ngu nhường chỗ cho người khác....

Trương Khác quay đầu lại nhìn, một tên thanh niên đeo kính đang quay đầu đi tránh ánh mắt của y, nhưng mặt vẫn mang vẻ khinh bỉ, mấy tên thanh niên bên cạnh chắc cùng một bọn nên cũng cười theo.

Có một tên thanh niên liếc nhìn Địch Đan Thanh, phụ họa với tên bạn, khinh miệt nói: - Thời buổi này nói không chứng có thánh nhân thật đấy. Mũi còn hừ một tiếng.

Còn có một tên cười khẩy: - Chỉ giả ngốc thôi.

Hai cô gái thì nhìn Trương Khác có chút áy náy, cười ngượng ngùng với y.

Trương Khác chẳng biết làm thế nào, Địch Đan Thanh nhích người vào bên trong, để Trương Khác ngồi cùng ghế với cô, còn ghé vào tai y cười khẽ: - Tôi biết cậu không ngốc như vậy đâu mà.

- Chị nghi oan cho tôi rồi, tôi cần phải vì được ngồi với chị mà nhường chỗ cho người ta à? Trương Khác đưa tay đặt lên eo Địch Đan Thanh véo nhẹ, thì thầm vào tai cô: - Nói ra chẳng phải cái đồ hồng nhan họa thủy chị gây thị phi hay sao? Hại tôi bị người ta ghen ghét.

- Đừng đừng.. Địch Đan Thanh sợ Trương Khác dùng sức véo, lên tiếng cầu khẩn, nhưng giọng điệu không chịu mềm xuống: - Người ta không ghét cậu thì ghét ai? Hơn nữa nói tới hồng nhan họa thủy cũng chẳng đến lượt tôi, có phải cậu lại có thêm cô chị Trần Tĩnh.

- Liên quan gì tới tôi? Tại Hứa Tư có tình cảm với cô ấy.

- Thật sao? Địch Đan Thanh nheo mắt lại nhìn Trương Khác, một tay đặt lên đùi y, tay kia lấy cái túi sách lớn che đi, dùng ngón tay gãi gái mép trong đùi của y.

Trương Khác còn tưởng cô muốn chơi trò kích thích trên xe buýt, thấy 2 trạm nữa là đến ngõ Học Phủ rồi, chống vai lên cằm cô, nói: - Chúng ta tới công trường đi, xem xây dựng tới đâu rồi... Khu thương nghiệp phía đông hồ có thể ngồi thêm ba trạm nữa,

- Được thôi. Địch Đan Thanh cười duyên, dung nhan càng thêm mê người, ngón tay không hề dừng lại, làm Trương Khác cảm thấy hôm nay mặc quần quá chật.

Xe dừng lại ở trạm, đột nhiên Địch Đan Thanh cầm túi đứng dậy nói: - Tôi có việc đi tìm Triệu Tử Lâm, cậu xuống xe cùng tôi nào.

Trương Khác giờ mới hiểu câu "độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân", hốt hoảng lấy túi sách của Địch Đan Thanh che đi hạ thân, lật đật theo cô xuống xe.

Sau khi xuống xe, Địch Đan Thanh còn ra sức giành lại cái túi, áo khoác của Trương Khác khá ngắn, cái túi bị Địch Đan Thanh cướp mất, y chỉ đành ngồi xuống tránh bêu xấu, Địch Đan Thanh đứng bên cạnh cười ngặt ngoẽo.

Mấy thanh niên vừa rồi cũng xuống xe, bọn họ đi qua đường tới khu sáng nghiệp, nhìn kẹp tài liệu vỏ làm bằng nhựa trong suốt, bên trong là sơ yếu lý lịch, không biết là sinh viên tới xí nghiệp nào ứng tuyển.

Địch Đan Thanh sợ Trương Khác "báo thù", đi qua bên đường đối diện trêu ghẹo y, Trương Khác đợi lửa trong lòng lắng xuống, chạy đuổi bắt cô.

Địch Đan Thanh bước vội vào trong cổng khu sáng nghiệp, nói gấp: - Theo giao hẹn hiện giờ là quan hệ công tác.

Trương Khác nắm lấy tay cô kéo ra, ôm eo nàng, cúi người áp tới làn môi son: - Còn bây giờ là quan hệ gì?

Địch Đan Thanh hoảng hồn vội vàng ngoẹo đầu đi, vào ngực y đẩy ra nói: - Cậu... Cậu, chỗ này có nhiều người qua lại đấy.

Rốt cuộc Địch Đan Thanh không khỏe bằng Trương Khác, không sao đẩy y ra được, tay phải Trương Khác đặt lên gò má đỏ hây hây của cô định hôn nữa, cô cuống quít đưa tay chặn môi y: - Tôi hét lên bây giờ.

Trương Khác phì cười, giở giọng vô lại: - Chị hét lên đi, sẽ vui lắm đấy. Lúc này một chiếc xe từ bên trong đi ra, sợ là người của Cẩm Hồ, cả hai mới ngừng cười đùa.

Địch Đan Thanh vuốt y phục phẳng lại, nói: - Tôi phải đi tới chỗ Triệu Tử Lâm lấy tài liệu. Bình thường tất nhiên không cần cô đi lấy tài liệu, nếu như đã tới đây rồi thì tiện thể đi một chuyến.

Triệu Tử Lâm nhận được điện thoại của Địch Đan Thanh, liền xuống lầu đợi, thấy Trương Khác đi cùng Địch Đan Thanh, liền hỏi: - Khác thiếu gia sao cũng tới đây, có vào xem một chút không?

Bình luận

Truyện đang đọc