QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Cô vợ nhỏ của y vừa tắm xong, khuôn mặt mang sắc hồng khuất sau mái tóc chưa hô hết, hàng mi mềm, đôi mắt ươn ướt, quyến rũ không nói lên lời, bao mệt mỏi sau chặng đường xa của Trương Khác tan biết hết, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Đường Thanh, ghé mặt vào cổ cô hít nhẹ: - Hiện mình càng chẳng còn tâm tư xem tài liệu nữa... Bạn thật xinh đẹp.

- Chỉ biết lừa các cô bé thôi. Đường Thanh người ngọt lịm, dựa người tới, gối đầu lên vai Trương Khác, nhìn bầu trời lấp lánh sao: - Khi vừa tới Perth, chị Đan Thanh lái xe đưa bọn mình vào sâu trong sa mạc, đi một ngày một đêm không thấy bóng người.

- Có phải là lo cô ấy bỏ lại trong sa mạc không? Trương Khác ôm cơ thể mềm mại của Đường Thanh vào lòng, hỏi đùa:

- Không được xen vào. Đường Thanh đưa tay bóp miệng Trương Khác, nói tiếp: - Phong cảnh cực đẹp, chỉ là không thấy bóng người, mới thực sự cảm giác được Perth là thành phố cô tịch. Bạn có cảm giác thế không, cuộc sống giống như một thành phố cô tịch, đi rất xa mới cũng không thấy bóng người, thi thoàng qua thành phố khác, hoặc là có khách qua thành phố của bạn, sẽ hết sức quý giá, nếu bỏ qua, thì không còn khả năng giữ lại nữa? Đầu ngẩng lên nhìn mặt y: - Người ta không phải là cô bé ngoan ngoãn chẳng hiểu gì như bạn nghĩ, người ta đủ trưởng thành rồi. Thấy tay Trương Khác lặng lẽ lần mò qua cổ áo mình, nhéo tay y: - Tư tưởng của bạn không thuần khiết được à, mình không nói chỗ đó trưởng thành.

- Chỉ cảm thấy bạn càng ngày càng mê người thôi. Trương Khác hiểu cô muốn nói gì, nhưng y không đành lòng nghe cô nói thế, hôn lên mái tóc dầy của cô: - Ngày mai tới mình tới khu mỏ Suối Thánh Đàn, bạn đi cùng mình, cảm thụ tư vị xung quanh không bóng người lần nữa nhé...

- Ngày mai không thèm để ý tới bạn, đã hẹn Phi Dung lên hải đạo rồi. Đường Thanh đưa tay sờ má y: - Yêu bạn, cũng chẳng hề cảm thấy không vui, chỉ thấy phải hiểu bạn hơn thôi... Không được coi mình là cô bé con.

Trương Khác biết Đường Thanh cho mình và Địch Đan Thanh cơ hội ở riêng với nhau.

Khu mỏ Suối Thánh Đản là một khu thăm dò xa thành phố Perth nhất, qua thăm dò sơ bộ, nơi đó có khả năng chính là một trong số khu mỏ sắt sung túc nhất Úc, sáng mai lái xe tới đó, không có vài ba ngày, không xem xét hết được khu thăm dò quan trọng như thế.

- Được, không coi bạn là cô bé nữa. Trương Khác quay người Đường Thanh lại, hai tay xoa nắn cặp mông săn chắc đàn hồi của cô, hỏi: - Cô bé không thể làm chuyện kia, còn chúng ta hiện giờ có thể làm không?

Đường Thanh chỉ "ưm" một tiếng, cánh mũi phập phồng, người nhũn ra trong lòng Trương Khác, không rõ là đồng ý hay là phản đối, chỉ thấy đôi mắt cô nàng lại trở nên long lanh quyến rũ mang theo tình ý miên man, mê hoặc khôn tả. Cho tới tận bây giờ dù hưởng thụ nam nữ hoan ái nhiều lần, nhưng Đường Thanh vẫn chưa biết có động tác khêu gợi nam nhân, nhưng sự ngây thơ ngượng ngùng của cô còn có tác dụng hơn bất kỳ thứ thuốc kích thích nào làm Trương Khác không sao kìm chế được nữa, kéo sát đầu Đường Thanh lại lại, miệng áp lấy đôi môi ngọt ngào căng mọng, Đường Thanh rên khẽ đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng của y, lắng nghe cảm xúc mỹ diệu khi tay trái y lẳng lặng vén mép váy ngủ của cô, thuận theo chân ngọc mò tới nơi sâu thẳm.

- Trương Khác, Trương Khác.

Nghe thấy Chỉ Đồng ở dưới lầu gọi lớn, Trương Khác và Đường Thanh vội vàng tách nhau ra, ngay tức thì nghe thấy tiếng rầm rầm trên cầu thang, ba cài đầu nhỏ nhắn thò vào.

- Bọn em ngày nào cũng ngủ cùng Đường Thanh, hôm nay tách ra không ngủ được nữa. Hai chị em Tích Dung, Tích Vũ đầu một ngoẹo trái một ngoẹo phải, đồng thanh hỏi: - Trương Khác, anh nói phải làm sao đây?

- Hay là anh chơi bài với bọn em. Chỉ Đồng giơ hai bộ tú lơ khơ từ sau lưng ra: - Ai thua mai phải tới cổng tiểu khu bắt chước tiếng chó sủa.

Trương Khác tất nhiên hận không thể xách ba tiểu nha đầu lên ném ra cửa sổ, thầm nghĩ:" Có phải bọn chúng tính chuẩn giờ tới phá đám mình không nhỉ?"

- Chúng ta không chơi với Trương Khác, nếu anh ấy chơi ăn gian chúng ta không nhìn ra thì làm sao? Tích Dung suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc với Chỉ Đồng: - Hay là gọi chị Vệ Lan qua, cùng lắm thì chị Phi Dung cũng được, thế nào các chị ấy cũng không nỡ thắng ba đứa bé bọn mình.

Trương Khác vừa xấu hổ vừa bực bội về phòng xem tài liệu tiếp, tới 11 giờ Lý Minh Du mới tới dỗ dành lừa gạt ba tiểu nha đầu đi.

Ba tiểu nha đầu vừa bị đưa đi, Trương Khác hấp tấp kéo Đường Thanh vào phòng mình, tránh cô nàng xấu hổ chạy qua ngủ với Trần Phi Dung.

Trong phòng ngủ chỉ bật mỗi chiếc đèn tường, Đường Thanh cởi váy ngủ quai đeo xuống, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót trắng tinh khôi, mông lộ ra ngoài mép quần, nằm úp lên trên chiếc giường hoa lệ, chiếc mông vừa tròn vừa vểnh, làn da trong bóng đêm ánh lên màu trắng làm máu trong người Trương Khác sôi sùng sục.

Trương Khác cúi người xuống, hai tay nắm lấy đầu gối của Đường Thanh sờ lên, sờ tới cặp mông săn chắc của cô, chầm chậm xoa nắn, ngửi hương thơm dìu dịu từ cơ thể cô truyền ra, hai ngón tay lách vào giữa hai chân, nhìn Đường Thanh không chịu nổi ngữa nằm quằn quại, làm ướt chỗ ga trải giường giữa hai chân. Lúc này mới lật tấm thân ửng hồng vì động tình của cô dậy, cặp vú tròn trịa mơn mởn như hai trái đào chín lộ ra, y từ từ khắp cơ thể thơm tho ấy, đầu lưỡi từ trán cao, trượt xuống chiếc miệng nhỏ đầy tính khiêu khích, không quên chiếc cổ thiên nga, rồi ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, kiêu ngạo nhô lên dưới đối tay xoa nắn của hắn… Đường Thanh khuôn mặt nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, sóng mắt ướt át mông lung như biển cả, cô bị hôn tơi ngây ngất mơ mơ hồ hồ, vẫn không quên cắn răng không phát ra tiếng rên khoái lạc…

Trương Khác miệng khô cổ khát, tách đôi đùi ngọc khép chặt của nàng ra… lúc này Đường Thanh không chịu nổi nữa, run giọng rên lên: - Tiểu Khác, bạn là đồ xấu xa, đồ xấu xa...

- Thế có thích đồ xấu xa không? Trương Khác vừa hôn vừa đưa tay cởi quần lót của cô xuống.

- Mình là cô bé ngoan, không thích đồ xấu xa... Đường Thanh ngây thơ nói như trong cơn mê, quần lót của cô bị Trương Khác cởi một bên, treo lủng lẳng ở bắp bàn chân, cái lưỡi xấu xa của y tiến thẳng tới vùng cỏ thơm....

Qua cơn kích tình, Đường Thanh êm đềm đi vào giấc ngủ, Trương Khác thì tỉnh táo, nhưng tới giờ ngủ của cô vợ nhỏ rồi, chẳng thể đánh thức cô dậy nữa, yêu thương hôn lên má cô, tắt đèn trong phòng đi, nhẹ nhàng rời giường khoác áo ngủ đi ra ban công, mơ hồ thấy ban công đối diện có bóng người, không biết là Địch Đan Thanh hay Vệ Lan.

Đi ra ban công, tới gần rồi vẫn không nhìn rõ, lúc này đèn ngoài hiên sang lên, thấy Địch Đan Thanh cũng khoác áo đứng ở ban công, tay cô cầm di động đặt bên tai, bảo Trương Khác dùng di động nói chuyện với mình.

Ban công hai bên cách nhau gần 20 mét, nói nhỏ hai người đều không nghe thấy đối phương nói cái gì, nói lớn thì người làm trong cả hai biệt thự cũng nghe thấy.

- Không ngủ được à? Trương Khác lấy di động ra gọi cho Địch Đan Thanh.

- Ừ. Địch Đan Thanh gật đầu, lại nói thêm: - Nhưng mà đừng có tưởng vì tôi ghen với Đường Thanh nhé, cậu có bản lĩnh thì ăn cả hai cô bé trong nhà đi...

Trương Khác dịu dàng nói: - Qua đó với chị nhé.

Địch Đan Thanh nhẹ nhàng từ chối: - Đừng, một lúc nữa tôi ngủ rồi, cậu mà qua, tôi còn cảm thấy cậu gây phiền toái, cậu cũng ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc