QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Hạ tuần tháng một Hokkaido băng tuyết mịt mù, thời gian này Trì Tá Tú Tàng về Nhật, Mitsui triệu tập các thành viên cao tầng tổ chưc hội nghị giám đốc cao cấp mỗi năm một lần, Trì Tá Tú Tàng lấy thân phận người kế thừa gia tộc cùng phụ trách khu vực Trung Quốc tham gia hội nghị.

Sau hổi nghị, Trì Tá Tú Tàng đang ngâm mình trong suối nước nóng thì nghe được tin tức Cẩm Hồ chính thức đầu tư vào Tây Úc, hắn lập tức bò dậy, định đi tìm người của Tân Nhật Thiết, hỏi ý kiến của bọn họ về vấn đề này.

Trì Tá Tú Tàng tới phòng của Điền Trung Mẫn Chi, tổng giám đốc Cty TNHH Tân Nhật Thiết, phát hiện lúc không chỉ có một mình hắn tới gặp ông ta, còn Khang Phu thường vụ cao cấp của giấy Vương Tử, một thành viên của tham gia hội nghị giám đốc cao cấp nữa, Trì Tá Tú Tàng thấy quen mắt, nhìn biển tên trước ngực mới biết là Đại Long Kỳ Phu bị triệu hồi về Nhật sau sự kiện mãi dâm ở Phú Xuân Các.

Tân Nhật Thiết là một trong số xí nghiệp hạch tâm của Mitsui, là xí nghiệp sắt thép lớn nhất Nhật Bản, đứng thứ tư thế giới, từ thập niên 70, Tân Nhật Thiết đã thẩm thấu vào sản nghiệp Trung Quốc, từ sắt thép Bảo Sơn, sắt thép Văn Chu là thấy rõ điều này. Sắt thép liên hợp Đông Hải cũng nhập kỹ thuật nguyên bộ từ Tân Nhật Thiết, quản lý kỹ thuật hạch tâm đều là do phía Tân Nhật Thiết phụ trách bồi dưỡng, tới năm 95 mở rộng công trình kỳ 2, làm hợp tác hai bên tới mức độ tình nồng thắm đượm.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, trước ngày kỳ hợp đồng, chính trong thời gian cuộc đàm phán quan trọng nhất, Đại Long Kỳ Phu dẫn thành viên đoàn đàm phán gây ra sự kiện mãi dâm ở Phú Xuân Các, khiến quan hệ hai bên rơi xuống đáy vực, dưới sự chủ trì của Từ Học Bình, thái độ của chính phủ Đông Hải trở nên cứng răn, lật nhào thành quả đàm phán trước đó.

Tân Nhật Thiết cuối cùng phải gọi toàn bộ thành viên tổ đàm phán về, dùng chính sách cho vay vốn đồng Yên lãi xuất thấp để cuộc đàm phán tiến hành thuận lợi, công trì kỳ hai tiến hành đúng kế hoạch, nhưng chính phủ Đông Hải bắt đầu nỗ lực tiêu trừ ảnh hưởng của Tân Nhật Thiết, điều này tiếp nối từ Từ Học Bình tới Lý Viễn Hồ, cho tới nay Cẩm Hồ liên hợp với sắp thép Đông Hải xây dựng cơ sử sắt thép ở Tân Đình đã hoàn toàn không thấy sức ảnh hưởng của Tân Nhật Thiết nữa.

- Từ góc độ bố cục sản nghiệp mà nói, quyết định này của Cẩm Hồ có thể xem như là bước đi trọng yếu nhất của Cẩm Hồ. Điền Trung Mẫn Chi thích trà đạo, mặc trang phục truyền thống của Nhật, rót trà cho Trì Tá Tú Tàng: - Hiện giờ nghi vấn duy nhất là con rắn nhỏ Cẩm Hồ có nuốt chửng được con voi như thế không.

Trì Tá Tú Tàng mặt lộ vẻ lo lắng, cho dù Cẩm Hồ đầu tư vào Tây Úc mỗi năm có thiệt hại 100 triệu USD, Cẩm Hồ cũng có thể bù đắp lại tổn thất này ở mắt xích khác trong sản nghiệp, Cẩm Hồ đã có vóc dáng của tập đoàn tài chính rồi, đáng tiếc hắn vẫn chưa được nắm đại quyền ở Mitsui, nếu không tuyệt đối không ngồi nhìn Cẩm Hồ tự sinh tự diệt như Điền Trung Mẫn Chi.

Đại Long Kỳ Phu sớm đã nhận ra trong tài liệu của thương vụ Cẩm Hồ, Diệp Kiến Bân chính là một trong số những người ở hiện trường sự kiện mãi dâm Phú Xuân Các, theo Trì Tá Tú Tàng ra khỏi phòng, gọi y lại: - Chào ngài Trì Tá, tôi là Đại Long Kỳ Phu của Tân Nhật Thiết.

Trì Tá Tú Tàng nghi hoặc gật đầu: - Anh tìm tôi có việc gì?

Sự kiện mãi dâm Phú Xuân Các chẳng hay ho gì, nhưng Đại Long Kỳ Phu vẫn kể ra: -... Tôi còn nhớ khi đó Diệp Kiến Bân của thương vụ Cẩm Hồ cũng có mặt, chuyện có vẻ không phải trùng hợp như vẻ bề ngoài.

- Anh nói từ năm 95 bọn chúng đã có kế hoạch to lớn này? Trì Tá Tú Tàng hỏi:

- Có khả năng đó, suy yếu sức ảnh hưởng của Tân Nhật Thiết tại sắt thép Đông Hải chẳng lẽ không phải bước đầu tiên thực hiện kế hoạch này sao?

- Ồ. Trì Tá Tú Tàng hoang mang, theo tin tức tình báo thu thập được, Trương Khác là kẻ chủ đạo Cẩm Hồ, nhưng nếu 5 năm trước đã có kế hoạch tỉ mỉ như thế, lúc đó Trương Khác không có khả năng là kẻ chủ đạo, vì khi đó Cẩm Hồ không là cái gì cả, dù Trương Khác khi đó thể hiện được thiên phú thương nghiệp cũng chẳng thuyết phục được người khác y có thực lực thực thi kế hoạch này: - Rốt cuộc là sao đây? Ai là kẻ thực sự chủ đạo việc này? Hắn thấy ngày càng đau đâu.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Vệ Lan ở lại Perth ăn Tết với Địch Đan Thanh, sau Tết đợi những người nghỉ phép khác về Perth cô mới về nước.

Rời Perth, ở lại Hong Kong một ngày, đám Trương Khác về nước trước Tết Ông Táo.

Người Trung Quốc vẫn quen coi Tết âm lịch là bắt đầu một năm, rất coi trọng ngày lễ trước sau Tết, chỉ sợ sau Tết chẳng có thời gian, người cũng lười động đậy. Đường Thanh, Trần Phi Dung và ba tiểu nha đầu về Hải Châu về Kim Sơn trước, Trương Khác thì tới Bắc Kinh hai ngày bái phỏng hết những người cần bái phỏng, sau đó về Kiến Nghiệp một đêm.

Bà nội Trương Khác không muốn rời quê tới Tân Vu ăn Tết, Trương Khác về Hải Châu một chuyến, y nhớ Hứa Tư, muốn gặp cô trước Tết, sau đó cùng Tạ Vãn Tình, Chỉ Đồng tới Kim Sơn.

Kim Sơn rất náo nhiệt, có cả nhà Đường Học Khiêm, vợ chồng Trương Dịch và vợ chồng Hứa Thụy Bình.

Trương Khác ở Kim Sơm hai ngày giao thừa mới chia tay Đường Thanh tới Tân Vu.

Từ Kim Sơn tới Kiến Nghiệp, rồi từ Kiến Nghiệp tới Tân Vu đã toàn là đường cao tốc rồi, đến Kiến Nghiệp, Trương Khác dứt khoát bắt Phó Tuấn và các vệ sĩ về Hải Châu ăn Tết, tự y lái xe tới Tân Vu.

Trời có chút âm u, trông có vẻ như tuyết sắp rơi, buổi chiều giao thừa, xe trên đường rất ít, tới địa phận huyện Đông Dương Tân Vu, tuyết lất phất rơi xuống.

Nhìn tuyết rơi, làm người ta thấy hưng phấn, chẳng biết đã bao nhiêu mùa đông Tân Vu không có tuyết rồi, Tân Vu xưa nay ấm áp, Trương Khác hoài nghi đã bao giờ Tân Vu có tuyết rơi chưa, nhìn thế tuyết chắc phải kéo dài một ngày, sáng sớm mai tỉnh giấc, nhìn thế giới bao phủ trong tuyết trắng, chắc người Tân Vu sẽ cảm thấy rất mới mẻ.

Trần Ninh nhìn thế giới màu trắng đó liệu có cao hứng thét lên hưng phấn không?

Lúc này người ta hoặc đã về nhà, hoặc ở nơi khác ăn Tết, chẳng mấy ai trên đường, nhận được điện thoại của mẹ nói cha y ăn cơm trưa xong đi thị sát mất rồi, truyền thống trong nước là thế, lãnh đạo không có quyền nghỉ ngơi. Vừa cúp điện thoại để lên bảng điều khiển, nhìn thấy phía trước có hai người sách ba lô đi bộ sát hàng rào đường cao tốc, Trương Khác giảm tốc độ, nhìn thấy một đôi nam nữ.

- Sao hai người lại đi bộ trên đường cao tốc? Trương Khác hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thốc vào, thấy nam nhân không phải đang vác bao lô mà là là một đứa bé không nhỏ bọc trong chăn, hai tay còn sách túi da sờn hết cả, người nữ khoác một cái bao vải nhét căng phồng toàn đồ, khóa hỏng rồi, dùng chỉ khâu lại, lộ ra y phục cũ mới lẫn lộn bên trong. Hai người bọn họ y phục nhắn nhúm như là dân công về nhà, thầm nghĩ có nghèo đến mấy đâu tới mức phải đi bộ trên đường cao tốc.

Hai người kia không ngờ có xe dừng lại vì bọn họ, họ bị lạnh quá rồi, nói chuyện không lưu loát nữa, nam nhân chùi nước mũi lên đùi, chắc bọn họ không ngờ Tân Vu được Thiên Vân Sơn che chắn mà còn lạnh như thế, quần áo khá mỏng manh.

Nữ nhân đứng ra nói: - Trước đó chúng tôi ngồi xe, con tôi nôn dữ quá, không biết ăn phải thứ gì, mùi hơi khó ngửi, lại còn sốt cao, xe có điều hòa không thể mở cửa sổ, bọn họ nói con tôi bị bệnh truyền nhiễm, liền đuổi xuống xe... Vẻ mặt cực kỳ phẫn hận.

Nam nhân lúc này mới tiếp lời: - Không phải bệnh truyền nhiễm thật mà, trước khi lên xe nó sốt nhẹ, uống thuốc xong đã đỡ hơn rồi, chỉ vì hơi say xe nên mới sốt lại. Mắt hắn tha thiết nhìn Trương Khác, mong y cho đi nhờ.

- Sao có thể nói con tôi bị bệnh truyền nhiễm chứ? Sau này có chết cũng không ngồi xe có điều hòa nữa. Nữ nhân oán giận nói: - Bọn chúng coi thường người ta.

Xe khách thường từ Kiến Nghiệp tới Tân Vu mùa Tết chỉ có giá 18 đồng, xe sang cần 60 đồng, công nhân ra ngoài làm việc đều tiếc tiền không ngồi xe sang, chẳng biết hai vợ chồng này có phải xuất phát từ Kiến Nghiệp không?

Trương Khác khẽ thở dài, thấy vai nam nhân bẩn thỉu, chắc là đứa con nôn lên, hỏi: - Hai người đi đâu? Nhoài người ra sau mở cửa cho họ.

Bình luận

Truyện đang đọc