QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Chuyện Trương Khác cứu Chỉ Đồng, Chu Phú Minh nghe được từ miệng Kim Quốc Hải chứ không phải ở Từ Học Bình, khiến ông ta cảm giác nguy hiểm.

Đinh Hướng Sơn phạm tội ngã ngựa, Chu Phú Minh thay chức, nhìn qua thì rất hợp lý, nhưng không thể bài trừ khả năng tỉnh ủy hi vọng Hải Châu giữ cục diện đoàn kết ổn định, trong lòng Chu Phú Minh tự biết, muốn năm sau còn ngồi được ở cái ghế này thì phải làm chút công tác.

Khi truy cứu vấn đề Đinh Hướng Sơn, thường ủy tỉnh ủy hình thành ý kiến thống nhất, không có bất kỳ cản trở nào, nói cách khác vụ án Đinh Hướng Sơn không có khả năng truy cứu lên trên nữa, nhưng ở thành phố phải có kẻ chịu chút trách nhiệm vì sự sa đọa của Đinh Hướng Sơn.

Từ Học Bình nghe nói năm sau có khả năng lên làm tỉnh trưởng, tin đồn này rất có căn cứ, không thể sơ xuất được.

Chu Phú Minh nhìn Trương Khác, hâm mộ Trương Tri Hành có được đứa con giỏi, có Trương Khác ở đây, hòa hoãn được chút quan hệ căng thẳng giữa Từ Học Bình và Hải Châu.

Đường Học Khiêm đúng là gặp họa được phúc, nếu không chỉ bằng vào việc ông ta là phó thị trưởng chủ quan giao thông, ngày nào Từ Học Bình còn ở trên tỉnh, ông ta còn ngồi mát uống trà, bị lui xuống tuyến hai cũng là có khả năng.

Cục trưởng cục giao thông là người Đinh Hướng Sơn đề bạt lên, trước đó Chu Phú Minh không có thời gian và cơ hội đi sâu xử lý sự cố giao thông, giờ Đường Học Khiêm thoát nạn, Đinh Hướng Sơn vào tù, củ khoai nóng ném vào tay ông tay, Chu Phú Minh thàm nghĩ:" Mình thay chức Đinh Hướng Sơn, tuy là chuyện mừng, nhưng cũng có họa ngầm."

Trương Khác không ngờ trong chớp mắt Chu Phú Minh chớp mắt một cái mà suy nghĩ nhiều như thế, quay sang nhìn Đường Thanh cười, cô nàng chun mũi quay đầu đi.

Đường Học Khiêm bảo con gái ra chào khác, rồi mời Chu Phú Minh ngồi xuống trước, mọi người trò chuyện một lúc, gọi phục vụ tới gọi thức ăn, bên ngoài bỗng có người đi vào.

Trương Khác không nhận ra người này, thấy hắn đảo mắt qua phòng một lượt, thấy Chu Phú Minh cũng ngồi đó thì giật mình:

- Bí thư Chu cũng ở đây ạ?

- Con gái thị trưởng Đường, con trai thư ký trưởng Trương đỗ vào Nhất Trung, tôi tới uống rượu chúc mừng.

Chu Phú Minh cười:

- Vạn Rỗ ông lén la lén lút chui vào đây làm cái gì?

Trương Khác nhìn kỹ khuôn mặt rỗ đó, nhớ ra hắn là Vạn Dũng, chủ nhiệm ủy viên hội mậu dịch, Vạn Dũng, đúng là khá giống thằng con trai khốn kiếp Vạn Thiên Tài của ông ta.

Nghe Chu Phí Minh nói thế, Vạn Dùng cười hì hì đi tới, ghế dư còn chưa bỏ đi, ông liền ngồi phía ngoài cùng cạnh Trương Tri Phi, nói:

- Vậy là tôi đến đúng lúc rồi, con gái thị trưởng Đường, con trai thư ký trưởng Trương đỗ vào Nhất Trung sao có thể lén lút ăn mừng được? May mà tai tôi thính.

Rồi lấy ra hai cái phong bao đỏ, đưa cho Đường Thanh, Trương Khác, nói:

- Tiền phiếu cơm, các cháu mau nhận đi.

Trương Khác chú ý thấy Vạn Dũng đột nhiên xuất hiện làm sắc mặt mọi người phát sinh viến hóa vi diệu, Chu Phú Minh đang cầm thực đơn gọi món đã dừng lại, cha có chút khó chịu nói với mẹ:

- Không phải nói mời nhà thị trưởng Đường ăn bữa cơm gia đình sao, thế nào lại kinh động tới người khác?

Mẹ cũng không ngờ Chu Phú Minh theo tới, không biết trả lời ra sao, Cố Kiến Bình nói:

- Lúc tôi tới có thuận miệng nói với vợ của Cố Béo ở phòng tổ chức...

Vạn Dụng chen vào:

- Cố Béo nhát gan, sợ tới nhầm chỗ, nên bảo tôi đi tiên phong, không cần nói với hắn, cho hắn ngồi ngoài đợi thêm một chút.

Vạn Dũng tiếp lời rất lưu loát, cứ như luyện sẵn rồi vậy, Trương Tri Hành chỉ lo vợ nói ra ngoài, để lại ấn tượng không tốt với Chu Phú Minh, còn vợ Đường Học Khiêm càng không thể trách được.

Dù sao đây là tiệc gia đình nhà Trương Tri Hành mời, vợ gặp người khác nói ba hoa vài câu không có gì quá, chỉ là quan viên hiện nay quá giỏi luồn lách, Đường Học Khiêm cười nói với vợ:

- Ai bảo em nói nhiều, làm rước tới một tên tham ăn.

Chu Phú Mình mắt đảo một vòng, quan sát hết biểu hiện của mọi người, không giống diễn kịch, nào ngờ Trương Khắc ở sau bày ra, cũng nói:

- Vạn Rỗ cho tôi một cái, tôi cũng không mang tiền cơm.

- Bí thư Chu viết giấy nợ, tôi cho ngài vay tiền cơm.

Cha Vạn Dũng là bí thư thành ủy cũ của Hải Châu, hiện giờ là chủ nhiệm hội đồng nhân dân, địa vị của ông ta trong quan trường Hải Châu khá đặc thù, gặp ai cũng dám nói đùa.

Vạn Dũng mở màn, tiếp Cố Diệu của phòng tổ chức cũng chen vào, rồi Trương Hiểu Kiện tới còn trách Trương Tri Hành:

- Tri Hành, buổi chiều anh gặp tôi chẳng lộ ra chút nào, hai tôi phải chạy khắp một vòng, vội vàng tới đây...

Rồi người trong tòa nhà cơ quan cũng kéo nhau tới.

Chuyện phát triển tới nước này, cơm gia đình đành đổi sang đại tiệc, Trương Tri Phi liên hệ chủ nhà hàng điều đầu bếp thức ăn nơi khác tới, để kịp mở tiệc trước 7 giờ.

Trương Khác và Đường Thanh thì đứng ở cầu thang lầu hai thu lễ mừng, tới tận 8 giờ 30 vẫn còn có người kéo nhau tới, cái cặp hồ sơ Trương Khác mượn của chú đã nhét căng phồng phong bao đỏ.

Nếu đúng là nhà y mời khác, còn lâu mới có nhiều người tới như thế, đây là dựa vào uy phong của Đường Học Khiêm, mỗi người tới đều mang hai cái phong bao. Đường Thanh ít tiếp xúc với trường hợp nào, đứng đó rất luống cuống, nụ cười gượng gạo. Trương Khác thì mải mê thu tiền, còn tính toán:" Có nên chia chia ẹ không?"

- Cười cái gì đấy?

Đường Thanh dùng mũi chân khẽ đá Trương Khác một cái, cô thấy qua mùa hè này, ánh mắt Trương Khác thêm chút tà khí.

- Có cười đâu.

Trương Khác nhích sang bên, tới gần Đường Thanh, hít lấy hương thơm thiếu nữ trên người cô bay tới, nảy sinh ý nghĩ bậy bạ.

Đường Thanh mặc dù mắc áo phông cổ nhỏ, nhưng ánh mắt y từ trên nhìn xuống, vẫn có thể thấy được khe ngực. Trương Khác còn nhớ rõ lần trước gặp, Đường Thanh gầy trơ xương, chỉ một tháng ngắn ngủi thôi mà ngực đã có đường có nét rồi, thầm cảm thấy ngạc nhiên.

- Nhìn chỗ nào đấy hả?

Đường Thanh thấy ánh mắt Trương Khác bất thường, trừng mắt lên lườm y.

- Có nhìn thấy gì đâu?

Trương Khác mặt rất vô tội.

- Dám bảo mình không có à?

Đường Thanh mím môi, vừa thẹn vừa giận, đá cho y một cái đau điếng.

Trương Khác đau méo mặt, khom lưng xuống xoa chỗ bị đá:

- Bà cô ơi, nhẹ một chút, mình nói cổ áo bạn nhỏ, không nhìn thấy bên trong, không bảo là bạn không có thứ đó.

- Phì, thế mà dám nói là không nhìn.

Đường Thanh quay ngoắt đầu đi vào phòng tiệc.

Nhìn Đường Thanh mặc quần jean, tuy mới mười sau tuổi, nhưng cơ thể đã phát triển rồi, cặp mông tròn lẳn căng chặt hơi vểnh lên, hai chân thon dài, đã có đường nét của nữ nhân rồi, Trương Khác híp mắt nhìn.

Chẳng biết có phải phụ nữ trời sinh nhạy cảm không, Đường Thanh trước khi đi qua cửa phòng tiệc, đột nhiên quay đầu lại lườm Trương Khác một cái. Ai dám nói đó là một cô bé? Ánh mắt say lòng người đó có thể sánh ngang với Hứa Tư rồi, Trương Khác thấy cô đứng ở cửa đợi mình, cười toe toét chạy tới, cùng nhau đi vào phòng.

Trên bữa tiệc, Đỗ Tiểu Sơn bí thư khu Tây Thành đưa con trai ông ta là Đỗ Phi tới, nói là để làm quen với bạn học trước.

Khi Đỗ Tiểu Sơn bày tiệc nhập học cho con thì đúng lúc Đường Học Khiêm bị cách ly thẩm tra, cho nên đây là lần đầu tiên Trương Khác gặp Đỗ Phi.

So với ấn tượng về Đỗ Phi thời học Cao Trung đúng là y như đúc, cha hắn bảo chào ai thì hắn chào người đó, cha hắn vừa gầy vừa đen, Đỗ Phi lại trắng trẻo, khi học cao trung còn được các cô gái yêu thích hơn Trương Khác.

Nhưng khi Trương Khác đổi hết bạn gái này tới bạn gái khác thì hắn tới tận lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới vội vàng nhờ Trương Khác tìm gái gọi để giải quyết vấn đề xử nam.

Trương Khác kết bạn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có Đỗ Phi là hợp khẩu vị của y, trừ vờ đứng đắn cùng sống nội tâm ra, Đỗ Phi đối xử với người khác rất công bằng, bao dung, không lên mặt con cán bộ, một phẩm chất tốt đẹp

Bình luận

Truyện đang đọc