QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Phải thừa nhận phòng bảo vệ bệnh viện làm việc rất tốc độ, đám Trương Khác ăn qua loa bữa trưa xong, Sơ Mi Hoa, Quần Short Ngắn, tên tự xưng trưởng phòng bảo vệ đã mang một chồng tài liệu tới.

- Chúng tôi đã điều tra rất tỉ mỉ, đảm bảo không oan uổng một người tốt nào, phòng bảo vệ chúng tôi mỗi năm đều được cục công an bồi huấn, có số tài liệu này trong tay, dù các cô cậu có lật lọng phủ nhận, chúng tôi cũng định tội được. Tên trưởng phòng bảo vệ họ Lưu dương dương đắc ý nói.

- Anh có quyền định tội tôi sao? Trương Khác ngồi trước giường bệnh của Trần Phi Dung, liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, cầm lấy số tài liệu.

Có xác nhận camera hoạt động không bình thường, có lời khai của y tá ở quầy, đương nhiên có lời làm chứng của cô gái, bà già họ Từ. Bọn chúng còn tìm hai bệnh nhân phòng kế bên viết lại tình hình đánh nhau ở hành lang, chẳng qua nhất quyết nói đám Trương Khác đã thừa nhận xô ngã người, còn có cả báo cáo của bác sĩ khám chữa cho bà Từ.

Thật là làm khó bọn chúng rồi, trong thời gian ngắn như thế mà sửa xoạn được tài liệu đầy đủ như vậy.

- Từ khoản bồi thường cứng, các người xô ngã bà Từ còn bỏ chạy, lấy đồ trong đại sảnh ném người, đánh người ở hành lang, gây tổn thất tâm lý nghiêm trọng với con trai và con dâu bà Từ, bọn họ cũng đề xuất bồi thường tinh thần thỏa đáng, chúng tôi soạn giấy hòa giải sơ bộ, nếu cậu thấy không có gì cần dị nghị thì ký vào đi. Tên trưởng phòng Lưu đưa ra hai tờ giấy đánh máy.

Trương Khác nhận lấy xem cái gọi là giấy hòa giải, cắn môi, nhìn tên Sơ Mi Hoa đứng khoanh tay đằng sau: - Giám đốc Hà và vợ nên ký trước chứ?

- Ký trước thì ký trước, chúng tôi là người có tín nghĩa, chỉ cần cậu bồi thường dứt điểm một lần 11 vạn, sau này mẹ tôi có vấn đề gì cũng không liên quan tới cậu nữa. Sơ Mi Hoa đi tới lấy giấy hòa giải, bảo cô gái mở cặp lấy bút chuẩn bị ký tên, ký được một nửa sực nhớ ra: - Cậu biết tôi?

Trương Khác nhếch môi lên coi như cười, không thèm trả lời câu hỏi của hắn, Sơ Mi Hoa thấy bộ dạng y như vậy, hừ lạnh một tiếng, nếu có thể cầm được tiền, đành tạm thời nhịn đã, cùng cô gái ký tên xong đưa cho Trương Khác: - Tới lượt các người, ký xong bảo người nhà mang tiền tới nhanh lên, chúng tôi không có kiên nhẫn mà đợi đâu, nói cho mà biết, trường học các người vừa gọi điện tới, sẽ phái người tới ngay, nếu lo chúng tôi bắt nạt, có thể đợi giáo viên trong trường tới rồi hãy ký, giấy bồi thường này của tôi có đủ chứng cứ...

Vào đại học là phải chuyển hộ khẩu vào trường, mặc dù Trần Phi Dung nằm viện không ghi là sinh viên ĐH Đông Hải, nhưng bọn chúng nhìn địa chỉ trên CMT của Trương Khác, chỉ nghĩ đám Trương Khác là sinh viên ĐH Đông Hải, gọi điện tới trường trước, đẩy hết tội lên đầu Trương Khác, tránh đám Trương Khác kiếm chỗ dựa ở trường rồi lằng nhằng.

Sơ Mi Hoa cho rằng mình suy nghĩ chu toàn lắm rồi, đắc ý nhìn ánh mắt phẫn nộ của Trương Khác và ba cô gái, bất thình lình Phó Tuấn tóm lấy cổ hắn kéo ra ngoài, cướp lại giấy hòa giải trong tay hắn.

- Á, mày định làm gì? Sơ Mi Hoa khua loạn hai tay nhưng không tóm được Phó Tuấn, hai chân bị kéo lê trên mặt đất quẫy đạp, không sao thoát khỏi tay Phó Tuấn, bị kéo thẳng ra hành lang.

- Các người là ai? Dám làm bừa trong bệnh viện à? Trường phòng bảo vệ đanh mặt quát.

Quần Short Ngắn muốn lao tới giúp, nhưng bị hai bảo vệ nắm lấy cổ tay cô ta lẫn tên trưởng phòng, không thể phản kháng, mời bọn chúng ra ngoài.

- Các người muốn làm gì, mau gọi bảo vệ... Họ Lưu vừa rồi thấy ở hành lang có mỗi Phó Tuấn, hiện có thêm bốn năm người mặc sơ mi ngắn tay, thấy có mấy y tá ngó nghiêng bên này, quát lớn: - Mau báo cảnh sát.

- Trong phòng có bệnh nhân cần nghỉ ngơi, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện bồi thường nhé? Trương Khác thong thả đi ra, nhìn tên họ Lưu, Sơ Mi Hoa và Quần Short Ngắn: - Bọn họ là lái xe nà tôi, vừa rồi đi lấy tiền... Đá vào một cái va li đen đặt ở chân tường.

- Đây là bệnh viện, mời các người lịch sự một chút. Họ Lưu chỉnh lại áo bị nhăn, nói với y tá: - Đừng báo cảnh sát, gọi bảo vệ đi.

Hà Huyền đi ra, đứng sát sau lưng Trương Khác nói nhỏ: - Tôi đi cùng anh.

- Cô xô phải người ta, đương nhiên phải đi rồi. Trương Khác cười, bảo tên họ Lưu: - Mời anh tìm chỗ gọi hết những người làm chứng tới xác nhận trước mặt, ai mà biết các người có tùy tiện kiếm ai đó viết bậy lừa chúng tôi không?

Mấy tên bảo vệ bệnh viện trong thang máy đi ra, Áo Sơ Mi lấy lại khí thế, chỉ Trương Khác chửi: - Con mẹ mày, đừng hòng chối... Lập tức bị Phó Tuấn bóp vai, Sơ Mi Hoa đau đớn la hét.

- Các người nếu chứng cứ xác đáng, tôi có chối cũng không được. Trương Khác phất tay bảo Phó Tuấn buông hắn ra: - Chúng ta bàn chuyện hòa giải ở hành lang hay là mượn bệnh viện gian phòng nào nói chuyện nhỉ, giám đốc Hà chú ý một chút, lái xe nhà tôi tính tình thô bạo, nếu làm anh bị thương, tôi không bồi thường thêm đâu.

- Bọn mày muốn làm gì? Mấy tên bảo vệ sấn tới định ra tay.

- Thôi. Họ Lưu không dám làm lớn chuyện trong bệnh viện, bảo Sơ Mi Hoa: - Tôi hiểu tâm tình của anh, chỉ cần bọn chúng chịu bồi thường, anh nói chuyện khắc chế một chút, cho dù bọn chúng định quịt cũng còn có cảnh sát mà.

Sơ Mi Hoa hậm hực thu lại thế muốn ra tay, người phụ trách khu phòng bệnh cũng tới, là bác sĩ vừa béo vừa lùn phẫu thuật cho Trần Phi Dung đêm qua, nhíu mày bực bội: - Các người có việc gì thì ra ngoài giải quyết. Quát y tá vây quanh xem: - Làm gì thì làm nấy đi. Đuổi cả bệnh nhân lẫn người nhà vào phòng, rồi vào phòng bệnh kiểm tra.

- Vậy tới phòng hội nghị tâng 18 nói chuyện. Họ Lưu đề nghị:

- Đây là chỗ của các anh, bọn tôi thì tùy tiện. Trương Khác nhún vai.

Lúc này Tô Nhất Đình từ trong phòng bệnh đi ra, thì thầm vào tai Trương Khác: - Tên mặc áo sơ mi hoa kia quen một phó viện trưởng bệnh viên, nên bọn chúng mới tưởng là ăn chắc chúng ta rồi, chú ý một chút.

Trương Khác gật đầu, chắc là bà bác sĩ kia vừa đi vào nhắc bọn họ chú ý.

Đi ra khỏi thang máy, họ Lưu và hai tên bảo vệ đi dẫn đường, tới trước một văn phòng, Phó Tuấn dừng lại nói với Trương Khác: - Chính là phòng này.

- Các người dừng lại làm gì, phòng hội nghị ở phía trước. Họ Lưu bực mình quay đầu lại nói.

- Họ Lưu mày còn chưa đủ tư cách hòa giải đâu. Trương Khác nhếch mép cười, nhìn tấm biển trên cửa: - Xem ra phải làm phiền phó viện trưởng Trần.

- Đứng lại... Họ Lưu chạy vội tới, nhưng đám Trương Khác đã đi vào phòng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc