QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

- Mở to mắt ra nhìn kỹ đi, đó là thanh niên đi theo bí thư La tới nhà máy hồi tháng năm, nhiệt tình giúp tôi nhận y phục, trả y phục nửa ngày, thế nào cũng phải mời người ta bữa cơm chứ hả?

- Ồ, thảo nào quen mặt thế, chỉ là tôi không dám nhận.

Lý Kiến Quang nắm chặt tay Trương Khác:

- Cậu quen bí thư La sao? Có một số tình huống nhớ cậu phản ánh với bí thư La, đám chó cục công nghiệp nhẹ đúng là chó, Lão Điền là đại biểu nhân dân toàn quốc vậy mà bị chúng chỉnh cho mất việc.

- Nói nhảm làm cái gì, ai chỉnh tôi, tự tôi không vừa ý từ chức.

Tới quán bên cạnh gọi hai món ăn, không gọi rượu, 9 giờ Điền Lực Sơn phải đi trả y phục.

- Mấy năm qua xí nghiệp nhà nước làm ăn kém, nhiều người nghỉ việc, nghỉ việc rồi đi tìm việc mới rất khó, trước kia tôi không rõ, mấy tháng qua có cảm xúc rất sâu..

Điền Lực Sơn cảm khái nói:

Lý Kiện Quang nói vào:

- Đúng đấy rất nhiều người nhà máy tìm công việc lớn đều nhờ lão Điền bôn ba chạy vạy mãi mới được, cả tiền mời người ta ăn cơm cũng do anh ấy bỏ.

- Thích lắm mồm à, hay anh ra nói hộ tôi đi.

Điền Lực Sơn tiếp tục nói:

- Trong việc này có vấn đề con đường tái nghiệp, cương vị công tác thì có, nhưng nhìn người bốn năm chục tuổi tới xin việc là đóng cửa không tiếp. Mà người quen làm trong xí nghiệp lâu năm, chậm chạp thực thà, chỉ biết công việc của mình, tin tức hạn hẹp, có việc đang đợi cũng chẳng biết tranh thủ ra sao. Tôi có ý là thành phố bỏ tiền ra lập cơ cấu tái nghiệp, trao đổi kênh việc làm với các xí nghiệp, tôi có viết một tài liệu nộp lên, nhưng thị trưởng Hồ phân quản lao động không trả lời. Cậu quan tâm tới việc này tôi còn có bản nữa trong nhà cho cậu xem.

Trương Khác nhận lấy tái liệu Điền Lực Sơn chuẩn bị, ăn cơm xong, Điền Lực Sơn tiếp tục đi làm, Trương Khác bảo ông ta đừng quên tới Vườn Sồi thử vận may, còn đùa:

- Bọn họ không nể mặt thì dẫn công nhân chặn cửa.

- Sao thế được, họ là nhà đầu tư tới Kiến Nghiệp làm ăn nghiêm túc, giúp được thì là tốt nhất.

Điền Lực Sơn không nói thêm kéo Lý Kiện Quang đi.

Lý Kiện Quang thấy chuyện chưa nói ra nhẽ, không muốn đi, ra khỏi quán ăn trách:

- Anh chẳng hỏi gì cả đã giao tài liệu cho cậu ta, có biết cậu ta là ai không?

- Cùng lắm thì tôi nay không ngủ viết thêm bản nữa, có mười mấy tờ giấy thôi mà.

- Người này thú vị thật, ông ta rất hi vọng anh giúp đưa tài liệu cho bí thư La, nhưng không chịu nói rõ.

Tôn Tĩnh Mông nhìn theo bóng lưng Điền Lực Sơn dời đi, nói:

- Chắc là đụng đầu vào tường không ít.

Trương Khác nhìn ra không ít giới hạn của Điền Lực Sơn, nhưng so với đám quan lão gia thì đáng tôn kính hơn nhiều rồi.

Chở Tôn Tĩnh Mông về 1978, Trương khác chui vào một góc quán bar nghiêm tục đọc tài liệu Điền Lực Sơn viết.

- Tôi xem được không?

Tôn Tĩnh Mông mang một ly nước ngọt tới cho Trương Khác, trong tay cũng có một ly chia hai tầng xanh đỏ, trên vành có một quả sơ ri, ngồi xuống đối diện với Trương Khác mút thích thú, mắt nhìn vào bản tài liệu.

Trương Khác đưa cho cô.

- Làm một cơ cấu phục vụ này chưa tới 40 vạn, vì sao thành phố không cho bọn họ tiền?

Tôn Tĩnh Mông vừa lật xem vừa thắc mắc:

- Bằng vào cái gì cho bọn họ, vì sao phải cho, ai cho, tiền đâu ra mà cho.

Trương Khác cười lạnh, y quá hiểu cái thể chế này:

- Còn con số trong tài liệu, ai sẽ thừa nhận nó?

Ngay cả cái từ công nhân bị thôi việc, chính phủ còn tránh nhắc tới, huống hồ là thừa nhận ở trong thành phố Kiến Nghiệp tồn tại hơn hai vạn công nhân mất việc, danh từ bọn họ dùng là " nghỉ dài hạn","giữ chức không ăn lương", tóm lại không có ai mất việc.

Người cục lao động xem tài liệu Điền Lực Sơn nộp lên chỉ có hận không ăn sống nuốt tươi ông ta, làm gì có chuyện cho tiền.

Sáng hôm sau Điền Lực Sơn lại tới nhận y phục, không gặp được Trương Khác, thu một đống y phục mang về hiệu giặt, nhìn thấy Trương Văn Lệ, vốn là nhân viên văn thư của nhà máy nhuộm, một cô gái rất xinh đẹp, đang giúp là y phúc, cau mày hỏi:

- Cháu không phải đi làm à?

- Cháu không muốn đi, hôm qua bị tên giám đốc đầu heo kéo đi tiếp khách, tên đầu heo còn hỏi cháu tối nếu tăng ca trong nhà có yên tâm không, cháu kích động lên cho bát thịt vào mặt lão, hôm nay còn đi làm gì được nữa.

- Chú phải đi một chuyến, cháu đi với chú.

Thói đời là thế, Điền Lực Sơn chỉ biết chép miệng không nói gì thêm.

- Nếu vẫn làm cho hạng người như tên đầu heo kia thì thôi, cháu giúp chị Quyên là y phục, chỉ cần cho cháu cơm ăn là đủ, một hai năm nữa cháu sẽ gả mình đi.

Điền Lực Sơn và Trương Văn Lệ tới nơi trù bị kế hoạch Vườn Sồi ở nhà máy Lệ Phong cũ, hi vọng bọn họ cho công nhân nhà máy vài chỗ làm.

Phía Vườn Sồi làm việc muộn hơn nhà máy bình thường nửa tiếng, khi đám Điền Lực Sơn tới nơi mới lác đác có nhân viên ra vào.

Triệu Bằng nhận ra Điền Lực Sơn, trước kia đi tham quan nhà máy, bị đám công nhân do Điền Lực Sơn kích động giật đứt hai cái cúc áo, nhưng hôm qua Trương Khác tìm hắn nói chuyện, thấy Điền Lực Sơn, hắn không dám qua loa, mời ông ta lên xe của hắn vào trong, không ngờ có cả một cô gái xinh đẹp.

Mặc dù hôm qua cũng có chút hi vọng, nhưng tới giờ Điền Lực Sơn mới dám thở phào, nghĩ:" Cuối cùng có lúc mèo mù vớ cá rán."

- Quản đốc Điền, đó là do chúng tôi thường ngày làm việc chưa tốt, phiền ông phải đích thân tới.

Nếu Điền Lực Sơn không đích thân tới nơi, Triệu Bằng cũng định tới hiệu giặt một chuyến, đến phòng làm việc, hắn đi thẳng vào chủ đề:

- Vườn Sồi đang định thành lập trung tâm quản lý đồ, tình hình Vườn Sồi thì quản đốc Điền cũng biết rồi, hai khu sáng nghiệp, khu nghiên cứu hạch tâm, cùng khu chung cư, rất nhiều chuyện vụn vặn hậu cần, tôi đang đau đầu không biết phải giải quyết vấn đề này ra sao. Quản đốc Điền đúng là tặng than trong tuyết rồi, trong tay tôi có danh sách công việc đây, ông xem em, thấy ai thích hợp thì tiến cử... Lương khả năng không cao.

Điền Lực Sơn xem danh sách, có gần 40 cương vị công tác, đa phần là cương vị phổ thông như quét dọn vệ sinh, bảo vệ, chẳng thể yêu cầu cao lắm, đặc biệt là công nhân viên trung niên, kiếm một công việc không dễ dàng.

Lật sang phần giới thiệu lương, Triệu Băng tuy nói không cao, nhưng một nhân viên hậu cần bình thường cũng cao hơn công nhân lành nghề ở nhà máy nhuộm một bậc.

Trương Văn Lệ ghé tới xem, lương bổng đãi ngộ tuy không tệ, song những công việc như dọn dẹp vệ sinh đối với cô gái hai hai hai ba tuổi như cô không thích hợp, lòng do dự không biết phải làm thế nào.

Như hiểu tâm ý của cô ta, Triệu Bằng lấy ra một danh sách thứ hai:

- Còn có một vài cương vị công tác khả năng yêu cầu cao hơn, song với nhân viên của Lệ Phong, chúng tôi có thể nới lòng một chút, các cương vị như văn thư, chỉ cần cô gái tốt nghiệp cao trung, trung cấp chuyên nghiệp là có thể suy xét, sau khi vào làm sẽ có bồi dưỡng tăng cường...

Điền Lực Sơn không ngờ có thể an bài được công việc nhiều người như thế, kích động tới không biết nói gì luôn.

- Chúng tôi còn có một thỉnh cầu, mong quản đốc Điền chấp nhận.

Triệu Bằng nói theo lời dặn của Trương Khác.

- Được, được, cậu cứ nói.

- Vườn Sồi muốn thuê quản đốc điền làm phó giám đốc trung tâm quản lý đồ, tạm thời ở đó chưa có giám đốc, nên phiền quản đốc Điền phụ trách toàn bộ.

- Hả?

Điền Lực Sơm ngớ ra:

- Tôi có thể tiến cử người thích hợp hơn được không? Chức vụ cao cấp như thế, không nên do tôi nói lung tung, Vườn Sồi giúp chúng tôi việc lớn, song còn gần trăm người chưa có công tác, ngoài ra tôi còn có việc khác phải làm, cám ơn Vườn Sồi coi trọng..

Bình luận

Truyện đang đọc